Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 434: Cái hố thứ nhất, thú cưng ngây ngô phản kích

Hiện tại, Tiểu Tịnh Trần rất rối rắm, cô bé ngơ ngác nhìn về phía người dẫn chương trình. Người dẫn chương trình là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, làn da rất trắng, trắng muốt, nhưng khuôn mặt lại rất tròn, đôi mắt cũng rất tròn, dáng người cũng tròn tròn như thế. Nhìn vẻ ngoài, anh ta giống như một con gấu mèo phiên bản người thật. Vừa khéo, đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần cũng tròn xoe, lấp lánh, khuôn mặt cũng phúng phính mềm mại. Vậy là mắt to trừng mắt to, trông bên ngoài hai người giống hệt như một con gấu mèo to đang nháy mắt truyền đạt tình cảm với một con chuột Hamster.

“Phì...” Không biết vì sao, nhóm khách mời trong trường quay và khán giả đều đồng loạt phì cười.

Người dẫn chương trình cũng phá lên cười, đưa tay làm một động tác mời với Tiểu Tịnh Trần, nói: “Cô nhìn tôi làm cái gì, chúng tôi đang chờ câu trả lời từ cô đấy“. Nói xong anh ta quay sang hướng nhóm khách mời và khán giả, giải thích: “Chuyện này chúng tôi cần phải nói rõ một chút cho mọi người hiểu. Câu hỏi trên là do biên đạo của chúng tôi do sau khi bắt tay Vô Tà xong, quyết định một tuần không rửa tay, dưới tình trạng quá kích động mà bất chợt nghĩ ra câu hỏi thêm điểm này, cho nên...” Anh ta vỗ lấy tấm thẻ ghi lời dẫn, nói tiếp: “Tôi cũng không biết đáp án chính xác là gì.”

Vậy là, tất cả mọi người đều mong chờ mà nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần bị làm khó, lấy tay túm đầu mình, đôi mắt to đen như quả nho cứ chốc chốc lại lóe sáng, long lanh nước như con suối, đến nỗi mà không một ai nhìn ra sự khó xử sau con suối trong vắt đó.

Những lúc mơ hồ, cô bé thường có một động tác rất đặc trưng - mím môi lại thật chặt, bàn tay nhỏ cứ chạm nhẹ vào nhau liên tục. Hành động đột nhiên không chủ đích đáng yêu vô cùng này lập tức làm sáng lên cả hội trường ghi hình rộng lớn, dẫn đến những tiếng hú cuồng nhiệt. Sau đó, tiếng hú giống như của loài sói này đã làm thức tỉnh cô gái đang đặt mình ngoài hoàn cảnh này. Đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần vụt sáng, giọng nói ngọt ngào, đáp: “Tôi đều đã đem chúng nó mang tới rồi, mọi người tự mình nhìn đáp án đi thôi!”

Sau đó, dưới tình huống trong khi nhóm khách mời và khán giả kích động không nghe rõ ràng, trong lúc người dẫn chương trình còn chưa kịp phản ứng trở lại, cô bé đã dứt khoát quay đầu lại nhìn phía hậu trường gọi to mấy tiếng: “Quả Cà, Màn Thầu, Thái Bao, Khoai Tây, ra đây đi!”

“Gào...”

Bỗng nhiên một tiếng sư tử gầm chấn động màng nhĩ vang lên, dường như cả mặt đất rộng lớn dưới chân đều đang rung lên, hội trường náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh, im lặng đến lạ kỳ. Tất cả mọi người đều khó có thể tin được mà trợn mắt há hốc miệng, nhìn về phía con sư tử đực to lớn đang chầm chậm bước ra từ trong hậu trường. Tứ chi tráng kiện đó, bờm sư tử uy phong lẫm liệt đó, còn có cả đôi mắt dã thú sáng trong to như chuông đồng, và lúc rống lên khi tức giận mà để lộ ra răng nanh sắc nhọn, lạnh lẽo đó...

Trái tim của nhóm khách mời và tất cả khán giả trong hội trường đều đã lập tức nhảy lên tận cổ họng, dường như có một bàn tay vô hình nào đó đang kẹp lấy yết hầu của bọn họ một cách tàn nhẫn, vô tình, vô cớ gây sự, tước đoạt đi hô hấp và sinh mạng của họ, đồng thời cũng cướp luôn cả giọng nói của bọn họ.

Hét to vốn là bản năng của loài người khi gặp tình huống khiến họ kinh sợ hay phấn khích. Thế nhưng lúc này, tất cả mọi người đều quên sạch loại bản năng đó của mình!

Thân hình của Khoai Tây vượt xa so với những con sư tử đực thông thường, không chỉ có nó, vua sói Màn Thầu và vua hổ Thái Bao chậm rãi xuất hiện theo thứ tự ngay phía sau nó cũng lớn hơn nhiều so với những động vật cùng loài bình thường. Chỉ là đi cùng với Khoai Tây, tỉ lệ thân hình của nhóm ba con thú chúng nó lại rất cân xứng. Mà là con thú duy nhất không có móng vuốt là Quả Cà thì tỏ vẻ nó xem thường việc phải cùng đội ngũ với ba con vật đầy lông ngốc nghếch này. Nó xẹt một cái mà lướt qua bên cạnh đám ba con thú, lấy tốc độ nhanh nhất lao đến chỗ chủ nhân.

Nhìn thấy con trăn khổng lồ với thân mình còn to hơn cả bắp đùi của người đàn ông trưởng thành và tốc độ hết sức linh hoạt tương phản với thể trạng mà lao thẳng vể phía nữ thần mềm mại, tinh xắn, tất cả mọi người đều đồng loạt hít một một hơi thật sâu. Do trong cùng một lúc, người hít vào quá nhiều đến mức mà trường quay nho nhỏ này không thể đủ oxi để cung cấp, sự giày vò của cảm giác nghẹt thở khiến cho tốc độ tim đập vì sợ hãi của mọi người nhảy loạn mất mấy nhịp. Kết quả, cứ nghĩ sẽ phải chứng kiến thảm kịch “Trăn khổng lồ nuốt trọn chủ nhân” gì gì đó, nhưng bọn họ không ngờ, trong thời khắc then chốt lúc trăn khổng lồ nhe răng nanh chuẩn bị gặm vào da thịt của cô gái mềm mại đó, nữ thần xinh đẹp bình tĩnh đột nhiên giơ tay lên. Bàn tay nho nhỏ, trắng nõn nà nắm thành quyền đáng yêu hệt như chiếc bánh bao nhỏ, rõ ràng nhìn qua thì không hề có chút sức lực nào, thế mà kết quả là đầu của con trăn khổng lồ đó lại trực tiếp bộp một tiếng, bị đập xuống dưới đất. Âm thanh vang dội đó vậy mà lại còn đinh tai nhức óc hơn cả tiếng gầm của sư tử đực khi mới xuất hiện trên sân khấu.

“Shh…” Tất cả mọi người lại một lần nữa hít vào một hơi thật sâu, chỉ nhìn thôi, bọn họ cũng đột nhiên cảm thấy cằm dưới của mình đau đớn quá.

Trăn lớn đã bị hạ knock out chỉ với một nắm đấm, nhìn thấy cho dù ngã nhoài trên mặt đất nhưng kỳ thực da dày thịt béo như nó căn bản không bị một chút thương tích nào cả, Nó lắc lấy cái đầu của mình, nâng nửa thân trên lên cao, dựa sát vào người của chủ nhân, thân mình khỏe khoắn của nó lắc qua lắc lại một cách đáng khinh bỉ, dáng vẻ tràn đầy nịnh nọt và lấy lòng.

Một vị khách mời đứng ở phía trước theo bản năng mà dụi lấy dụi để hai mắt của mình. Vì sao cô ta lại cảm thấy biểu cảm của con trăn to này lại quá ư là... chân chó??

Ôi chúa ơi, cô ta nghĩ mình chắc chắn là điên rồi!!!

Kết quả, bài nịnh nọt của trăn khổng lồ còn chưa được triển khai hoàn toàn, thì đột nhiên một móng vuốt to lớn đã giẫm dên chóp đuôi của nó, đau đến mức cả người nó đều căng phồng lên. Thân mình đột nhiên nâng lên cao, đầu nó ấy thế mà lại còn vượt hơn cả con sư tử đực cao bốn mét rưỡi. Chân trước của sư tử đực giẫm lên trên chóp đuôi còn mịt mờ mà nhấn vài cái. Sau đó, sư tử đối mắt với ánh nhìn âm trầm từ đôi mắt dựng đứng của mãng xà, giơ răng ranh của mình ra, uy hiếp trong thầm lặng.

Mãng xà cũng há miệng bày ra cái lưỡi hung tàn của chính nó, để lộ bốn cái nanh độc lạnh lẽo ở cả hai hàm. Bầu không khí hiện tại trong trường quay căng thẳng đến mức cực độ, trận giết chóc, như là chạm nhẹ cũng có thể bùng nổ.

Trái tim của mọi người đã nhảy đến vị trí gốc lưỡi rồi, có những người còn căng thẳng đến mức quên luôn cả hô hấp. Nhưng mà, ngay trong thời khắc đầu tiên của trận chiến khiến cho người ta kinh hồn bạt vía, con hổ lớn theo phía sau sử tử đực khi xuất hiện lại chạy đến bên cạnh sư tử đực, cái mông béo phì của nó đột nhiên vung một cái, đập vào người của sư tử đực, đồng thời nó quay đầu lại, lường biếng mà thấp giọng gầm một tiếng vào mặt sư tử.

“Gào, gào, gào...” Đừng có cản đường của tôi, đồ ngu!

Khoai Tây: “...”

Màn Thầu là con vật có dáng người nhỏ nhất, hưởng chút sái từ Thái Bao, nó thuận lợi mà lướt qua bên cạnh sư tử, sau đó nó hướng ánh nhìn về phía mục tiêu hiện tại - Quả Cà.

Thái Bao đến bên phía tay trái của Tiểu Tịnh Trần rồi dừng lại, xoay người một vòng, mặt hướng về phía khán giả, dựa sát sàn sạt vào bàn tay nhỏ buông xuống bên ngưởi của Tiểu Tịnh Trần mà nằm xuống. Vua sói lại đi đến bên phía bên phải của Tiểu Tịnh Trần, cũng xoay mình một vòng như Thái Bao, nằm nhoài xuống đất, mặt hướng về khán giả. Nhưng hai chân sau lại để ở phía sau mông mờ ám mà kéo Quả Cà phía sau nó, ý muốn cho con vật ngốc nghếch kia lùi ra xa bản thân nó và chủ nhân một chút.

Quả Cà: “...”

Người dẫn chương trình Âu Ca vây xem ở cự ly gần nhất: “...”

Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nhìn vua sói Màn Thầu luôn thành thục ổn trọng, lại liếc xem vua hổ Thái Bao yên tĩnh lười nhác, cuối cùng híp mắt nhìn vua sư tử uy vũ với khí thế bá vương, và cả Quả Cà có chỉ số háo chiến tăng mạnh. Ngón tay cô bé khẽ nhúc nhích, cong lên một chút, đôi mắt vụt sáng lên, hỏi: “Muốn so đấu vũ lực sao??”

Vụt một cái, vua sư tử nhanh chóng thu lại móng vuốt của mình, xoay người lại, đối mặt với khán giả rồi thành thật, ngoan ngoãn ngồi xuống. Bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực uy phong lẫm liệt đó giống y như đúc bức tượng nhân sư với mặt người đầu sư tử. Vua sư tử vừa mới buông móng vuốt, trăn lớn cũng lập tức vèo một cái, cả người mềm oặt trở lại, thành thật, ngoan ngoãn cuộn tròn thân mình thô to của nó lại, cái đầu gác lên thân mình đang cuộn tròn, đôi mắt rắn sọc dọc nhìn chằm chằm vào khán giả, chốc chốc lại len lén liếc nhìn chủ nhân một cái.

Nhìn thấy phản ứng của hai con vật như thế, Tiểu Tịnh Trần chu miệng vài cái, tỏ vẻ rất thất vọng.

“…”

Toàn bộ trường quay là một mảng tĩnh lặng.

Tròn năm phút sau, người dẫn chương trình với trái tim có công năng hoạt động mạnh mẽ cuối cùng mới phản ứng trở lại, giọng khô không khốc nói: “Xem ra các thú cưng của cô gái Vô Tà đều hiểu được tính người đó!”

“...” Không có lấy một người hưởng ứng, ngoài chủ nhân của đám thú cưng hiểu rõ tính người ra, tất cả CPU trong bộ não của những người khác đều đang nỗ lực khởi động lại từ trạng thái treo máy trước đó.

Người dẫn chương trình theo bản năng mà hít vào hai ngụm, cuối cùng mới tìm lại được cảm giác. Nhưng nói thực ra, anh ta không dám đứng quá gần bốn con vật nhìn bên ngoài đã biết là những con đại quái thú không dễ trêu chọc kia. Anh ta quay sang hỏi Tiểu Tịnh Trần: “Vậy thì... Vô Tà, cô có muốn giới thiệu cho chúng tôi một chút về những thú nuôi của cô không?”

Tiểu Tịnh Trần quay đầu lại liếc nhìn anh ta một cái, sau đó trong ánh nhìn của đôi mắt trợn tròn vo của người dẫn chương trình, cô bé mới gật đầu, nói: “Được thôi, đây là Thái Bao!”

“Gừ gừ gừ...” Mãnh hổ lười nhác mà mở miệng ra rống lên một tiếng, coi như là cất lời chào hỏi.

“Đây là Màn Thầu.”

“Hú hú hú...” Vua sói ngước đầu lên trời cao hú dài một tiếng, vậy mà lại còn kinh động hơn cả tiếng sói ngân dài dưới ánh trăng tròn.

“Đây là Quả Cà.”

“Khè khè khè...” Trăn khổng lồ phun ra cái lưỡi nọc độc dài dài của mình, đôi mắt lạnh lẽo âm trầm ghim chặt vào những con người nhỏ bé đó, dọa cho không ít trái tim bé nhỏ run rẩy!

“Đây là Khoai Tây.”

“Gầm gầm gầm...” Tiếng rống của sư tử kỳ thực có chút giống với tiếng hổ gầm, chỉ có điều Khoai Tây tỏ vẻ, sư tử đực uy phong lẫm liệt và con hổ chỉ biết ăn no lười biếng thối tha kia tuyệt đối không phải là cùng một chủng loại với nhau.

Sau khi bốn con dã thú đã chào hỏi xong, bị sợ hãi rồi lại sợ hãi cuối cùng cũng đã sợ thành thói quen rồi, nhóm khách mời và toàn thể khán giả rốt cuộc cũng từ trạng thái bộ não bị chết máy đã phục hồi lại trạng thái hoạt động. Người dẫn chương trình cuối cùng cũng tìm lại tự tin trong tiếng gầm rống đinh tai nhức óc của đám dã thú ở khoảng cách gần. Anh ta nhẹ giọng ra vẻ ho một tiếng, nói: “Mọi người cũng đã thấy rồi, sư tử châu Phi cũng được nuôi. Vậy là, đáp án chính xác nhất của câu hỏi thêm điểm vừa nãy chính là đáp án A: báo hoa mai. Chúc mừng tất cả các đội, mọi người toàn bộ nhận được điểm không.”

Nhóm khán giả và khách mời tập thể ngã gục trong tuyệt vọng. Được rồi, dù cho không được điểm, nhưng có thể tận mắt nhìn thấy bốn con dã thú này, tiền mua vé bỏ ra cũng đáng lắm.

Bởi vì phần bốn con thú đồng loạt xuất hiện vốn không hề có trong kịch bản, đây được tính là tình huống phát sinh ngoài ý muốn. Người dẫn chương trình cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng mà lúc em gái này đến, rõ ràng chỉ có ba con người mà thôi, Bốn con dã thú này rốt cuộc là giấu ở nơi nào, từ cái xó xỉnh nào chui ra đây hả? Muốn lật bàn mà!

Người dẫn chương trình lật luôn hai tấm thẻ ghi lời dẫn, dứt khoát ném luôn tập lời nhắc hướng dẫn chương trình lên bục đứng ở vị trí dành cho MC. Nếu như khách mời đã không làm theo những gì có trong kịch bản, anh ta cũng dứt khoát tùy hứng phát huy là được rồi. Vậy là, người dẫn chương trình xoa lấy bàn tay mũm mĩm thịt của mình, nói: “Cô nương Vô Tà, không biết tiểu nhân đây có thể có may mắn sờ một chút mấy vị anh hùng này không?”

Tiểu Tịnh Trần sững người một chút, mãi lâu sau mới phản ứng trở lại, hiểu được “tiểu nhân” ở đây có nghĩ là “tôi”, cô gật đầu, nói: “Có thể.”

Bởi vì có “Nói thật hay mạo hiểm” làm tấm gương đi phía trước, chứng thực được thú cưng của cô gái Vô Tà mặt dù là những con thú hoang dã nhưng cũng là những con thú trông rất đáng yêu, bọn chúng không chỉ không làm tổn thương con người, còn có thể lăn lộn nịnh nọt cầu được cho ăn. Vì vậy, sự sợ hãi của người dẫn chương trình đối với chúng nó ít hơn rất nhiều so với nhóm khách mời và khán giả. Đặc biệt còn trùng hợp hơn, Âu Ca lại là bạn của nữ dẫn chương trình tiết mục “Nói thật hay mạo hiểm”, hơn nữa còn là bạn rất thân, rất thân, thân đến mức ngủ chung một giường, đắp chung một chăn.

Được rồi, hai người họ là đôi vợ chồng trẻ có tiếng ân ái điển hình trong giới.

Vậy là, được sự đồng ý của chủ nhân, người dẫn chương trình không chút do dự đem tay nhỏ vươn ra, hướng về phía sư tử lớn nằm cách anh ta gần nhất. Khoai Tây vừa mới do giẫm trúng chóp đuôi của “con giun to” đó mà bị chủ nhân uy hiếp bằng bạo lực, vì thế, giờ khắc này nó rất ngoan ngoãn thành thật. Dù người đàn ông dáng vẻ tròn vo đó có ý đồ lấy tay sàm sỡ bộ lông mượt mà thuần khiết của nó, nó cũng quyết tâm cứng người mà chịu đựng, tuyệt đối không thể làm cho chủ nhân bị mất mặt.

Thành công sờ được bộ lông mượt mà của sư tử lớn, người dẫn chương trình tỏ ra rất vui vẻ. Anh ta đắc ý đến quên hình tượng, hướng về phía nhóm khách mời, nói: “Có ai muốn đến gần để thân thiết hơn với những thú cưng của cô nương Vô Tà một chút không? Tin tôi đi, bỏ qua cơ hội lần này, e rằng mọi người cả đời này cũng không có dịp may thân cận với dã thú ở cự ly gần như thế này đâu.”

“Tôi, tôi, tôi.” Fan hâm mộ não tàn của Vô Tà - Kim Lăng lập tức kích động giơ tay lên, cũng không đợi người dẫn chương trình đồng ý, cô ta đã trực tiếp lạch bà lạch bạch nhào đến chỗ trăn khổng lồ!! Trong trường quay bất kể là khách mời, khán giả hay là người dẫn chương trình, mồ hôi lạnh đều đồng loạt chảy ròng ròng. Cô gái nhỏ này... sở thích thật kỳ cục quá đi!

Kim Lăng dường như hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt âm trầm lạnh lẽo của con trăn khổng lồ đó. Cô dang rộng hai tay, cả người như bay lên, bổ nhào về thân mình cuộn tròn của con trăn lớn, như một bức tranh dán tường, dính chắc chắn mà không lưu chút kẽ hở nào giữa mình và thân trăn.

Con người là loài có nhiệt độ cơ thể nhất định, Quả Cà là loài động vật máu lạnh rất tỏ vẻ ngoại trừ chủ nhân ra, nó không quá thích ứng được với những tiếp xúc và cử chỉ thân mật của động vật máu nóng như thế này. Vậy là, nó theo bản năng mà nhẹ nhàng chuyển động cơ thể mình, thân rắn cuộn thành vòng tròn chầm chậm di chuyển, dọa cho một số khán giả sợ hãi mà hét lên những tiếng chói tai. Nhưng mà, trăn lớn lại không nhe nanh độc của mình với Kim Lăng, mà chỉ lấy cái đuôi nhọn của nó cuốn lấy vòng eo gầy gò của Kim Lăng, đem cô ta nhấc lên, đặt ở nơi cách xa chỗ nó bốn mét. Nhìn thấy dáng vẻ cố gắng cẩn thận, nhấc lên nhẹ nhàng, thả xuống dịu dàng của nó, rất khó mà tin được, nó chính là một con mãng xà máu lạnh.

Nhân tính của Quả Cà lập tức lấy được thiện cảm của nhóm khách mời và cả khán giả. Trên thực tế, trong thâm tâm Quả Cà rất muốn một ngụm nuốt gọn con người dám ngấp nghé nhan sắc của nó, thế nhưng, ở trước mặt chủ nhân, nó không dám khai trai mà! Hu hu!

Nhưng mà, nhóm quần chúng và khách mời không biết rõ chân tướng sự việc lại bắt đầu yêu thích con trăn lớn có vẻ ngoài “ta rất xấu nhưng lại rất dịu dàng” này. Sự “dịu dàng” và “lương thiện” của con trăn lớn cũng gián tiếp nuôi dưỡng lá gan của mọi người to lên. Vậy là, có một, có hai rồi lại có ba người khách mời rời khỏi vị trí của mình đi về phía bốn con dã thú.

Nhìn thấy đám người có khí thế hùng hùng hổ hổ mà đến, bốn con dã thú hung hăng mài lấy hàm răng sau của mình một chút, đem móng vuốt sắc nhọn và răng nanh của mình cất đi, âm thầm đổ lệ...

Nhân loại đáng sợ quá, hu hu hu hu... Chủ nhân, cứu mạng!