Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 433: Con đường đào hố trên chương trình truyền hình của cô gái vô tà

“Nhật ký thời đại” là một chương trình đặc sắc của Công ty truyền hình Cửa sổ thế giới, trong đó những minh tinh của các thế hệ khác nhau sẽ cùng hỏi và trả lời câu hỏi. Khách mời của chương trình được chia thành năm đội. Mỗi một đội sẽ có hai vị khách mời đại diện cho những thế hệ khác nhau lần lượt là các thế hệ 8x, 9x, 10x, 11x, 12x. Khách mời của mỗi một thế hệ đều là những minh tinh nóng bỏng tay của thế hệ đó. Minh tinh không chỉ hạn chế là diễn viên điện ảnh hay là ca sĩ, cũng có thể là những người như vận động viên đã đạt giải quán quân thế giới, là chính trị gia danh chấn tứ phương, hoặc là tác gia, biên tập viên mà người người nhà nhà đều biết.

Phía sau mỗi một đội ngũ, chương trình còn mời đến trường quay người xem trong lứa tuổi của các thế hệ tương ứng để cổ vũ và trợ giúp.

Mười minh tinh thuộc năm thế hệ khác nhau cùng tương tác với nhau trên một chương trình, những người nổi tiếng ở các thế hệ khác nhau gợi ra những câu chuyện cũ thú vị, có thời khắc ấm áp cảm động. Nhưng quan trọng nhất là bầu không khí tranh đấu về mặt trí tuệ, và cả vô số những tiếng cười nói rôm rả, làm hiện ra bóng dáng trong ký ức của Hoa Hạ trong suốt sáu mươi năm và văn hóa thời thượng đã và đang thịnh hành nhất trong sáu mươi năm đó.

Sau thời gian một năm lên sóng, “Nhật ký thời đại” đã thay đổi liên lục một lượng khách mời tham gia các chương trình giải trí trên truyền hình lớn nhất, và hoàn toàn xứng đáng trở thành vua của các chương trình giải trí.

Thông thường mà nói, minh tinh đều sẽ có hình tượng của minh tinh, nhưng ở trong “Nhật ký thời đại” bạn sẽ thấy được người nổi tiếng trong phiên bản đời thường, đơn giản nhất. Bọn họ cũng sẽ vì một đáp án của một câu hỏi mà tranh giành đến đỏ cả con mắt, cũng sẽ có lúc mơ hồ luống cuống như một học sinh tiểu học mà len lén nhìn trộm đáp án của người khác. Thậm chí họ còn quấy rối, cùng nhau đùa giỡn người dẫn chương trình. Vì lẽ đó, không phải người nổi tiếng nào đều có đủ dũng khí để tham gia “Nhật ký thời đại“.

Ở đây không có bình hoa di động thích làm những hành động khoa trương. Mỗi một khách mời của “Nhật ký thời đại” đều đại diện cho ký ức của thế hệ đó. Bọn họ khiêm tốn, tài trí, trước đến nay không dựa vào những tin đồn tai tiếng để nâng cao độ nổi tiếng của mình. Họ chỉ lặng lẽ vô thanh vô tức mà chú tâm vào sự nghiệp của bản thân, bọn họ lấy sự nỗ lực và thanh xuân của mình để làm phong phú thêm cho cuộc sống của khán giả, và khiến cho khán giả thật sự nhớ đến bọn họ. Họ là những người làm nghệ thuật chân chính, đáng được mọi người tôn trọng.

Nói về một phương diện nào đó, Tiểu Tịnh Trần tham gia những tiết mục thế này, có đôi chút tự lộ khuyết điểm. Những kiến thức thông thường của cô bé có chút... khiến cho người ta lo ngại quá mà!

“Nhật ký thời đại” lên sóng đã được ba năm, những khách mời thần bí đã được mời đến tham gia từ những nghệ sỹ hát nhạc đỏ thời kỳ giải phóng đến những người đạt giải quán quân trong các cuộc thi tuyển chọn nhân tài, xuất sắc nhất, mới nhất, từ những siêu sao bóng rổ tung hoành trên khắp các trận đấu đến những nữ thần đã tránh bóng mấy mươi năm, đều có đủ cả. Nhưng từ trước đến nay họ chưa hề mời bất cứ một nhân vật có tiếng trên trường quốc tế của Hoa Hạ nào. Thứ nhất là do lệ phí ra sàn diễn của bọn họ quá cao, hai là những nhân vật tiếng tăm như thế thường không mặn mà lắm với việc tham gia vào chương trình truyền hình giải trí trong nước. Đặc biệt là những chương trình hỏi đáp như thế này, thứ nhất là nó không giúp ích được gì cho việc nâng đỡ danh tiếng mà bản thân họ đã gây dựng được trên trường quốc tế, nguyên do thứ hai chính là họ rất dễ bị lộ ra những kiến thức thiếu hụt của bản thân.

Khi gửi thư mời tham dự cho Vô Tà, nhóm thực hiện chương trình cũng chỉ ôm thái độ thử xem một chút, cũng không có ai đặt hy vọng lắm. Lời mời vừa gửi đi cũng giống như hòn đá chìm trong biển lớn, đến ngay cả một cái bong bóng cũng không có. Tâm trạng của phía ban tổ chức cũng không đi xuống, mới bắt đầu họ cũng không dám ôm hy vọng lớn lao gì nên cũng không quá thất vọng. Kết quả, ai biết được, sau một tháng, giám đốc bộ phận tuyên truyền Giải trí Vô Tà lại tự mình đến thương thảo thời gian quay.

Ôi mẹ ơi, quá kích động! Đúng là quá bất ngờ!

Biên kịch của chương trình ánh mắt rưng rung tỏ vẻ, anh ta cũng là fan hâm mộ cứng của Vô Tà đấy!

Sau khi nghe những lời nói của vị giám đốc họ Tiền đó, nhóm thực hiện chương trình, có những người tim gan yếu ớt dễ tổn thương liền kích động đến mức gần như sắp ngất đi.

Ngay lập tức đạo diễn của bộ phận chương trình tỏ thành ý tất cả thời gian đều chiều ý Vô Tà, sự sắp xếp cho những người khác tất cả đều đặt về sau, nhất định phải khiến cho vị nữ thần phương Đông này cảm thấy thoải mái, cả chủ và khách đều vui. Giám độc bộ phận họ Tiền cho thấy cậu ta rất hài lòng, tốn đến cả bốn tiếng đồng hồ mới quyết định xong thời gian. Trên thực tế, thời gian của Vô Tà rất nhàn rỗi, nhưng vì để thể hiện thân phận và địa vị của mình, bốn giờ đồng hồ này là cần phải giày vò cho đến nơi.

Trở lại công ty, Tiền Đa Đa mạnh mẽ vuốt mồ hôi trên mặt, cậu ta hận tất cả những con người đã khiến cho cô gái Vô Tà này rảnh rỗi.

Thời gian phát sóng của “Nhật ký thời đại” là thứ sáu hằng tuần, nhưng thời gian thu hình lại là vào thứ ba. Tiểu Tịnh Trần từ sớm đã sắp xếp lịch trình của mình, chính xác lúc năm giờ năm mươi phút buổi chiều sẽ đến tòa nhà của Công ty truyền hình Cửa sổ thế giới, sớm hơn mười phút đồng hồ so với thời gian đã hẹn trước. Tiểu Tịnh Trần vừa mới xuống xe, lập tức có một người thanh niên trẻ tuổi mặc tây trang đến đón vào trong. Chàng trai có chút kích động quá mức, trên trán còn đang vã mồ hôi, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần, hoàn toàn quên mất nói lời tiếp đón.

Tiểu Tịnh Trần mặc một cái áo thể thao kiểu dáng đơn giản, mái tóc ngắn xõa tung đã chạm đến bên tai, hơn nữa cô bé còn hiếm khi mà không hóa trang theo hình tượng mạnh mẽ lạnh lùng. Dáng vẻ trăng trắng mềm mềm giống y hệt như vị hòa thượng Huyền Không miễn nhiễm với khói lửa nhân gian, đồng chí tiểu Thiệu nhìn mà trực tiếp ngây ngẩn cả người.

“Khụ” Đại Sơn không thoải mái mà ho lên một tiếng, khiến cho tiểu Thiệu tỉnh lại. Tiểu Thiệu hoang mang cúi đầu xuống, hai tai đỏ rực như nhỏ ra máu, lắp ba lắp bắp nói: “Nữ... nữ thần, tôi tên là Thiệu Minh Huy. Cô cứ gọi tôi là tiểu Thiệu là được rồi. Toàn bộ hành trình trong thời gian ghi hình cho chương trình ngày hôm nay sẽ do tôi tiếp đãi cô.”

Tiểu Tịnh Trần liếc cậu ta một, nghiêm túc mà gật đầu một cái, giọng nói nhu hòa dường như mang theo sự tin cậy trong đó, nói: “Làm phiền anh rồi.”

“Không phiền, không phiền.” Tiểu Thiệu vội vội vàng vàng dẫn đường đi về phía trước, đưa người đến phòng nghỉ ngơi chuyện dụng dành riêng cho cô bé.

Đại Sơn và Tiểu Sơn không nói nên lời mà nhìn về phía đối phương, tỏ vẻ đồng cảm mà dõi về người thanh niên có đôi chân đang lắc lư trước mắt. Người có thể được phái ra tiếp đãi bọn họ trong cả hành trình ghi hình tuyệt đối là người có địa vị và quan hệ nhất định trong Công ty truyền hình Cửa sổ thế giới. Tiếc là, em gái Vô Tà này có sức quyến rũ quá mạnh mẽ, trực tiếp đem anh chàng có tiền đồ quá mức vui mừng mà lâng lâng cả người. Bọn họ dám cá rằng, Đại tiểu thư tuyệt đối không nhớ được anh chàng đó có vẻ ngoài như thế nào, càng không nhớ nổi tên cậu ta, trực tiếp xem như mây bay trên trời. Cho nên, chàng trai à, sự kích động của cậu có chút lãng phí rồi đấy!

Vì để đề phòng sự hỗn loạn phát sinh do Vô Tà đến tham dự, cả con đường từ ngoài cổng chính của tòa nhà nối đến phòng nghỉ ngơi đều được dọn dẹp. Ngoài những nhân viên đang làm nhiệm vụ cần thiết ra, tất cả những người khác đều không được phép xuất hiện trong khung thời gian này. Hết cách rồi, sự bạo động của những người hâm mộ trong buổi công chiếu đầu tiên của bộ phim điện ảnh “Ngân Hà đế quốc” thật sự quá đáng sợ mà.

Ở nước ngoài cũng có thể có sức ảnh hưởng vang đội như thế này, trong nước thì càng không cần nói!

“Nhật ký thời đại” chính thức bắt đầu ghi hình lúc sáu giờ tối. Mỗi một đội thuộc năm thế hệ khác nhau đều sẽ có ba câu hỏi, hai câu hỏi đầu tiên là câu hỏi chọn đáp án, bất kỳ một người thuộc thế hệ nào đều có thể trả lời, đúng thì được cộng thêm năm điểm, đáp sai thì không có điểm. Mà câu hỏi số ba lại là câu hỏi chuyên biệt được dành riêng cho thế hệ của minh tinh đó, chỉ có người cùng lứa mới có thể trả lời, trả lời đúng cũng được thêm năm điểm, có thể lấy điều trên để kéo dãn khoảng cách điểm số giữa những đội chơi.

Hai câu hỏi chọn đáp án đầu tiền đều sẽ liên quan đến những sự kiện trong giai đoạn hiện tại. Mà câu hỏi thứ ba lại đa dạng đủ kiểu, có đoán địa điểm, đoán nhân vật, đoán động tác, vân vân và vân vân. Vô Tà chính là khách mời thần bí đặc biệt được mời đến để cho người những chơi đoán.

Đại khái lúc khoảng bảy giờ, là lúc đến lượt Vô Tà xuất hiện. Khi đó đang là câu hỏi chuyên biệt dành cho ngôi sao thuộc thế hệ những năm 2020, có tên “Ai ở bên cạnh tôi!”

Tiểu Tịnh Trần được tiểu Thiệu dẫn đến đứng ở trên một chiếc bục sân khấu nho nhỏ, chiếc bục nhỏ nằm phía sau một màn hình điện tử lớn. Cả người cô bé từ đầu đến chân đều bị nó che lấp, trước màn hình truyền đến tiếng hô của người dẫn chương trình: “Trước tiên, hãy mời vị khách thần bí của chúng ta xuất hiện nào.”

Cả hội trường liền truyền đến những đoạn nhạc khiến lòng người hồi hộp, màn hình điện tử từ từ được kéo lên, để lộ ra người đứng ở phía sau. Thế nhưng do ánh đèn chiếu rọi, mới ban đầu mọi người đều không nhìn thấy rõ ràng, khán giả và những khách mời trong hội trường đều tràn đầy lòng hiếu kỳ mà dõi mắt về phía vị khách mời thần bí. Khi ánh đèn sáng mờ dần đi, bóng người mặc bộ quần áo thể thao kiểu dáng đơn giản đó lập tức tiến vào trong tầm mắt mọi người.

Tiếng hò hét chói tai trong dự kiến không hề xuất hiện, cả hội trường im phăng phắc trong mấy giây đồng hồ. Người khách mời đứng trước màn hình chờ đợi đoán câu trả lời có chút mơ hồ không rõ. Tầm nhìn của cô ta đã bị che lại, căn bản là cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể thông qua phản ứng của khán giả mà đưa ra phán đoán. Kết quả, cả hội trường im ắng như tờ, ngay cả một tiếng động cũng không có, giọng nói run rẩy khẽ khàng đầy yếu ớt của vị khách mời vang lên: “Tình huống gì đây?”

Lời này dường như đã mở van cho cái cống xả nước của đập thủy điện, những tiếng hò hét vang dội dâng lên như sóng thần vùi lấp toàn hội trường, dọa cho vị khách mời không thấy được này suýt chút nữa thì ngã khuỵu trên mặt đất. Đến ngay cả những khách mời chờ trả lời câu hỏi cũng bị khí thế mạnh mẽ của vị khách mời thần bí này làm cho kích động đến mức vỗ bàn ầm ầm.

“Á a a a a, tôi chắc chắn là đang mơ rồi!!”

“Ký tên, ký tên, tôi muốn được xin chữ ký, ảnh ký tên!”

“Trời ơi, hôm nay về nhà tôi nhất định sẽ mơ thấy ác mộng...”

Trong những tiếng hô hoán gào thét lộn xộn của quần chúng, Tiểu Tịnh Trần chầm chậm bước xuống bậc thang, đứng ở bên cạnh người dẫn chương trình. Một tay cô bé nắm lấy micro, một tay giơ lên vẫy qua vẫy lại như con mèo Ba Tư, động thời đôi mắt to tròn đen lay láy cong lại như hình trăng non, khuôn mặt phúng phính nhỏ bé để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.

“Á á á á… đáng yêu quá đi mất, cầu được ôm...” Đây là tiếng hò hét do một ca sĩ trẻ tuổi phát ra.

“Cầu như trên, cầu như trên.” Đây là giọng nói của một khách mời nam, là nhà soạn nhạc vốn luôn trầm tĩnh khiêm tốn.

Hiện trường loạn thành một đoàn, sắc mặt của người dẫn chương trình cũng xanh lè rồi, anh ta lấy một tay gắng sức vẫy xuống phía dưới, nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh nào, mọi người đừng dọa khách mời bí ẩn của chúng ta chứ.”

Đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần cong cong giống như mặt của một con chuột đồng đáng yêu, tiếng hô hào trong hiện trường ngược lại chầm chậm lắng xuống. Người dẫn chương trình mỉm cười mà nhìn về phía khách mời bị bịt mắt, không biết chút tình hình gì ở xung quanh, nói: “Kim Lăng, cô có cần gợi ý thêm không?”

“Cần, cần, cần, đương nhiên cần chứ, anh Âu à, anh quả là người tốt.” Bởi vì tầm nhìn bị hạn chế, Kim Lăng đã sắp suy nhược thần kinh đến nơi rồi.

Người dẫn chương trình giơ tấm thẻ của mình lên, nói: “Cho cô một gợi ý, người khách mời này có tuổi còn rất trẻ.”

“Hả?” Kim Lăng ngơ ngác, đây thì tính là gợi ý cái quái gì chứ!

“Nhanh lên, nhanh lên.” Bắt đầu tính giờ, Đồng Dao là người ca sĩ trẻ tuổi, đồng đội của cô ta nhanh chóng thúc giục, Kim Lăng vội vội vàng vàng mở miệng hỏi: “Là nam phải không?”

“Không phải.” Giọng nói của Kim Lăng còn chưa dứt, Đồng Dao đã kích động muốn trả lời luôn rồi. Kim Lăng tiếp tục hỏi: “Vậy là nữ phải không?”

Đồng Dao: “...”

Người dẫn chương trình vui vẻ: “Thật là mới lạ biết bao, không phải nam thì chính là nữ mà?”

“Vậy vậy vậy... đó là người Hoa Hạ đúng không?”

“Đúng.”

“Là nữ, người Hoa Hạ, rất trẻ tuổi.” Kim Lăng hoàn toàn tìm không thấy điểm trọng yếu, cô phân vân một lúc lâu, rồi đột nhiên hỏi một câu: “Cô ấy là diễn viên phải không?”

“Đúng.”

“Đã từng diễn vai nam???”

“Đúng, đúng, đúng.” Đồng Đao kích động đến mức sắp lật bàn rồi. Hỏi vào trọng tâm, hỏi vào trọng tâm đi thôi. Nữ diễn viên của Hoa Hạ rất nhiều, nhưng người đã từng diễn vai nam thì quả thực hiếm như lông phượng và sừng kỳ lân. Mắt thấy câu hỏi sắp được giải đáp, Kim Lăng lại đột nhiên nghẹn lại. Đồng Dao trừng mắt, giục: “Nhanh hỏi tiếp đi!”

Dáng người Kim Lăng loạng choạng, có chút khó tin nổi mà để tay lên ngực, yếu ớt đáp lời: “Tôi đoán được một người, nhưng tôi không tin là cô ấy sẽ đến.”

“Là ai, là ai, mau mau mau, đã năm phút năm giây rồi đấy.” Người dẫn chương trình đã khiến giọt nước cuối cùng cũng tràn ly.

“Vô Tà!” Kim Lăng dường như hét khàn cả cổ mà kêu lên cái tên này. Trong chớp mắt, toàn trường quay bùng nổ.

“Thật sự sao? Thật đúng là thế sao!!” Hai tay Kim Lăng run run kéo thứ đồ đang bịt lấy mắt mình ra một cách thô lỗ. Vừa mới quay đầu lại thì đã thấy ngay một con mèo Ba Tư hình người đang vẫy bàn tay nhỏ. Cô ta kích động hét ầm lên: “Á a a a. có thể ôm một chút không!!!”

Vô Tà lập tức dang rộng đôi tay cho cô một cái ôm tình cảm. Kim Lăng đi một bước ngoái đầu nhìn lại ba lần, ôm nước mắt mà quay trở về vị trí của mình. Người dẫn chương trình cười híp cả mắt giống như một con hồ ly lõi đời, nói: “Chào mừng Vô Tà đến với chương trình Nhật ký thời đại của chúng tôi.”

Trong tiếng vỗ tay rào rào như thủy triều, Tiểu Tịnh Trần giơ tay lên vẫy chào, cất giọng mềm mại, nói: “Chào mọi người, tôi là Vô Tà.”

“Thấy Vô Tà đứng ở nơi đây có phải mọi người đều rất ngạc nhiên hay không?”

“Đúng!!”

“Nói thực lòng, tôi cũng rất vui mừng và ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ rằng cô ấy sẽ đến.” Người dẫn chương trình mở to đôi mắt tròn xoe của mình ra, cười ha ha nói: “Mọi người biết tới Vô Tà khi nào? Bởi vai diễn nào?”

“Bách Lý Dao!!”

“Sắc Lệnh!”

“Huyền Không!”

“Lolita Royal!”

“Kiếp vua thú!!”

Nhóm khách mời đọc làu làu như thuộc trong lòng bàn tay, người dẫn chương trình cảm tính mà nhận xét: “Không sai, các nhân vật do Vô Tà thủ vai rất nhiều, nhưng mỗi một vai diễn đều là những hình tượng kinh điển không thể vượt qua. Điều đó khiến cho cô ấy dù còn rất trẻ nhưng đã đạt được đến tầm cao mà vô số người trong chúng ta đây cả đời cũng không thể đạt được, hãy để cho chúng ta nổ một tràng pháo tay nồng nhiệt gửi tặng cho cô ấy nào.”

“Rào rào rào...”

Lại là một đợt những tiếng ào ào như thủy triều vang lên. Sau khi thủy triều rút xuống, người dẫn chương trình với đôi mắt tròn tròn cười lên giống như hồ ly, nói tiếp: “Vô Tà lần này đến với chương trình của chúng ta, còn đặc biệt mang đến một câu hỏi thêm điểm cho mọi người đấy. Mọi người vừa mới nói đến “Kiếp vua thú”, chúng ta đều biết “Kiếp vua thú” là series duy nhất mà Vô Tà đảm nhiệm vai diễn chính, hơn nữa cả bộ series chỉ có mình Vô Tà là loài người. Những vai khác đều là thú nuôi của cô. Vậy thì xin hỏi, loài động vật nào dưới đây là loài hiện nay mà Vô Tà chưa nuôi dưỡng. Hãy nghe rõ ràng đề bài nhé, là loài động vật mà cô gái Vô Tà chưa từng nuôi. A: báo hoa mai, B: hổ Siberi, C: sư tử châu Phi. Thời gian năm giây trả lời, bắt đầu!!!”

Nhóm khách mời không khỏi quay mặt nhìn nhau, sau đó đều theo bản năng mà quay sang hỏi Vô Tà, hy vọng cô bé có thể đưa ra chút gợi ý. Kết quả là Vô Tà chỉ chớp chớp lấy đôi mắt to thuần khiết của mình, hoàn hoàn không bắt lấy tín hiệu cầu trợ giúp của mọi người. Sau năm giây đồng hồ, thời gian trả lời kết thúc, người dẫn chương trình bắt đầu đi dò xét khắp hiện trường, “C C C C... B?”

Chữ cái cuối cùng vang lên văng vẳng như chuông ngân không dứt bên tai mà. Người dẫn chương trình có chút ngơ ngác mà nhìn về đội những khách mời thuộc thế hệ những năm chín mươi (9x), hỏi: “Bốn đáp án C, một đáp án B. Chỉ duy nhất có nhóm các bạn không giống người khác, có thể cho tôi biết lý do vì sao không?”

Khách mời của giai đoạn những năm chín mươi đại khái khoảng bốn mươi tuổi đổ lại, tên là Dương Cầm. Cô đã từng diễn rất nhiều những phim đề tài gia đình, mặc dù vẻ ngoài không tính là tuyệt đẹp, nhưng tương đối trầm tĩnh, có khí chất. Cô có lý lẽ, có chứng cứ mà trả lời một cách rõ ràng: “Vẫn là câu nói cũ đó, xét đề rất quan trọng. Người dẫn chương trình đã nói loài động vật nào mà cô gái Vô Tà chưa từng nuôi. Chúng ta đã xem qua ‘Kiếp vua thú’, ở trong đó có một con hổ trắng. Nhưng con hổ đó là màu trắng mọi người nhé, tôi lại chưa bao giờ nghe nói hổ Siberi có màu trắng cả.”

“Nhưng mà sư tử lại chưa từng xuất hiện trong ‘Kiếp vua thú’ mà.” Kim Lăng đại diện cho lứa những năm hai nghìn hai mươi (12x) thận trọng phản bác lại.

“Đúng vậy, là chưa từng xuất hiện trong phim, nhưng chưa từng xuất hiện không nói lên rằng nó không tồn tại. Đã xuất hiện hổ trắng rồi, vậy thì hổ Siberi chắc chắn không tồn tại. Ai lại ăn no dửng mỡ không có việc gì làm mà nuôi đến tận hai con hổ hả. Lại còn là không cùng giống loài nữa chứ. Dù cho có là tạp giao thì cũng không thể chơi kiểu đó nha cưng!” Lý luận của Dương Cầm rất đầy đủ.

Hiện trường rơi vào bầu không khí tĩnh mịch một cách kỳ lạ. Người dẫn chương trình chuyển hướng đến đội minh tinh của thời kỳ những năm tám mươi (8x), hỏi: “Anh Hầu, đội anh vì sao lại chọn phương án C?”

Đã từng do đóng vai anh Hầu mà danh tiếng vang dội, Hầu Nhân Bảo ló đầu ra nhìn cái bảng chữ cái mà mình đã chọn, mơ hồ đáp: “Đội chúng tôi vốn cũng có lý do giống như nhóm 12x, bởi vì trong ‘Kiếp vua thú’ không có mặt sư tử. Nhưng nghe thấy Dương Cầm nói như vậy thì lại cảm thấy cô ấy nói có lý, chúng tôi có thể đổi đáp án không?”

Người dẫn chương trình cười, nói: “Đương nhiên là không thể rồi, những người khác thì sao?”

Sáu người khách mời của các đội thuộc thế hệ 10x, 11x và 12x cũng quay mặt nhìn nhau, đầy vẻ mơ hồ. Người dẫn chương trình như bừng tỉnh, hỏi lại: “Mọi người đều cảm thấy điều Dương Cầm đã nói rất có lý?”

Sáu cái đầu đồng loạt gật một cái. Người dẫn chương trình để tay dưới cằm, nghi hoặc mà hỏi tiếp: “Vậy tôi cũng thật lấy làm lạ, vì sao mọi người lại không có lấy đến một nhóm chọn phương án A nhỉ?”

“...” Mười đôi mắt mơ màng đáp lại sự tò mò của người dẫn chương trình bằng sự trầm lặng. Người dẫn chương trình vỗ đầu mình một cái, nói: “Được rồi, hãy để Vô Tà tiết lộ đáp án cho chúng ta.” Anh ta chỉ vào màn hình một cái, nói: “Cô nương Vô Tà, xin cô hãy nói cho chúng tôi biết, trong ba loài động vật này, con nào không phải loài mà cô đang nuôi?”

Tiểu Tịnh Trần: “...” Ngốc luôn rồi!

Một kẻ kém trí tuệ và thường thức đến mức đem con hổ, con sư tử trở thành loài mèo mà nuôi, đem mãng xà coi làm con giun mà chăm sóc, đem hồ ly coi làm con sóc mà nuôi dưỡng có thể phân biệt được sự khác nhau giữa hổ Siberi và sư tử châu Phi sao? Mọi người quá ngây thơ rồi!