Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 413: Cha ngốc kiêu ngạo và sư phụ khôn ngoan

Tiểu Tịnh Trần mím môi, vành mắt ầng ậng nước, hai con mắt đen láy long lanh như hai trái nho đen vừa được rửa xong, gương mặt nhỏ xinh trắng trẻo mềm mịn, Phương trượng sư phụ nhìn mà không nỡ.

Vào thời khắc mấu chốt, Phương trượng sư phụ giữ vững khí thế cao nhân thoát tục của mình, nhíu mày, nét mặt đanh lại: “A Di Đà Phật, lão nạp đâu có bắt nạt con, quy định của chùa Bồ Đề con cũng nắm được, người nắm giữ cửa ải cuối cùng của quy sư trận đáng ra phải là lão nạp. Không cần nói những lời vô nghĩa nữa, nếu muốn ở lại thì thi đấu một trận, bằng không mau cuốn xéo khỏi đây, lão nạp không chuẩn bị bữa tối cho con đâu.”

Câu cuối cùng của Phương trượng sư phụ đã đánh trúng tim đen của chúng tăng, nếu như để Tiểu Tịnh Trần ở lại ăn tối, bọn họ mỗi người ít nhất cũng phải ăn ít đi một chiếc màn thầu. Được ăn cơm sau một ngày khổ luyện là niềm vui sướng duy nhất đối với chúng tăng nên điều đó là điều không thể chấp nhận được.

Cảm nhận được ánh nhìn sắc bén của đám đệ tử ở ngoài điện, khoé miệng Phương trượng sư phụ co rút thật mạnh, bàn tay gầy guộc như cành củi khô vươn ra từ tay áo cà sa ra lệnh: “Người đâu, mời nữ thí chủ xuống núi.”

“Vâng.” Một vị hoà thượng trẻ tuổi lập tức đứng dậy, người này ước chừng hơn hai mươi tuổi, mắt to, mày rậm, trên gương mặt luôn nở nụ cười, lúc nào cũng sẵn sàng phô ra hàm răng trắng sứ cho cả thiên hạ chiêm ngưỡng.

Hoà thượng trẻ tuổi phất áo cà sa, bước hiên ngang về phía Tiểu Tịnh Trần, miệng cười đến xán lạn hơn cả mấy tay công tử khi chọc ghẹo thôn nữ. Tiểu Tịnh Trần đang quỳ lạy sư phụ, thuận thế ngồi dậy, cô bé nhìn vị hoà thượng trẻ tuổi đang tiến lại gần với ánh mắt chớp chớp, miệng hồng nhỏ xinh hơi mở, giọng nói ngọt ngào cất lên: “Minh Nhiên sư điệt, Tô Phóng em trai cậu đang làm ở công ty của cha tôi, tôi cũng gặp anh ta mấy lần rồi.”

Hoà thượng trẻ tuổi sững sờ, hoá đá.

Chắc mẩm cuối cùng cũng có thể báo mối thù năm xưa Tiểu Tịnh Trần học võ đã hành hạ anh ta chết đi sống lại, thế mà…

Đây chẳng phải là muốn giết rắn thì phải chặt đầu trong truyền thuyết hay sao?

Minh Nhiên nhìn còn trẻ nhưng anh ta thực sự không trẻ đến vậy, tên thật của anh ta là Tô Liệt, từng là một tay sát thủ chuyên nghiệp khét tiếng một thời. Người thân của anh ta không nhiều, người duy nhất anh ta còn nhớ là Tô Phóng, đứa em trai từ nhỏ đã giống như chiếc đuôi lẽo đẽo bám theo anh ta. Nghĩ đến đây, Minh Nhiên hòa thượng liền chùn bước.

Minh Nhiên chứng kiến Tiểu Tịnh Trần từ lúc còn bé xíu đến lúc lớn nên rất hiểu tư duy của vị tiểu sư thúc này vô cùng đơn giản. Nếu hôm nay anh ta cưỡng ép bắt Tiểu Tịnh Trần phải xuống núi, thì sau này cô bé nhìn thấy Tô Phóng, chưa biết chừng sẽ đột nhiên nhớ ra chuyện ngày hôm nay mình làm với cô bé. Mà trong từ điển của Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện từ “xí xoá”, chỉ cần cô bé thấy lỗi là ở bạn thì cho dù có là Phật tổ cũng phải khẳng định lỗi chắc chắn là ở bạn.

Minh Nhiên hiểu rõ, đối chọi với Tiểu Tịnh Trần, em trai Tô Phóng của anh ta chắc chắn sẽ tiêu đời.

Minh Nhiên lẳng lặng đứng thẳng người, âm thầm ngước nhìn Phương trượng sư phụ rồi lặng lẽ lui xuống, đứng nghiêm, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, an phận thủ thường đóng vai bức tượng La Hán được điêu khắc từ đá.

Một bầu không khí im lặng chết chóc bao trùm. Những nếp nhăn trên trán đè nén lên tĩnh mạch, Phương trượng sư phụ hít sâu một hơi: “Mau mời nữ thí chủ xuống núi!”

“Vâng, thưa Phương trượng sư tổ.” Lại một tay không sợ chết bước ra.

Đó là một hoà thượng người gầy gò, tuổi xem ra không còn trẻ nữa, trên mặt mặc dù không có nếp nhăn nhưng khoé mắt và khoé miệng đều đã xuất hiện vài nếp nhăn nhìn khá rõ, đáng chú ý là mắt anh ta rất nhỏ, đồng tử ti hí liếc nhìn bốn phía, nhanh nhạy như mắt sóc.

Anh ta phất áo cà sa vừa to vừa rộng, tươi cười chạy về phía Tiểu Tịnh Trần, giống như một tiểu thái giám hết lòng cung kính với quý phi: “Hì hì, tiểu sư thúc, để tôi tiễn sư thúc xuống núi. Yên tâm, tôi sẽ đưa sư thúc xuống chân núi an toàn không mất một sợi tóc nào. Tôi dám đảm bảo chắc chắn sẽ không bị lạc đường.”

Tiểu Tịnh Trần nghiêm đầu, chăm chú nhìn anh ta, giọng đầy tin tưởng: “Tôi biết, anh từ trước đến giờ chưa bao giờ lạc đường, giống hệt Dương Tĩnh vậy, bà Dương hình như cũng rất thông thạo đường xá thì phải. Người nhà họ Dương đều không có ai bị lạc đường.”

Minh Trừng: “…”

Minh Trừng thảng thốt chớp chớp mắt, mở miệng khô khốc: “Sư… sư thúc biết mẹ và cháu tôi?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, cong mắt cười: “Ừ. Tôi đón họ từ Thượng Kinh đến thành phố S rồi.”

Minh Trừng như hoá đá ngã nhào về phía sau, Tiểu Tịnh Trần túm lấy cổ áo anh ta, kéo mạnh, ép anh ta khom lưng xuống rồi vỗ thật mạnh lên vai anh ta, nói: “Anh yên tâm, nể tình anh tôi sẽ chăm sóc họ thật chu đáo.”

Minh Trừng: “…” Nước mắt ròng ròng, tiểu sư thúc, cô đừng có uy hiếp người ta như vậy chứ!

Tiểu Tịnh Trần mơ màng chớp chớp mắt, nhìn nước mắt Minh Trừng nóng hổi lăn trên gò má đầy thắc mắc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tiểu Tịnh Trần khó hiểu xoa xoa gáy, ngoảnh đầu nhìn cha mình cầu cứu!

Bạch Hi Cảnh nháy mắt, khoé miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười gian xảo như hồ ly - Làm tốt lắm!

Nhận được ánh mắt tán thưởng của cha, Tiểu Tịnh Trần lập tức phấn khởi hẳn lên. Trước khi lên núi, cha đã dạy Tiểu Tịnh Trần nếu các sư huynh, sư đệ làm những chuyện khiến con không vui, thì cứ nói với họ rằng con sẽ tận tình chăm sóc người nhà của họ, như thế họ sẽ cảm động mà không làm những chuyện khiến con không vui nữa.

Quả nhiên…

Những điều cha nói lúc nào cũng đúng cả! Nắm tay!

Dường như thấy mình tỏ ra chưa đủ thân thiện, Tiểu Tịnh Trần liền xoay người hướng ra ngoài điện, mặc dù ngoài đó một chiếc bóng cũng không có, nhưng bằng khả năng đặc biệt của mình, sao cô bé không phát hiện ra được có người đang nấp phía sau cánh cửa ngoài điện chứ.

Và thế là Tiểu Tịnh Trần ôn tồn, quan tâm, nết na, hiền dịu mà thốt ra một câu: “Nếu gặp người nhà của mọi người, tôi cũng sẽ chăm sóc cho họ thật chu đáo.”

“…”

Một bầu không khí tĩnh mịch chết chóc bao trùm, liền sau đó là tiếng bước chân đồng loạt rút lui.

Bây giờ, đến cả Phương trượng sư phụ cũng lệ nhoà đôi mắt rồi!

Ông trời chứng giám, những lời Tiểu Tịnh Trần nói đều hoàn toàn theo đúng nghĩa đen của mặt chữ, cô bé thật lòng coi chùa Bồ Đề như gia đình của mình, coi mỗi đệ tử của chùa như người thân, mà người thân của người thân thì tất nhiên cũng là người thân rồi. Với tính cách của Tiểu Tịnh Trần, cô bé sẽ không giúp người khác tìm ai đó, nhưng nếu trùng hợp gặp được, cô bé cũng sẽ không ngần ngại mà chăm sóc cho người thân của các sư huynh, sư đệ.

Thề với Phật tổ, cô bé thật lòng có ý tốt.

Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại mà nói ra những lời như vậy, ai dám tin vào ý tốt này chứ.

Đệ tử chùa Bồ Đề một khi đã nhập môn, nếu không có sự cho phép của Phương trượng thì cả đời không được xuống núi. Những kẻ buông đao gác kiếm quy y cửa Phật cũng đồng nghĩa với việc phải ở trên núi đến già. Trên đời này, ai mà lại không có lấy một hai người thân máu mủ ruột thịt, tu hành lâu như vậy, ác niệm trong lòng cũng được gột rửa, cái thiện lại tích luỹ ngày một nhiều hơn, trong đó rõ ràng để ý nhất chính là tình thân. Ai dám đảm bảo người thân của mình sẽ có ngày bị Phật tổ đánh cho một trận rồi rơi vào tay vị tiểu sư thúc hổ báo này một cách thê thảm như vậy. Nếu hôm nay lỡ đắc tội với Tiểu Tịnh Trần… hậu quả thật không dám tưởng tượng!

Và thế là đám đệ tử triệt để bị uy hiếp, rồi bị những ý nghĩ tự suy diễn của chính mình doạ sợ.

Hiện tại, người có thể hiểu được ý tốt của Tiểu Tịnh Trần e rằng chỉ có hai người: cha ngốc kiêu ngạo và sư phụ khôn ngoan.

Đáng tiếc, Bạch Hi Cảnh không muốn giải thích, còn sư phụ thì bắt đệ tử đưa Tiểu Tịnh Trần xuống núi, nên lúc này không thể biện hộ thay cho cô bé. Vậy là Tiểu Tịnh Trần vô tình đóng vai bé heo ăn thịt hổ.

Mọi chuyện đã thông suốt, Phương trượng sư phụ ném cho Bạch Hi Cảnh, đạo điễn đứng đằng sau chỉ đạo một màn kịch này một cái nhìn đầy khinh bỉ - Lừa gạt một đứa trẻ ngây thơ như vậy, con thấy có lỗi với lương tâm không hả?

Bạch Hi Cảnh nhếch đuôi mày, cười đầy thách thức - Bắt nạt một cô bé đáng yêu như thế, lương tâm của người để đâu?

Phương trượng sư phụ trừng mắt, thổi râu - Bây giờ rốt cuộc là ai bắt nạt ai hả, khốn kiếp!

Bạch Hi Cảnh cụp mi, mang ý cười, một mặt khiêm tốn kính cẩn - Có con ở đây, người bị bắt nạt chắc chắn không phải là con bé!

Phương trượng sư phụ hằm hằm vuốt mặt, đành ngồi thụp xuống, hai tay chắp lại, hai mắt hơi mở to, âm thanh già nua đánh động vào lòng từ bi của con người, khiến người ta tự giác cúi đầu thành tâm lĩnh hội: “Nếu muốn cứu cha con, thì để cậu ta ở lại. Còn nếu con muốn ở lại vậy thì mang theo cha con xuống núi đi.”

Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, mất vài giây mới phân tích rõ quan hệ nhân - quả trong lời nói của Phương trượng: “Nếu con ở lại đây, lão nạp sẽ không chữa cho cậu ta, muốn sao thì tuỳ.”

Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, bất lực nhìn Bạch Hi Cảnh: “Ba ơi, phải làm sao bây giờ?”

Bạch Hi Cảnh híp mắt, mỉm cười vẫy tay ra hiệu gọi cô bé đến gần. Tiểu Tịnh Trần lập tức đứng dậy, phủi bụi bám trên mông, lạch bạch chạy đến trước mặt Bạch Hi Cảnh. Anh xoa xoa mái tóc ngắn mềm như tơ của con gái, nói: “Con xuống núi trước đi, ba sẽ về nhà sớm thôi.”

“… Vâng.” Tiểu Tịnh Trần miễn cưỡng đáp lại một tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn Bạch Hi Cảnh. Cảnh tượng hai cha con bịn rịn lưu luyến không rời khiến Phương trượng sư phụ không khỏi tủi thân, lão nạp thật đáng thương, chăm lo cho con bé từng thìa cơm miếng cháo nuôi nó khôn lớn, có ai ngờ nhanh như vậy đã bị tên sói xám kia cướp đi mất. Ôi chao, lỗ nặng rồi, lỗ nặng rồi.

Bạch Hi Cảnh thông minh như vậy, sao không nhìn ra oán hận đằng sau ánh mắt của Phương Trượng cơ chứ, anh trừng mắt giận dữ - Con nuôi con bé mười bốn năm, nếu nó không nghe lời con thì chẳng bằng mua miếng đậu phụ đập đầu chết đi cho xong.”

Phương trượng sư phụ kiêu hãnh hếch mặt - Hừ!

Bạch Hi Cảnh chỉ một câu đã hàng phục được tiểu quái thú đội lốt người, Tiểu Tịnh Trần mím chặt môi, lưu luyến nhìn Bạch Hi Cảnh, bước vài bước lại ngoảnh đầu nhìn lại. Cô bé vẫn chưa bước ra khỏi điện, bên ngoài liền truyền đến một trận huyên náo, kèm theo đó là tiếng gào thét như tiếng heo bị chọc tiết: “Chúng tôi không phải kẻ xấu, chỉ là vào nhầm thôi mà… Người đâu, cứu tôi với! Hoà thượng giết người! Á á á …”

Tiểu Tịnh Trần dừng bước, hẩy hẩy mũi, kinh ngạc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tám hoà thượng vừa giao đấu với mình, họ đang chia thành hai đội, bốn người một đội dùng gậy kẹp hai người đang tiến vào kia. Bốn cây gậy dài phối hợp một cách kì diệu đem hai người kia nhốt lại, khiến đối phương ngoài thò được đầu ra, còn lại ngay cả ngón tay cũng không cử động được, mà cái người đang bị khiêng đi như khiêng lợn cúng lại chính là…

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, đôi mắt long lanh chớp chớp: “Chú Đại Sơn! Chú Tiểu Sơn!”