Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 412: Sư phụ, người bắt nạt con!

Trên đời này, Tiểu Tịnh Trần không hề kiêng nể gì điều gì cả, không sợ trời, cũng không sợ đất. Trên thế giới này có thể áp chế được cô bé, cũng chỉ có ba loài sinh vật.

Một là sư phụ, hai là cha, và ba là côn tăng!

Thật ra nếu như nói một cách nghiêm khắc, thì các côn tăng cũng không lợi hại lắm. Bọn họ không có các loại tuyệt kỹ của các đệ tử đặc biệt, cũng không có thủ đoạn tùy ý khiến người ta sống khiến người ta chết. Thế nhưng, bọn họ là những tăng nhân hoàn toàn do chùa Bồ Đề bồi dưỡng nên, hơn nữa cả đời đều ở chùa Bồ Đề. Bọn họ sống để bảo vệ chùa Bồ Đề, chết cũng là vì bảo vệ chùa Bồ Đề.

Côn tăng là tăng nhân chấp pháp cao nhất của Giới Luật đường. Ngày thường họ chỉ là những đệ tử bình thường trầm mặc ít nói. Nhưng ngay khi họ cầm gậy chấp pháp, cho dù có là thủ tọa của Giới Luật đường, thì cũng phải nhượng bộ đối phương, không dám tùy tiện tấn công.

Phương trượng sư phụ rất hiểu Tiểu Tịnh Trần, với tính cách cố chấp của cô bé, bất kể người giữ trận là ai, thế nào cô bé cũng quyết chí tiến lên, xông xáo đến cùng. Thế nhưng đối với côn tăng, cô bé lại có một sự sợ hãi theo bản năng, đó là bóng ma không thể nào xóa nhòa trong lòng từ khi còn nhỏ. Không có cách nào, ai bảo côn tăng là những người duy nhất trong chùa không quan tâm đến sự đáng yêu của cô bé chứ. Lúc còn bé khi mà phạm lỗi, cô bé đã không ít lần bị họ trừng phạt.

Hơn nữa nói thật, ngoại trừ côn tăng, cả ngôi chùa Bồ Đề này thật sự không có ai dám ngăn cản cô bé, bao gồm cả chính Phương trượng sư phụ, không phải là không thể, mà là không nỡ.

Ngay khi nhìn thấy côn tăng, cả người Tiểu Tịnh Trần liền cứng đờ tại chỗ, cánh tay buông thõng bên người không tự chủ được mà giật giật. Cô bé trừng đôi mắt to tròn, mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, tủi thân nhìn các côn tăng đang đứng thành hai hàng. Thế nhưng, đối mặt với tròng mắt rưng rưng của cô bé, các côn tăng hoàn toàn không chút động lòng, thần sắc của bọn họ không một chút thay đổi, tựa như những bức tượng La Hán trong đại điện.

Tiểu Tịnh Trần hai mắt ngấn lệ, cô bé mím chặt cái miệng nhỏ nhắn thành hình gợn sóng, nghẹn ngào nói: “Sư phụ, người bắt nạt con!”

Trên đỉnh núi, Phương trượng sư phụ trở lại Bảo Hùng đại điện, ông chắp hai tay, niệm “A Di Đà Phật” trước bức tượng Phật tổ ở trung tâm.

Phật gia coi trọng nhân quả, độc của Bạch Hi Cảnh có khó giải đến đâu, cửa ải mà Tiểu Tịnh Trần phải vượt qua có khó khăn thế nào, thì sự trả giá và báo đáp phải ngang nhau mới có thể cân bằng được. Nếu không, nhân quả mất thăng bằng, tai họa sau cùng cũng do cô bé gánh chịu.

Mặc dù trong lòng tủi thân, nhưng Tiểu Tịnh Trần cũng biết, bản thân căn bản không có lựa chọn nào khác. Thế là cô bé hung hăng lau nước mắt, giơ tay nghiêng người gật đầu ra hiệu, nghẹn ngào khịt mũi, bộ dạng tội nghiệp như chú cún con bị chủ nhân vứt bỏ, khiến cho các đệ tử đang đứng vây xem cảm thấy xót xa không nỡ vô cùng, từ sâu trong đáy lòng họ vang lên tiếng sói tru kinh thiên động địa.

Hai chân dùng sức giẫm lên mặt đất, Tiểu Tịnh Trần như một mũi tên lao ra khỏi cung xông về phía các côn tăng. Các côn tăng đồng loạt di chuyển, bọn họ vung trường côn chạm vào nhau, phát ra một tiếng hô nặng nề: “Ha!”

Tiểu Tịnh Trần một cước bay lên đá văng những cây côn đang gác lên nhau, các côn tăng đột nhiên vây quanh, bóng người xen kẽ vây chặt Tiểu Tịnh Trần ở giữa.

Tiểu Tịnh Trần đồng thời đưa hai nắm đấm ra ngăn cản cây côn đang đánh xuống đầu mình. Đột nhiên, một nắm đấm dùng lực hất một cây côn khác đang đánh về phía mình ra, đồng thời quay đầu tung chân đá, cây côn thứ ba bị đá lệch đi, va vào cây côn thứ tư. Cây côn thứ năm và cây côn thứ sáu lần lượt thay phiên nhau đánh tới, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên nhảy lên, hai chân dạng ra trên không, hai cây côn chồng chéo lướt qua chân cô bé.

Khi điểm giao nhau của hai cây côn trượt tới trung tâm, Tiểu Tịnh Trần giẫm một chân xuống đúng điểm giao nhau, cô bé mượn lực nhảy lên, nhảy ra khỏi vòng vây. Thế nhưng, ngay khi cô bé vừa đáp xuống đất, cây côn thứ bảy và thứ tám đã đánh tới, cô bé không kịp né, nên bị đánh thẳng vào người.

Cây trường côn đánh đúng vào phần lưng phát ra hai tiếng vang nặng nề, Tiểu Tịnh Trần lảo đảo, còn chưa kịp đứng vững đã mượn lực độ vọt lên phía trước do bị đánh vào lưng để xoay người, hai tay nhanh như chớp dùng lực nắm chặt lấy đầu cây côn, khiến cho khoảng cách giữa hai vị côn tăng và cô bé nhanh chóng được thu hẹp. Cô bé đột nhiên nhấc chân đá về phía một trong hai vị côn tăng. Vị côn tăng này không chút lúng túng, quả quyết buông lỏng cây côn ra, vị côn tăng còn lại cũng thả cây côn của mình ra. Hai người nhanh chóng đổi vị trí, tiếp nhận côn của đối phương. Mà trong quá trình thay đổi, đã tránh được một cước đoạt mệnh của Tiểu Tịnh Trần.

Tất cả những việc này đã được hoàn thành với tốc độ ánh sáng, tốc độ nhanh đến nỗi thậm chí mang theo cả tiếng gió vun vút. Các đệ tử đứng vây xem lớn tiếng reo hò. Chỉ là hiệp này, rõ ràng Tiểu Tịnh Trần đã rơi vào thế yếu, đánh mất tiên cơ, cho nên cô bé mới gặp bất lợi.

Hiện tại, cô bé chẳng những phải một địch tám, mà còn tay không tấc sắt đối phó với tám côn tăng. Cho dù cô bé có sức mạnh lớn đến đâu, thì chạm vào người đối phương cũng chỉ phí công. Đừng nói rằng việc này không công bằng, đây là cái giá phải trả để cứu Bạch Hi Cảnh. Chùa Bồ Đề lánh đời đã nhiều năm như vậy, nếu muốn bọn họ nhập thế cứu người, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ! Thế là, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, Tiểu Tịnh Trần đã phải chịu mười mấy côn, điều này đã khiến cho vành mắt của đám người đứng xem đỏ cả lên.

Các côn tăng đã làm rất tốt nhiệm vụ bảo vệ của mình. Trên cổ tay được bộ quần áo thể thao che kín của Tiểu Tịnh Trần đã mơ hồ xuất hiện những vết tím bầm. Cơ thể với sức chống đỡ như quái thú của cô bé đã bị đánh đến trạng thái tụ huyết, có thể thấy, những côn tăng kia không hề nể tình.

Đến Phương trượng sư phụ cũng không đành lòng mà thở dài, côn tăng giữ chùa quả nhiên danh bất hư truyền. Võ thuật của bọn họ có lẽ không phải là tốt nhất, thiên phú của bọn họ có lẽ không phải là ưu tú nhất, nhưng tâm của bọn họ lại kiên định nhất, là thứ không thể nào dao động nhất. Ôi!

Đáng tiếc là, mọi người chỉ nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần bị quản chế khắp nơi, ăn đòn liên tục, mà không chú ý tới tròng mắt đang ngày càng tối lại của cô bé.

Thật ra bản thân cô bé không hề để ý đến việc thắng thua, đánh nhau chỉ là vì thích, đánh người hoặc bị đánh đều là cách để nâng cao bản thân. Cho nên, từ trước đến nay cô bé không quan tâm đến thắng bại. Thế nhưng lần này không như vậy, cô bé vì cứu cha mình mới lên núi, bất cứ lúc nào cô bé cũng có thể thua, nhưng chỉ có lần này thì không thể, bất cứ chỗ nào cô bé cũng có thể lùi bước, nhưng chỉ có chỗ này là không được. Cửa ải này, vượt qua được thì vượt, không vượt qua được thì cho dù có phải bò cũng phải bò qua.

Cô bé ngăn cản cây côn đang đánh xuống, sau đó theo bản năng quay đầu nhìn về phía Bạch Hi Cảnh đang ngồi trên tảng đá lớn. Ánh mắt của cô bé trong suốt, lấp lánh như sao, nhưng lại sâu đến nỗi không nhìn thấy đáy. Trong lòng Bạch Hi Cảnh hồi hộp thầm kêu không ổn rồi, thế nhưng không chờ anh mở miệng, mọi người đã phải kinh ngạc khi nhìn Tiểu Tịnh Trần dùng sức đưa cánh tay nhỏ bé của mình đập về phía cây côn đang bị nắm một đầu kia. “Răng rắc” một tiếng, cây côn bị gãy lìa.

Ngón tay linh hoạt nắm chặt non nửa cây côn đã bị gãy trong tay rồi quăng đi, tay còn lại thuận thế bóp chặt lấy cổ họng côn tăng. Do côn bị gãy nên khoảng cách giữa hai bên càng được thu hẹp, côn tăng kia còn chưa kịp phản ứng đã bị tóm gọn, anh ta theo bản năng ngửa đầu lên, con ngươi đen nhánh làm nổi bật mũi côn đang đâm xuống.

Côn gỗ bị gãy, chỗ đứt cọc cạch còn sắc bén hơn thương giáo, Tiểu Tịnh Trần coi nó như dao găm mà cắm thẳng xuống mắt của vị côn tăng này, mọi người xung quanh đều há hốc mồm, đến Bạch Hi Cảnh cũng đột nhiên đứng lên, thất thanh nói: “Tịnh Trần...”

Sắc mặt của bảy côn tăng khác đều biến đổi, côn ảnh nối liền với nhau như lũ quét sóng thần lao về phía Tiểu Tịnh Trần.

Hình ảnh đột nhiên dừng lại!

Mũi côn sắc bén dừng lại trên con ngươi của vị côn tăng này hai centimet, đứng im bất động. Còn ở phía sau Tiểu Tịnh Trần, bảy cây trường côn đan xen dừng lại cách gáy cô bé năm centimet, nếu như Tiểu Tịnh Trần cắm đầu côn vào viền mắt côn tăng kia, vậy thì, bảy cây trường côn này nhất định sẽ làm cô bé bị thương.

Tiểu Tịnh Trần quay đầu, tròng mắt đen nặng trĩu nhìn bảy côn tăng với sắc mặt tái xanh, hỏi: “Tôi có thể phế bỏ từng người một, còn mấy người phải mất bao lâu mới đánh tôi đến nỗi không bò dậy nổi đây?”

Các côn tăng: “...”

Người xem: “...”

Uy hiếp, nhất định là uy hiếp một cách trần trụi!

Mặc dù Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn rơi vào thế yếu, nhưng ai nấy đều thấy được, những thương tổn do trường côn quất lên người cô bé không hề nhiều. Thế nhưng nếu như một côn kia của cô bé cắm xuống, thì côn tăng kia cho dù không chết cũng biến thành người tàn tật. Nếu như cô bé thật sự nhẫn tâm, liều mạng chịu mười mấy hai mươi gậy, không cần nhiều, chỉ cần phế bỏ ba côn tăng, thì năm người còn lại không thể nào tạo thành sự uy hiếp với cô bé được. Cửa ải này, cô bé chắc chắn sẽ vượt qua.

Bảy côn tăng đồng thời thu côn, hung hăng ném xuống dưới đất phát ra những tiếng vang trầm đục. Bọn họ đồng thời chắp tay hành lễ với Tiểu Tịnh Trần: “Đa tạ tiểu sư thúc đã thủ hạ lưu tình, nhưng mà bọn tôi không thể...”

“Bỏ đi, các con lui xuống đi!” Đột nhiên, giọng nói của Phương trượng sư phụ từ phía xa truyền tới. Từ Đại Hùng bảo điện xuống sườn núi, khoảng cách xa như vậy, mà lời nói kia lại rõ ràng như ngay bên tai, có thể thấy công lực của ông rất thâm hậu, khiến cho người ta phải kính nể.

Bảy vị côn tăng đồng thời sửng sốt, quay người thi lễ về phía đỉnh núi: “Vâng.”

Thế là, bảy vị côn tăng dẫn theo đồng bọn đã bị gãy côn rút khỏi, Tiểu Tịnh Trần có thể tiếp tục cõng Bạch Hi Cảnh lên núi, các đệ tử vây xem sau khi ngây người im lặng mười mấy giây, đột nhiên giống như chim sẻ vỡ tổ, tiếng hoan hô rung trời, vòng quanh hai cha con chạy lên trên núi.

Tiểu Tịnh Trần cõng Bạch Hi Cảnh tiến vào trong Đại Hùng bảo điện, vừa liếc mắt liền nhìn thấy một cụ già lưng gù, mặt như hoa cúc, vành mắt của cô bé nóng lên, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống. Đủ loại cảm xúc tủi thân, nghẹn ngào, lo lắng, hoang mang: “Sư phụ...”

Phương trượng sư phụ thở dài, vẻ mặt thâm trầm nghiêm túc, ánh mắt thê lương: “Được rồi được rồi, Duyên Ngộ để lại đây, con quay về đi!”

Tiểu Tịnh Trần ngây người, trợn mắt: “Con không đi, con muốn ở cùng cha.”

“Cha con trúng độc rất nặng, không phải chuyện một sớm một chiều có thể giải quyết được, cần phải tu dưỡng một thời gian rất lâu, con xuống núi chờ cha mình đi.”

“Không, con phải ở cùng cha.” Tính cố chấp của Tiểu Tịnh Trần không có cách nào chữa được.

“Con không thích hợp để ở lại chùa, ngoan, nghe lời, xuống núi trước. Lão nạp cam đoan, không quá ba tháng, ta sẽ trả lại cho con một người cha khỏe mạnh.”

“Không, con muốn ở bên cạnh cha.” Bất luận Phương trượng có tận tình khuyên bảo thế nào, câu trả lời của cô bé vẫn chỉ có một.

Phương trượng sư phụ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, ngay lập tức liền nổi giận. Xé bỏ vỏ ngoài cơ trí tang thương, ông vén ống tay tăng bào lên, trừng đôi mắt đang rũ xuống như cá chết thành chuông đồng, lông mày trắng dài tức giận đến nỗi dựng lên, tung bay theo gió: “Tiểu tử thối này, cho con ba phần thuốc nhuộm là con muốn mở phường thuốc nhuộm luôn có phải không! Con ấy, muốn ở lại đúng không? Được thôi, vượt qua cửa ải cuối cùng của quy sư trận thì sẽ để con ở lại...”

Hai mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên, nhưng lại thấy gương mặt hiền hậu nhăn nheo như hoa cúc cười méo mó đến nỗi biến thành một lão hồ ly gian xảo, lại còn vẫy vẫy tay với cô bé: “Đến đây đến đây, cửa ải cuối cùng cuối cùng do đích thân sư phụ bảo vệ, chỉ cần thắng được sư phụ, con muốn ở lại bao lâu thì ở lại bấy lâu, đến đây...”

Tiểu Tịnh Trần im lặng nhìn Phương trượng sư phụ bày ra tư thế đánh nhau tiêu chuẩn của người phàm, cái miệng nhỏ nhắn liền xụ xuống, nước mắt giàn giụa như rong biển: “Sư phụ, người bắt nạt con!”