Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 367: Sư thúc nào ắt có sư điệt đó

Vệ Thủ lạnh nhạt liếc cô bé một cái, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, dường như người trước mặt cậu chỉ là một luồng không khí mà thôi. Tiểu Tịnh Trần mếu máo tủi thân, trong đôi mắt mèo to tròn bắt đầu ngưng tụ những hạt nước mắt lóng lánh. Tống Siêu vuốt nhẹ tóc ngắn trước trán, lười biếng giễu cợt một tiếng: “Lúc đầu là do cậu muốn đi làm lính chúng tôi mới liều mình theo quân tử. Thế nhưng lúc cậu rời đi, ngay cả một câu nói cũng không để lại. Cậu rốt cuộc coi chúng tôi thành cái gì hả? Tốt xấu gì cũng là bạn lớn lên từ nhỏ với nhau, nếu cậu đã không cần chúng tôi thì chúng tôi cũng sẽ không bám riết không chịu nhả. Đường lên trời vẫn thế, chúng ta mỗi người đi về một hướng thôi!”

Nói xong, ngón tay Tống Siêu nhấc lấy cổ áo phía sau của Tiểu Tịnh Trần rồi đưa cô bé ra khỏi đám người.

Những giọt nước mắt như những hạt trân châu cuối cùng cũng tràn ra khỏi khóe mắt, lướt qua gò má chảy xuống. Tiểu Tịnh Trần không ngừng ngẩng đầu nhìn Tống Siêu. Đáng tiếc, cô bé lại không nhìn thấy vẻ cưng chiều và biếng nhác quen thuộc của cậu. Cô bé không khỏi dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía Vệ Thủ. Đáng tiếc, Vệ Thủ cũng đã quay người đi, ngay cả một cái liếc nhìn cũng keo kiệt cũng không nỡ cho cô bé.

Tiểu Tịnh Trần có chứng thiếu khuyết nhân tính rất nghiêm trọng, cô bé là người có thừa số tình cảm rất mỏng manh. Lớn đến ngần này, có thể thực sự chiếm cứ một vị trí trong trái tim cô bé chỉ có sư phụ - người khiến cô bé sản sinh tình cảm như khi chim non mới nở nhìn thấy mẹ, và cả cha của cô bé - người yêu chiều, dung túng, che chở cô bé vô hạn.

Tất cả những người khác, đều chỉ là mây bay trên trời!

Nhưng tốt xấu gì Vệ Thủ và Tống Siêu cũng đã bầu bạn với cô bé cả mười ba năm trời. Ngoại trừ Bạch Hi Cảnh, thời gian hai người họ ở bên Tiểu Tịnh Trần là lâu nhất, thậm chí còn vượt xa quãng thời gian năm năm sống bên cạnh sư phụ. Vì vậy, trong trái tim của Tiểu Tịnh Trần vẫn có vị trí nhất định dành cho hai người. Mặc dù có lẽ chỉ đủ chỗ để cho một ngón chân đứng, nhưng ít ra cũng đánh bại được những thiếu niên nhà họ Bạch và ông nội, bà nội, bác trai, bác gái rồi.

Đối với Tiểu Tịnh Trần mà nói, ngoại trừ Bạch Hi Cảnh và sư phụ thì Vệ Thủ và Tống Siêu là những người đáng để tin cậy nhất. Cô bé có thể không chút do dự mà giao vị trí phía sau lưng mình cho đối phương. Thế nhưng, những người anh em khiến bản thân cô bé ghi nhớ và tin tưởng đến vậy, nay lại đẩy cô bé ra khỏi vị trí bên cạnh họ.

Tiểu Tịnh Trần nghĩ không hiểu rõ những rối rắm phức tạp về mặt tình cảm. Cô bé chỉ biết, nhìn sự lạnh lùng của Vệ Thủ và đối mặt với sự kháng cự của Tống Siêu thì cô bé cảm thấy rất khó chịu, rất khó chịu. Trái tim cô bé như bị vặn một cái, cảm giác như nước mơ trộn lẫn hoàng liên, vừa đắng vừa chua, có cơn đau đớn như thiêu như đốt trong cổ họng.

Cô bé không khỏi nhấc một tay lên ấn đè vào lồng ngực, “Oa” một tiếng liền khóc. Một tay khác thuận thế kéo lấy ống tay áo của Tống Siêu, như một đứa trẻ lạc đường khó khăn lắm mới tìm thấy cửa nhà mình nhưng lại bị người nhà không cho vào, nhốt bên ngoài, đau lòng, khó chịu lại không biết làm sao.

Từ trước đến nay Tiểu Tịnh Trần đã khóc thì không hề để ý có đẹp hay không, có đả động lòng người không. Cô bé vui vẻ thì cười, đau lòng thì khóc, hệt như một đứa trẻ. Vì vậy, khi nước mắt đã chảy xuống, tiếng khóc của cô bé cũng kinh thiên động địa như bao đứa trẻ khác. Âm lượng to nhưng không làm người khác không cảm thấy ồn ào, mà ngược lại có một loại đau lòng đến mức khiến người nghe cũng phải bi thương rơi lệ, đủ để làm cho người ta đồng cảm với cảm giác hoang mang, bàng hoàng của cô bé.

Bàn tay buông thõng hai bên người của Vệ Thủ không tự giác nắm chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Từ đầu đến cuối, cậu đều quay lưng với Tiểu Tịnh Trần, vững vàng như một ngọn núi. Tống Siêu không nói, nhìn người đang khóc như nước vỡ đê, ánh mắt có chút bất an khó hiểu. Cậu đang cố khiến lòng mình cứng rắn, không hề nói một lời an ủi cô bé.

Tiểu Tịnh Trần từ bé đã được che chở như bảo bối mà trưởng thành. Bây giờ đã khóc đến thương tâm thế này, tự nhiên sẽ có người chủ động báo thù cho cô bé.

Ánh mắt Hoa Thất Đồng bỗng lạnh lẽo, môi mỏng mím chặt, mang khuôn mặt như bao trùm luồng sát khí đằng đằng lạnh như sương giá bước đến chỗ Tiểu Tịnh Trần. Đáng tiếc, chị ta còn chưa kịp đi đến trước mặt người ta thì một bóng hình đã xoạt một cái lướt qua chị ta, lao thẳng đến người Tống Siêu nhanh như cơn gió. Tống Siêu còn đang đắm mình trong cảm giác bối rối và buồn bã vì “bản thân đã làm cho em gái phải khóc” thì một cái chân dài mang theo khí thế sét đánh trực tiếp quét vào huyệt Thái Dương của cậu, mang theo tiếng như xé gió mà đến.

Tống Siêu có chút kinh ngạc, vội vàng lui về phía sau, giơ tay lên đỡ đòn. Bốp một tiếng, đòn đá đã đập vào lòng bàn tay, một sức lực cực lớn khiến cho Tống Siêu đứng không vững mà lùi về sau. Trên mặt cậu vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc. Không ngờ trên thế giới này lại còn có người có lực chân mạnh mẽ như em gái Tịnh Trần. Việc này không khoa học mà!

Một cước không trúng mục tiêu, đối phương không chỉ không dừng tay mà ngược lại, càng lúc càng ra sức, chân dài như mưa to gió lớn luân phiên hướng về phía Tống Siêu mà quét đến. Tống Siêu lùi rồi lại lùi, kiêng dè sức lực trên đôi chân dài của đối phương nên cậu ta căn bản không dám đỡ đòn, trong lúc nhất thời không khỏi hiện rõ vẻ chật vật.

Tất cả mọi người hoặc là sửng sốt, hoặc là kiêng kỵ, hoặc là trào phúng mà nhìn hai người đang chiến đấu. Kỳ lạ là, không nói đám người Hoa Thất Đồng, đến ngay cả nhóm bạn của Tống Siêu cũng không hề có ai đứng ra giúp đỡ. Từ đầu đến cuối Vệ Thủ vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm của mình.

Bị võ thuật của cẳng chân hung tàn ép đến mức không còn đường lui, Tống Siêu không thể nhịn được mà kêu to oai oái: “Tôi fuck, bệnh nhân tâm thần từ đâu mọc ra thế này, ông đây có thù hận gì với cậu sao? Cậu đột nhiên xông đến thượng cẳng chân hạ cẳng tay là ý gì hả? Thật sự coi ông đây là kẻ dễ bắt nạt sao?”

“Cậu làm cô ấy khóc, thù này thề không đội trời chung.” Giọng nói thiếu niên vang lên mang theo sự thô bạo đầy máu me.

Bất kể là nhóm người bên Hoa Thất Đồng hay nhóm người Tiết Đan đều khó có thể tin mà mở to hai mắt, trợn mắt há mồm mà nhìn về phía thiếu niên đột nhiên lâm vào trạng thái phát cuồng trước mắt. Cô gái tóc ngắn há miệng vài lần, líu lưỡi nói: “Minh Quang, cậu điên rồi sao?”

Thiếu niên vẫn luôn đơn thuần, lương thiện, dễ nói chuyện vậy nhưng lại có thể đánh người ta đến chết, không phải do bọn họ chưa tỉnh ngủ, vậy thì chắc là cái thế giới này điên thật rồi!

“Đúng thế, đúng thế, cậu điên rồi sao? Ông đây khiến cô ấy khóc lóc thì liên quan quái gì tới cậu hả?” Nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt của Minh Quang, trong lòng Tống Siêu lập tức cảm thấy như có gì rơi rụng một chút. Mặc dù cậu khiến cho Tiểu Tịnh Trần khóc, nhưng cậu cũng trải qua những cảm xúc rối bời như khổ sở, đau lòng, khó chịu. Bản thân cậu khó chịu là một chuyện, người khác khó chịu thay cho cô bé thì lại là một chuyện hoàn toàn khác. Nói thực ra, ngoại trừ Vệ Thủ, cậu căn bản không hề đặt một đám đàn ông con trai mơ ước Tiểu Tịnh Trần vào mắt, thế nhưng, hiện tại, người thiếu niên trước mắt này...

Chưa nói đến việc cậu ta có một khí chất thanh thuần giống như đúc với cô em gái Tịnh Trần, cũng mặc kệ khuôn trẻ em cùng kiểu nhưng không cùng hình giữa em gái và cậu ta, chỉ riêng năng lực chân tay khi phát cuồng cũng đủ để em gái sản sinh ra một loại tiếng nói chung nào đó rồi. Trong lòng Tống Siêu bắt đầu dâng lên một cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có.

Vậy là, cậu ta cũng phát điên luôn: “Tôi fuck, ông đây bồi dưỡng tình cảm với em gái nhỏ thanh mai trúc mã của mình thì liên quan quái gì đến cậu? Hiểu cái gì gọi là yêu cho roi cho vọt không hả?”

Không hiểu! Em gái vừa quẹt nước mắt, vừa tủi thân thút thít.

Hiểu cái em gái anh!! Minh Quang dứt khoát nổi giận, cơn tức giận vượt qua cả chỉ số đo lường, chân dài thu lại. Áp lực lên Tống Siêu bỗng nhiên giảm đi, vừa mới định thở phào một hơi thì cảm thấy trước mắt mình, sức gió bỗng nhiên như bị nén lại, cậu nhanh chóng lui về phía sau. Bàn tay thon dài của thiếu niên hung hiểm sượt qua sống mũi cậu. Sau đó bàn tay này lại đột nhiên chuyển thành móng vuốt, bất thình lình cào xuống. Tống Siêu chỉ cảm thấy lồng ngực của mình đau nhói, trong lòng hoảng hốt, tốc độ nhanh chóng tăng lên hơn gấp đôi, lắc mình một cái, lùi khỏi phạm vi công kích của Minh Quang.

Rõ ràng là khi đối đầu với thế tiến công từ đôi chân dài của Minh Quang, cậu đã không dùng hết sức mình để ứng phó.

Sau khi lui khỏi vòng chiến, phía sau lưng của Tống Siêu ướt đẫm một tầng mồ hôi. Cậu hoảng hồn cúi đầu thì thấy trên phần áo trước ngực của mình đã bị cào rách tươm. Bốn vệt cào có máu lấm tấm chảy ra, khắc lên trên da thịt, màu đỏ thẫm của những tia máu từ từ hiện rõ, xung quanh vang lên những tiếng hít lạnh nồng đậm.

Ánh mắt Tống Siêu bỗng trở lên lạnh lẽo, bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn Minh Quang với vẻ âm u, nhưng lại thấy Minh Quang chỉ giơ móng vuốt của mình lên, chầm chậm dọn dẹp sạch sẽ bản thân bằng cách móc ít vải vụn và tơ máu còn sót lại ra khỏi kẽ móng tay. Minh Quang mang biểu cảm bình tĩnh, ánh mắt nghiêm túc mà chăm chú, hoàn toàn không có vẻ hung ác hoặc là đắc ý khi vừa lấy tay không cào nát da thịt người khác.

Dáng vẻ và tác phong thong dong, bình tĩnh này khiến sắc mặt Tống Siêu hơi biến đổi. Làm sao lại... cảm thấy... có chút quen thuộc nhỉ?

Ngay khi quần chúng vây xem bị khí thế của Minh Quang trấn áp, thì bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ bé không chút khách khí nào quét vào phía sau gáy của cậu ta. Một tiếng “bốp” vang lên. Quần chúng nghe mà cảm thấy ê cả răng, trên mặt họ đều hiện vẻ thương xót, không đành lòng.

Minh Quang đau đớn, hét to những tiếng đầy thảm thiết: “Au, u, u, u, người ta tốt bụng giúp người, người không cảm kích đến mức quỳ đất cúng bái thì thôi đi, vì sao lại còn đánh con?”

Bạn học Minh Quang tay ôm lấy gáy quỳ trên mặt đất, đau đến nước mắt dâng trào! Cảm, kích, đến, mức, phải, quỳ, đất, cúng, bái!

Hai con mắt Tiểu Tịnh Trần vẫn còn đang đỏ au, giống hệt như mắt thỏ, giọng nói cũng mang theo âm mũi nghèn nghẹn. Thế nhưng, cô bé lại mang bộ mặt nghiêm túc và dáng vẻ quy củ hướng về người đang khóc, nước mắt chảy dài, ôm gáy quỳ trên đất - Minh Quang, nói: “Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, người xuất gia phải có tấm lòng từ bi, không thể thấy máu chảy. Dù cho giao đấu trao đổi kỹ năng thì cũng phải nghiêm túc một chút, ngay cả một khúc xương của người ta cũng chưa đá cho gãy được. Cậu thật sự là càng ngày càng vô dụng rồi.”

“Hu hu hu” Thiếu niên Minh Quang chấn động não đổ lệ!

Quần chúng tập thể lùi về phía sau một bước, ánh mắt tràn đầy vẻ kính nể. Vừa ra tay đã lấy việc chặt đứt mấy khúc xương trên người người khác làm điểm khởi đầu, “người xuất gia phải có lòng từ bi, không thể thấy máu” cái em gái cô ấy, té ngửa!

“Không được khóc,“ Tiểu Tịnh Trần đá nhẹ một cái vào xương bánh chè của Minh Quang. Thấy đầu gối của thiếu niên bỗng mềm ra, quỳ rạp trên đất, cô bé bẹp miệng một chút, buồn bực mà nói: “Cậu đã phá huyết giới, về nhà chép một trăm lần cuốn Kinh Bản Nguyện của Bồ Tát Địa Tạng cho tôi.”

Thiếu niên nước mắt chảy ngược thành sông, như muốn làm bản thân chết chìm, nói: “Nhà Phật nào có huyết giới ạ?”

Tiểu Tịnh Trần trừng mắt, nghiêm túc nói: “Tôi bảo có chính là có, những điều sư huynh dạy cậu, cậu đều vứt trả hết cho Phật Tổ rồi sao?”

“Hu...” Thiếu niên gạt lệ đứng lên, tủi thân hít mũi sụt sịt, hai con mắt to tròn lay láy, ầng ậng nước mắt nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần.

Khóe miệng Hoa Thất Đồng giật giật. Không chỉ có chị ta, mà những người ngồi xem chiều hướng phát triển của sự việc đều không khỏi co rút cơ ở khóe miệng và chân mày. Thực tế là Minh Quang của giây phút này thực sự trông quá giống Tiểu Tịnh Trần, cứ như là Tiểu Tịnh Trần soi gương mà ra vậy.

Hai con thỏ mắt đỏ thuộc trường phái đáng yêu cái quái gì... Thật sự con mẹ nó quá khiêu chiến định lực của mọi người rồi!

Tống Siêu giữ chặt vết thương máu chảy thành sông trên ngực, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, hỏi: “Cậu quen biết tên điên này?”

Minh Quang và Tiểu Tịnh Trần đồng thời quay đầu lại, một bên phải, một bên trái, tức giận trừng Tống Siêu, đồng thanh nói: “Cậu mới là đồ điên! Cả nhà cậu đều là đồ điên! Cả hộ khẩu nhà cậu đều là đồ điên! Cả ngõ nhà cậu là đồ điên! Cả khu phố nhà cậu đều là đồ điên!!!!” x2

Sau khi công kích ngược lại Tống Siêu, hai người lại một lần nữa đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, tràn trề tình cảm sâu đậm... mới là lạ đó! Ánh mắt Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh không chút gợn sóng, Minh Quang bẹp miệng mắt ngập nước, hai tay chắp trước ngực thành hình chữ thập, khom người, thành kính nói: “Đệ tử biết sai, tiểu sư thúc xin bớt giận!”

Phụt!!

Những người ói máu nhiều không kể xiết!

Sư thúc, đệ tử cái em gái cô cậu, hai người cho rằng mình đang quay phim truyền hình sao!