Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 366: Em gái đáng yêu rất hung tàn

Một tiếng “Bụp” vang lên, mắt phượng trên ngón tay trỏ trông như nhẹ nhàng đụng vào khớp cùi chỏ của Vương Nhã Lợi. Nhóm quần chúng vây xem âm thầm trợn trắng mắt. Một đấm mà như mèo gãi ngứa thế này thì có tác dụng quái gì, còn đòi báo thù cơ đấy. Xí!

“Răng rắc, răng rắc.” Một loạt tiếng nứt vỡ khe khẽ vang lên hệt như thiên lôi cuồn cuộn kéo đến. Đến mức đánh cho nụ cười trào phúng, chế giễu trên mặt quần chúng đều con mẹ nó vỡ thành mảnh vụn.

Mọi người xung quanh nhìn cánh tay Vương Nhã Lợi từ từ mềm oặt như bị rút hết khớp xương bên trong, cuối cùng buông thõng xuống như chỉ còn lại lớp da và máu thịt. Theo đó là tiếng kêu đau đớn vô cùng thảm thiết của Vương Nhã Lợi. Cô ta nâng cánh tay mềm nhũn của mình lên, đau đến mức lăn lộn điên cuồng trên mặt đất. Cái quái gì mà đóa hoa trắng thuần khiết, đẹp đẽ, cũng chỉ là mây bay trên trời mà thôi. Nhìn thấy Vương Nhã Lợi do đau đớn mà bày ra vẻ mặt dữ tợn, vặn vẹo; quần chúng vây xem chỉ cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, tập thể đồng thời lùi về phía sau một bước. Tất cả đều chưa thoát khỏi cảm giác hoảng hồn, nhìn về người không chút biểu cảm trên mặt - Tiểu Tịnh Trần.

Không một người chú ý, dưới ánh mắt đầy kinh hãi khó tả của quần chúng, lại có một đôi mắt mang đầy hưng phấn và vui vẻ.

Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nhìn Vương Nhã Lợi đang lăn lộn quằn quại trên mặt đất, khẽ nghiêng đầu sang một bên, mang vẻ mặt nghiêm túc mà đếm từng ngón tay, tính toán: “Ban đầu cô đánh tôi tổng cộng là mười ba cái. Tôi chỉ cho cô một quyền, cô còn nợ tôi mười hai cái nữa.”

Vương Nhã Lợi sợ đến mức run cầm cập, dùng cả tay và chân cố sức lùi về phía sau, nhưng cánh tay phải của cô ta chỉ có thể kéo lê đi như túi vải rách. Cô ta điên cuồng lắc đầu, nước mắt nước mũi hòa quyện vào nhau, không còn chút gì gọi là xinh đẹp, lắp bắp nói: “Đừng, không liên quan đến tôi. Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh thôi. Thật sự không liên quan đến tôi mà.”

Vương Nhã Lợi như sững ra một lúc, con ngươi bất giác chuyển động vòng vòng, đang muốn mở miệng nói tiếp thì lại nghe thấy giọng lành lạnh của Hoa Thất Đồng vang lên: “Nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói. Cô nên biết cha ruột của cô ấy là ai, thật giả thế nào chỉ cần điều tra một chút là ra. Nếu cô lừa dối cô ấy, thử nghĩ xem hậu quả khi cha cô ấy biết được thì sẽ thế nào nhé!”

Vương Nhã Lợi sợ đến mức giật nảy mình, vội vội vàng vàng thu lại những điều vừa định nói, chỉ khóc gào lên: “Tôi không thể nói, tôi thực sự không thể nói được. Cô giết tôi đi, cứ giết tôi đi!”

Tiểu Tịnh Trần khẽ nghiêng đầu sang một bên, bất đắc dĩ nói: “Bần tăng trước nay không giết người.” Chỉ đánh người thôi.

Cô bé đi thẳng lên phía trước, kéo lấy một cánh tay khác của Vương Nhã Lợi, ra tay nhanh như chớp, một lần nữa làm nát xương cánh tay của cô ta. Vương Nhã Lợi chỉ như con rối rách nát, không thể phản kháng. Ánh mắt cô ta đờ đẫn như mất đi linh hồn, chỉ còn lại chút bản năng khiến cô ta run rẩy kêu thảm thiết.

Xương đùi, xương cẳng chân, xương ngực, xương sườn, xương chậu, xương sống lưng... Tiểu Tịnh Trần cứ nện một quyền, lại một quyền, giải quyết đám xương cốt của đối phương, đánh cho đến khi đếm đủ tổng số mười ba lần. Mặc dù quá trình hành động lần lượt này khiến người ta càng đau đớn và khó chịu đựng hơn việc một lần đánh nát hết các xương. Nhưng ít ra Vương Nhã Lợi vẫn may mắn hơn Duyên Sân ở một điểm, ít nhất xương cổ cuối cùng, xương sọ của cô ta cũng chưa bị đánh cho nát bét. Cổ cô ta vẫn có thể cử động, miệng vẫn có thể ăn đồ ăn. Cô ta chỉ có thể được tính vào hàng liệt nửa người mức độ nặng mà thôi.

Bàn tay của Tiểu Tịnh Trần vừa thả lỏng, Vương Nhã Lợi liền như đống bùn nhão nằm mềm oặt trên mặt đất. Không khí trong hiện trường im ắng đến mức không nghe thấy tiếng nào, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần bằng ánh mắt đầy kiêng dè và cả nóng cháy khó có thốt nên lời. Đối với những người như bọn họ mà nói, đánh nát xương của một người không hề có chút gì hiếm có hay lạ lẫm cả. Thế nhưng, dùng tay không mà đánh nát các loại xương khắp người của người khác thì cần phải có một nền tảng võ học được bồi dưỡng ở mức cực kỳ mạnh mẽ. Và quan trọng nhất là, có thể khiến xương cốt đối phương vỡ ra một cách hoàn toàn triệt để, mà đòn nào đòn nấy chuẩn xác, không hề có một chút động tác dư thừa thế này thì không phải chỉ có nền tảng võ thuật là được. Đây quả thật là một cao thủ võ lâm có một không hai đấy!!

Tiểu Tịnh Trần quay đầu nhìn về phía Hoa Thất Đồng, lên tiếng: “Có thể phiền chị gọi người đưa cô ta vào bệnh viện không?”

Hoa Thất đồng búng ngón tay một cái, nói: “Không vấn đề gì, đảm bảo sẽ để cô ta sống thật khoẻ mạnh.”

“Ừ.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu đồng ý. Hai tay chắp hình chữ thập trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “A di đà Phật, bần tăng trước nay không làm hại tính mạng con người.”

Quần chúng lặng im, cả tập thể đều lùi lại phía sau thêm lần nữa.

Con mẹ nó, so với hại tính mạng người khác, sống không bằng chết mới thực sự càng tàn nhẫn hơn đấy!

Đến lúc này, những người có gia cảnh là con nhà quan, cháu chắt nhà quyền quý cũng không dám khinh thường búp bê đầu trọc Tiểu Tịnh Trần nữa. Quá mức hung tàn rồi đó biết không?!!!

Vương Nhã Lợi đã bị kéo đi. Cả bầu không khí tại hiện trường yên ắng kỳ dị trong vòng vài phút sau đó. Trong lúc nhất thời, không ai dám mở miệng nói chuyện. Mặt của Tiết Đan đã đen xì xì như đít nồi. Cô ta cuối cùng cũng coi như hiểu được vì sao sau khi nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần, mẹ của cô ta lại lo lắng bất an và khó chịu như thế rồi. Bất cứ ai nhìn thấy một vị kim cang khoác lên vẻ bề ngoài là một búp bê đáng yêu thì cũng sẽ sợ đến mức tiểu ra quần thôi!

Hoa Thất Đồng nhìn thấy những luồng khí áp đen xì có chút vặn vẹo của Tiết Đan, khóe miệng không khỏi cong lên. Chị ta giơ tay ấn chiếc đầu trọc bóng loáng của Tiểu Tịnh Trần, khẽ xoa xoa. Tiểu Tịnh Trần quay đầu lại, chớp đôi mắt to tròn xoe, đen lay láy của mình, miệng khẽ mỉm cười, để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.

Bầu không khí ở hiện trường đột nhiên ấm lên, tất cả mọi người đều vô thức mà nhè nhẹ thở ra một hơi.

Tiểu Tịnh Trần ngồi cạnh Hoa Thất Đồng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người. Bỗng trước mắt của cô bé tối đi, có một bóng người cao to mã đại đứng trước mặt cô bé. Tiểu Tịnh Trần có chút sững sỡ, mơ hồ ngẩng đầu lên. Cô bé liền thấy cô gái tóc ngắn lúc trước bị bản thân giằng lấy súng, tay chống eo như quai của bình trà, khí thế hùng hổ nhìn chằm chặp vào cô bé, hỏi: “Cô biết chơi súng không?”

Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác gật đầu, cô gái tóc ngắn liền ngẩng đầu lên, dùng tư thế bễ nghễ từ cao nhìn xuống, nói tiếp: “Có dám so tài với tôi không?”

Ánh mắt Tiểu Tịnh Trần vụt sáng, gật đầu đồng ý liên tục hệt như gà mổ thóc. Là một người trời sinh bạo lực ngụy trang dưới mác nhi đồng, cô bé yêu thích các loại so đấu, trao đổi, mặc dù tỷ thí kỹ năng dùng súng không thể bộc lộ quả đấm của bản thân. Nhưng không sao, có còn hơn không mà!

Trường bắn nằm ở ngay bên cạnh, quần chúng vây xem ngay lập tức tụ tập thành nhóm đi vào bên trong.

Do trường bắn được các nhân vật con ông cháu cha bao hết, nên bên trong trừ nhóm người bọn họ ra thì không còn ai khác nữa. Ở hai vị trí bắn liền kề nhau, súng ống đạn dược đã được chuẩn bị đầy đủ. Cô gái tóc ngắn và Tiểu Tịnh Trần lần lượt vào các vị trí bắn khác nhau. Cô gái tóc ngắn nghiêng đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần một cái rồi trực tiếp cầm một khẩu súng A4 lên rồi bắn luôn. “Đoàng, đoàng, đoàng” tiếng đạn vang lên không dứt bên tai, một băng đạn đã được bắn sạch, trúng hết!

Buông khẩu súng đã hết đạn, cô gái tóc ngắn đắc ý nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Nhìn thấy khấu súng lục của Tiểu Tịnh Trần cũng đã được bắn hết đạn và đặt trên bàn. Cô ta lập tức ngẩng đầu nhìn về bia đạn của đối phương thì thấy giữa hồng tâm những lỗ nhỏ tròn tròn trông rất gọn gàng, con mẹ nó vậy mà lại còn xếp thành hình dạng như đóa hoa cúc nữa!

Ánh mắt cô gái tóc ngắn bỗng trở nên sắc bén, mím chặt môi mỏng, cầm một khẩu súng có ống ngắm, hai chân một trước một sau tách ra, báng súng tì trên vai, bắt đầu ngắm bắn, nổ súng, “Đoàng, đoàng, đoàng” một súng một người chăm chú bắn tỉa, vững vàng và dứt khoát, một bông hoa cúc do lỗ đạn tạo thành dần nổi lên trên bia ngắm bắn mới tinh.

Buông súng xuống, cô gái tóc ngắn lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, có chút mong đợi.

Tiểu Tịnh Trần khẽ nháy mí mắt, ngáp một cái, dụi dụi hai mắt. Sắc mặt cô gái tóc ngắn biến đổi một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào bia đạn của Tiểu Tịnh Trần thì thấy các lỗ đạn không phải tất cả đều nằm trong tâm của bia. Cô ta thoáng nhẹ lòng, xem ra kỹ thuật bắn tỉa của đối phương cũng không ra làm sao cả.

Cô gái tóc ngắn quay đầu nhìn bạn cùng nhóm, ánh mắt mang theo vẻ kiêu ngạo không thể che lấp. Sau đó, thứ mà cô ta đón nhận không phải là ánh mắt tự hào và đắc ý của nhóm bạn, bởi vì tất cả ánh nhìn của mọi người đều tập trung ở bia đạn của Tiểu Tịnh Trần, không hề chớp mắt.

Cô gái tóc ngắn hơi chút sững sờ, thầm nhủ không ổn rồi. Cô ta dứt khoát rời khỏi vị trí bắn của mình, đi đến phía sau lưng của Tiểu Tịnh Trần. Do góc nhìn thay đổi, cô ta có thể nhìn thấy được rất rõ ràng hình vẽ nhỏ xíu do các lỗ đạn hợp thành trên tấm bia đạn của đối phương. Đó là một nhóc mèo đang ôm miệng nhỏ cười như tên trộm!

Kỹ thuật bắn của Tiểu Tịnh Trần được truyền thụ bởi Vương Lý Tụng ở Đặc khu Quốc gia, hơn nữa cô bé còn có một thiên thú vô cùng phi thường và kỳ lạ. Loại thiên phú này không chỉ thể hiện ở việc học tập võ thuật, nó cũng đồng thời thể hiện ở môn xạ kích, một thể loại vận động cùng dòng với ám khí. Đối với cô bé mà nói, bắn trúng bia hoàn toàn không có gì thần kỳ hết, trong thời gian ngắn ngủi dùng vết đạn tạo thành một hình vẽ xinh đẹp mới đúng là thử thách thực sự.

Về điểm này, ngay cả sư phụ cô bé, Lý Tụng cũng không thể vượt qua cô bé được nữa là.

Bia chuyển động vẫn chưa kịp lên đài mà sự tự tin của cô gái tóc ngắn đã bị Tiểu Tịnh Trần chém cho thương tích đầy mình. Tiểu Tịnh Trần rõ ràng có kỹ thuật cao siêu hơn cô ta nhiều, mà còn không chỉ dừng lại ở vài cấp bậc. Đây căn bản là một cuộc so tài không cân sức. Cô gái hung hăng cắn chặt răng, quay trở về vị trí của mình, dù cho thắng thua thế nào, chung quy cũng không thể bỏ cuộc giữa chừng.

Cô gái tóc ngắn ấn nút trên bàn điều khiển, thay đổi bia ngắm cố định thành bia ngắm di động. Thế nhưng, còn chưa bắt đầu nổ súng thì Tiểu Tịnh Trần đột nhiên nhăn mũi một chút, ánh mắt chợt vụt sáng. Cô bé bỗng nhiên xoay người, đẩy đám người vây quanh phía sau cô bé ra, chạy thẳng một mạch đến phía ngoài trường bắn. Hoa Thất Đồng sững người, vội vội vàng vàng đuổi theo sau, hỏi: “Tịnh Trần, em đi đâu thế?”

Hoa Thất Đồng cũng đã đuổi theo, những người khác cũng không muốn bị bỏ lại. Echa vỗ một chút cô gái tóc ngắn đang thất thần, mềm giọng nói: “Đừng quá để chuyện này ở trong lòng. Cô nên biết rằng, có thể được Hoa Thất Đồng dắt vào đây, vậy thì cô bé đó cũng tuyệt đối không phải người đơn giản.”

Cô gái tóc ngắn nhìn cô ta một cái rồi cúi đầu chán nản chạy theo bước chân của quần chúng.

Tiểu Tịnh Trần ra khỏi trường bắn, đi men theo hành lang gấp khúc rồi tiến vào đại sảnh phía trước. Trong đại sảnh sơn son thếp vàng có một đám người đang đi lại từ phía xa. Các tuấn nam mỹ nữ đều mặc cùng một loại quần áo, ăn mặc có vẻ thoải mái. Mặc dù họ vẫn đang ở trong Phù Sinh Vị Yết, thế nhưng trên người họ bộc lộ khí chất xa xỉ mà người khác không thể khinh thường. Tất cả những người bên đường dù là nhân viên phục vụ hay khách hàng đều vô thức nhường bước, mở ra một con đường rộng rãi cho bọn họ.

Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không đặt tầm mắt vào những người khác, cô bé chỉ sáng mắt lên mà tự mình xông qua đó. Sau vài lần lắc mình lướt qua những người xa lạ, cô bé đã xuyên vào giữa đám người. Bàn tay bỗng vươn ra, cô bé túm lấy một người con trai mặc áo sơ mi trắng ở trong đám người đó, ngẩng đầu, giọng mềm mại: “Vệ Thủ!” Sau đó quay đầu, treo lên mặt nụ cười đáng yêu ngọt ngào, kêu một tiếng: “Tống Siêu!”

Một việc ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện khiến cho đám người dừng bước, những người khác đang đứng trong đại sảnh cũng không khỏi nhìn về phía bên này.

Vệ Thủ đang mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hai cúc trên cùng không cài khuy, để lộ ra xương quai xanh đầy gợi cảm. Cậu ta hơi cúi thấp đầu xuống, ánh mắt sâu thẳm giống như đá hắc diệu thượng đẳng nhất, hội tụ hết tất cả ánh đèn vào một điểm. Cậu không chút biểu cảm kéo bàn tay đang túm ống tay áo của mình lại, nhưng lại không hề cho chút phản ứng nào mà chỉ từ từ nắm chặt bàn tay nhỏ bé đó, từng chút, từng chút một tách những ngón tay trắng bóng mềm mại đó ra, rồi bình tĩnh kéo phẳng những nếp gấp trên ống tay áo vừa bị làm nhăn. Mặc dù từ đầu đến cuối cậu không nói câu nào, nhưng cô em gái có trực giác dã thú siêu mạnh xác thực đã cảm nhận được sự lạnh lùng và xa cách của cậu đối với mình.

Tiểu Tịnh Trần có chút hoang mang, trái tim không hiểu sao bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn về phía cậu, lại gọi: “Vệ Thủ?”