Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 354: Nương nương cát tường

Vương quốc sắc đẹp - Chuỗi cửa hàng làm đẹp nghênh đón một vị khách trẻ tuổi, trợ lý của nhân viên tư vấn làm đẹp tươi cười vui vẻ dẫn cô bé tới phòng tiếp khách, mang lên trà ướp hoa hương thơm ngát. Một nhân viên tư vấn làm đẹp giàu kinh nghiệm ngồi đối diện với cô bé, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển, “Lần đầu tiên em tới thẩm mỹ viện sao?”

Vị khách gật đầu, nhân viên tư vấn làm đẹp tiếp tục nỗ lực:“Trước kia em có dùng qua mỹ phẩm không? Dùng nhãn hiệu gì vậy?”

Vị khách lắc đầu, nhân viên tư vấn làm đẹp lập tức tiếp tục, “Sản phẩm chính của vương quốc sắc đẹp của chúng tôi đến từ Eisel của thành phố lãng mạn Paris, tất cả các sản phẩm của nó đều là dầu tinh chất chiết xuất từ tinh túy của thực vật… bla bla...”

Nhân viên tư vấn làm đẹp chuyên nghiệp khoe hết các sản phẩm nhà mình đến mức nhân gian khó thấy, nói đằng đẵng một tiếng đồng hồ, biểu cảm của vị khách từ đầu đến cuối cũng không thay đổi, ánh mắt trong suốt long lanh, lại không có sự bực mình không muốn mua, cũng không có sự dao động muốn mua. Nhân viên tư vấn làm đẹp biết là đã gặp phải khách cứng rồi, nhìn quần áo của đối phương rõ ràng là một cô gái có gia cảnh vô cùng tốt, thứ không thiếu nhất chính là tiền tiêu vặt.

Nhân viên tư vấn làm đẹp uống một ngụm nước, chuẩn bị tiếp tục, lại nghe thấy tiếng chào hỏi nhiệt tình của tất cả các đồng nghiệp trong phòng khách, “Cô Ngải!”, “Giám đốc Ngải!”, “Chị Ngải!” v.v.. Nhân viên tư vấn làm đẹp đang tiếp khách, không cần chào hỏi với lãnh đạo, lại không ngờ rằng vị khách khó tiếp này mắt lại sáng lên, đột nhiên đứng lên, quay mông chạy đi, “Ngải Mỹ ~~~!”

Nhân viên tư vấn làm đẹp phụ trách tiếp khách đột nhiên há hốc miệng- Con mẹ nó, nếu đã quen biết chủ quản nhà bọn họ tại sao không nói sớm, giả bộ làm khách lãng phí nước bọt của cô ta vui lắm sao, lật bàn!

Giám đốc Ngải bước trên giày cao gót, ánh hào quang xinh đẹp tỏa ra bốn phía, nghe thấy một tiếng kêu ngọt ngào mềm mại, cô ấy hơi cứng đờ, theo bản năng ngoáy lỗ tai.

Trán đồng chí Giám đốc đột nhiên nổi lên n gân xanh hình chữ thập, cô ấy nắm chặt quả đấm, cảm nhận, nghiến răng nghiến lợi nhẫn nại... nhẫn nại cái con mẹ nó!

Ngải Mỹ đột nhiên húc đầu gối hướng lên trên, thừa dịp trong nháy mắt đối phương khom người né tránh, đầu gối dùng lực, chân dài duỗi thẳng, chân còn lại chống đỡ, xoay người một cước quét qua, sức của chân mạnh mẽ sinh gió. Trận đấu võ bất ngờ dọa cho các nhân viên tư vấn nhảy dựng lên, không ngờ rằng Giám đốc Ngải chẳng những đẹp như hoa, mà thân thủ còn tốt như vậy - Chỉ một từ thôi: Mạnh!

Công phu mèo ba chân của Ngải Mỹ đều do Tiểu Tịnh Trần dạy, cô ấy đương nhiên không có khả năng làm sư phụ của mình bị thương, Tiểu Tịnh Trần dễ dàng tránh thoát, sau đó thành thực đứng ở nơi đó, bàn tay nhỏ đan vào nhau, đôi mắt to long lanh nước oan ức nhìn cô gái, thoạt nhìn giống như chú chó nhỏ bị chủ nhân ức hiếp vậy.

Ngải Mỹ xoa trán, khóe miệng giật giật, “Đừng dùng ánh mắt như thế nhìn mình, có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

“Mình cần cậu giúp” Em gái nhỏ hùng hồn nói.

“Đi.” Ngải Mỹ túm lấy cổ áo em gái nhỏ, dứt khoát xách cô bé ra ngoài cửa, lúc gần đi còn không quên dặn dò các nhân viên tư vấn làm đẹp trong quán, “Nếu như bà chủ tới, nói với bà ấy là tôi có việc riêng, quan trọng cần phải giải quyết, xin nghỉ!”

“Được.” Các nhân viên tư vấn nhất tề gật đầu, ánh mắt ngây ra nhìn theo hai người rời khỏi.

Đứng trước cổng nhà trẻ Thiên Sứ, liền có thể nghe thấy âm thanh dịu dàng giảng bài của cô giáo và tiếng trả lời kéo dài văng vẳng của các em nhỏ.

Cửa phòng học lớp một trường mẫu giáo được nhẹ nhàng mở ra, mười mấy bạn nhỏ trong phòng nhất tề quay đầu tò mò nhìn, từng đôi mắt ngây thơ long lanh như ngôi sao, cô giáo cũng quay đầu nhìn theo, trên mặt còn mang theo nụ cười dịu dàng yêu thương. Nhưng mà, khi nhìn thấy người ở ngoài cửa, nụ cười ân cần của đồng chí giáo viên liền nứt ra. Không đợi đến khi cô ấy phản ứng, đối phương đã phi tới ôm mạnh mẽ, “Ni tử~~!”

Cô gái mạnh mẽ ôm cái eo thon nhỏ của Ni Tử, đầu vùi vào ngực của cô ấy, dùng lực cọ xát...cọ...cọ...

Cô giáo hiền từ quay đầu nhìn về phía đám trẻ con mắt đầy ngôi sao, bày ra một nụ cười hơi vặn vẹo, gân xanh trên trán đã nổi lên, cô ấy nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, làm gương tốt cho người khác nên duy trì lễ nghi và thái độ tốt đẹp... lễ nghi con mẹ nó!

Đồng chí Ni Tử đột nhiên trút bỏ bề ngoài của cô giáo mầm non, hai tay vỗ vai của cô gái mạnh mẽ đột nhiên trượt xuống, nắm lấy khuỷu tay của cô gái dùng lực vặn, cô gái mạnh mẽ theo lực của cô ấy xoay người, Ni Tử chuyển nắm đấm thành duỗi thẳng, trực tiếp hướng tới thắt lưng của cô gái mạnh mẽ đột nhiên đẩy tới, cô gái mạnh mẽ không thể không buông tay lui về phía sau tránh né.

Lúc này giống như cao thủ võ lâm so chiêu, bọn trẻ phát ra một trận kinh ngạc phấn khởi, “Oa!!!”

Cô gái mạnh mẽ bị Ni Tử cự tuyệt, tỏ vẻ rất buồn bực, hai tay cô co lại trước ngực đan vào nhau, đôi mắt to đen láy long lanh nước, khóe miệng Ni Tử hơi cong lên, chống tay xoa trán, “Đừng nhìn mình như thế, có việc gì thì nói.”

Cô gái mạnh mẽ lập tức bày tỏ thái độ, “Mình cần cậu giúp đỡ.”

Ni Tử thở hắt ra, “Đợi mình.”

Cô gái mạnh mẽ không ngừng gật đầu như giã tỏi, Ni Tử chạy tới văn phòng tìm các đồng nghiệp nhờ dạy bài giúp, không thể để một đám trẻ con ở lại mà không ai quản được.

...

Cuối cùng, Lăng Phi, Tiền Đa Đa, Thượng Quan Triết, Ngải Mỹ, La Giai Ni bị Tiểu Tịnh Trần tập hợp đông đủ, ngoại trừ Lăng Phi độ tuổi hơi lớn hơn một chút, thì bốn người còn lại đều cùng tuổi với Tiểu Tịnh Trần. Nhưng bởi vì có cùng một người bạn là Tiểu Tịnh Trần, kỳ nghỉ mọi người thường xuyên cùng nhau đi xem phim, đánh điện tử, đi dạo phố, ăn kem cùng nhau, cho nên mọi người đều không xa lạ gì.

Sáu thanh niên ngồi vây quanh một bàn, Bạch Hi Cảnh quả quyết ngồi một bên trên chiếc sô pha đọc báo, tỏ vẻ không tham gia vào thế giới của đám trẻ.

Tiểu Tịnh Trần lấy ra bản kế hoạch đã bị giày vò tới nỗi tả tơi kia, đưa cho từng người. Lăng Phi đưa hai ngón tay ra, cẩn thận cầm lấy tờ giấy A4 mỏng kia, vẻ mặt kinh hãi, “Đây là cái gì??... Công ty trách nhiệm hữu hạn sản xuất phim Vô Tà? Cái gì vậy?”

Tiểu Tịnh Trần thành thực ngồi trên ghế, hai bàn tay đan vào nhau để lên trên mặt bàn phía trước mặt, ngón tay động đậy không yên, “Mình muốn mở công ty, muốn mời Lăng Phi làm tổng phụ trách, mời Giai Ni làm bộ trưởng ngoại giao, mời... đợi một chút, phía sau đó mình không nhớ, mình xem xem…” Sau đó, mấy cô gái chàng trai liền trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm vào một tờ giấy A4 mỏng khác mà Tiểu Tịnh Trần lấy ra trong một túi khác, “Mời Ngải Mỹ làm tổng giám sát mỹ thuật, mời Đa Đa làm giám đốc mỹ thuật, mời Thượng Quan Triết làm diễn viên chính… Ừ, chính là như vậy.”

“Cậu đang nói đùa à!” ×5!!!

“Mình không nói đùa.” Tiểu Tịnh Trần trợn tròn mắt chứng minh mức độ khẳng định của mình, “Không tin thì các cậu hỏi cha mình.”

Bạch Hi Cảnh im lặng quay đầu, mắt phượng hẹp dài sâu xa nhìn chằm chằm năm dân mọn, năm người nhất thời lệ rơi đầy mặt, cho dù nhà các người tiền nhiều đến mức có thể làm củi đốt, cũng không cần ép bức người khác như thế chứ, còn muốn mở công ty, các người hãy học hai chữ “công ty” lớn này viết như thế nào đi rồi hãy nói, ngã quỵ!

Tiếp nhận ám thị của cha, Tiểu Tịnh Trần “Xoẹt--” một cái lại lôi ra một tờ A4 đặt trước mặt mọi người, chỉ có điều tờ A4 này cho dù nói về họa tiết hay là phông chữ đều có thể ném hai tờ còn lại ra N con phố. Tiểu Tịnh Trần phình quai hàm, một tay chống lên mặt bàn, nói, “Đây là trọng điểm công việc sắp tới của mình, các cậu tự đọc đi!”

“Giấy bổ nhiệm khu hành động đặc biệt nước Cộng hòa nhân dân Hoa Hạ”

Phông chữ lớn mạ vàng chói lọi thật lớn cơ hồ chọc mù mắt chó hợp kim của năm dân mọn!!

Lăng Phi há miệng thở dốc, líu lưỡi, “Sao em có cái này?”

“Người ta cho.” Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc trả lời, nhưng đột nhiên thay đổi trọng điểm, bàn tay nhỏ vỗ lên tờ A4 viết sắp xếp nhân viên kia, “Mình muốn thành lập công ty, các cậu rốt cuộc có giúp hay không?”

Giúp, đương nhiên giúp! – Không nói đến chân tình xuất phát từ nội tâm của mọi người bao nhiêu năm nay, chỉ cần tờ giấy bổ nhiệm của Đặc khu quốc gia kia cũng đủ để các dân mọn quỳ bái rồi, huống chi còn có Boss Bạch đang nhìn chòng chọc ở một bên, cho dù thế nào thì Tiểu Tịnh Trần tìm tới bọn họ, cũng đã thể hiện cô bé thật sự coi bọn họ là bạn. Coi như là vì sự tín nhiệm và xem trọng này, cho dù là ngọn lửa địa ngục cũng phải nhảy xuống không được chùn bước!

Không thấy cô bé nhắc tới Hàn Hùng, Đầu Gỗ, Trang Phi, Sở Thiên Quân v.v.. Việc lớn như thế này ngay đến cả Vệ Thủ, Tống Siêu cũng không có phần!

Năm dân mọn bị tóm làm cu li lại hài lòng một cách khó hiểu!

Chân tướng là, mấy đứa nhóc kia cách thành phố S khá xa, Bạch Hi Cảnh không muốn lãng phí thời gian, lãng phí xăng xe, thế là bọn họ lập tức bị loại bỏ!!

Thành lập công ty không phải là đùa, có Bạch Hi Cảnh ở đây, tài chính rót vào không có một chút vấn đề gì. Ở thành phố S, đăng ký kinh doanh cũng là một đường bật đèn xanh. Ngược lại là năm dân mọn phải kết thúc công việc vốn có của mình hao tốn không ít thời gian và công sức.

Một tháng sau, “Công ty trách nhiệm hữu hạn sản xuất phim Vô Tà” chính thức thành lập, sau đó... không có sau đó.

Là một công ty sản xuất phim, ngoại trừ sáu người tham mưu đơn độc ra thì đến một nghệ sĩ cũng không có, bọn họ rốt cuộc là muốn ồn ào như thế nào đây!

Trong công ty trống rỗng, sáu người tham mưu đơn độc ngơ ngác nhìn nhau, tầm mắt cuối cùng đều rơi trên người bà chủ, đồng chí bà chủ lại ngậm kẹo mút trong miệng, vẻ mặt đầy ngây thơ vô tội, năm đối tác đồng thời xoa trán than vãn. Quả nhiên, bọn họ từ bỏ sự nghiệp ngày càng phát triển đi lên của mình mà đi theo kẻ ngây thơ để mở công ty tự tìm tai vạ này thật đúng là óc bị lừa đá xuống nước rồi!

Năm người bất đắc dĩ khạc nhổ, từng người một đang nỗ lực phấn đấu.

Tiền Đa Đa gọi các bạn trẻ của công ty mình tới tăng quân số. Ngải Mỹ đào góc tường của Vương quốc sắc đẹp, dụ dỗ các nhân viên tư vấn làm đẹp mà mình coi trọng vào công ty, chuẩn bị đào tạo thành tay sai hóa trang. La Giai Ni vất vả liên hệ với những phụ huynh có mối quan hệ tương đối tốt, xem có thể nhận được vài hợp đồng nghiệp vụ hay không. Thượng Quan Triết điên cuồng tải video, học cách làm sao để làm một diễn viên giỏi, trở thành một con chim khổng tước lớn đi đầu, chắc chắn không có việc gì phù hợp với cậu ta hơn là nhiệm vụ làm ngôi sao này. Thành quả nỗ lực của bốn người tổng hợp lại đến chỗ Lăng Phi, tiếp nhận sự sắp xếp của cậu ta.

Nhàn nhất công ty đương nhiên là bà chủ Tiểu Tịnh Trần. Không thể không nói, Bạch Hi Cảnh quả nhiên hiểu con gái đến tận xương tủy, những người mà cô bé chọn đều là những nhân tài quý báu nhất thế kỷ hai mươi N có thể làm việc một cách độc lập, để cô bé ngày ngày đều có thể vui vẻ làm một con sâu gạo thanh nhàn tự do tự tại.