Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 353: Em gái, tôi cười một cái cho cô xem

Thanh mai trúc mã chính là mối quan hệ mập mờ nhất từ thời xưa truyền lại ở đất nước Hoa Hạ rộng lớn với năm ngàn năm lịch sử này. Thời đại ngày một tiến bộ, khoa học kỹ thuật ngày một phát triển, mối quan hệ giữa thanh mai và trúc mã lại càng ngày càng ảo diệu. Bây giờ muốn tìm một đôi thanh mai trúc mã theo đúng nghĩa, không có sự cố người thứ ba, người thứ tư xảy ra thật sự không hề dễ dàng.

Lăng Phi là nam sinh nổi tiếng “chung tình” ở Đại học Khoa học Kỹ thuật Nam Đường. Là một hot boy hoàn hảo trên mọi phương diện văn - thể - mỹ, thành tích học tập thuộc loại xuất sắc, lại có thể kiên trì trong sáu năm đại học không yêu ai mà chỉ ôm mãi trong tim mối tình đầu ngây thơ, trong sáng, Lăng Phi đã trở thành người chồng/ con rể/ cháu rể/ cha ruột/ cha kế hoàn hảo trong lòng bà lão tám mươi cho tới đứa bé lên ba.

Sinh viên Đại học Khoa học Kỹ thuật Nam Đường từ lâu đã nghe kể về “thanh mai trúc mã” của Lăng Phi, nhưng đây là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy. Họ mặc dù không quen biết Tiểu Tịnh Trần, song phản ứng của Lăng Phi đã nói lên tất cả!

Có biết bao người đã từng ngưỡng mộ, đố kỵ, căm hận cô gái đã chiếm mất trái tim Lăng Phi, thế nhưng lúc cô gái ấy đứng trước mặt bọn họ, tất cả đều trầm mặc. Cô gái có làn da trắng như sứ, mịn màng, đôi mắt to tròn long lanh, mũi nhỏ xinh, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, ánh mắt trong veo, gương mặt bụ bẫm đáng yêu như trẻ con. Thử hỏi, trước phiên bản người thật đến không thể chân thực hơn của búp bê Super Dollfie như thế, có ai không bị hấp dẫn?

Trong lòng Ôn Thục Tuệ trào lên một nỗi chua xót. Cô ta kinh ngạc nhìn Tiểu Tịnh Trần, cổ họng giống như bị hóc một miếng xương, đau đớn. Mà lúc này, tất cả sự chú ý của Lăng Phi đều đã bị Tiểu Tịnh Trần chiếm lấy. Tiểu Tịnh Trần nhìn cậu ta rồi lại nhìn đến hàng lệ sâu trong đáy mắt Ôn Thục Tuệ, bối rối gãi gãi đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Quen biết mười ba năm, Lăng Phi không dám khẳng định mình hoàn toàn hiểu hết con người Tiểu Tịnh Trần. Cậu cũng biết phản ứng đại não của cô bé không giống người bình thường cho nên ngay lúc đó đã không hỏi Tiểu Tịnh Trần đang thắc mắc điều gì, mà đánh trống lảng sang chuyện khác. Cậu hỏi Tiểu Tịnh Trần: “Sao em lại chạy tới tận đây tìm anh?”

Câu hỏi này ngay lập tức dời đi sự chú ý của Tiểu Tịnh Trần: “Ờ, em có chút chuyện muốn nhờ anh giúp, anh có rảnh không?”

“Rảnh.” Lăng Phi lập tức gật đầu.

Thế là Tiểu Tịnh Trần cười đến mặt mày cong cong, vẫy tay chào tạm biệt Ôn Thục Tuệ rồi kéo Lăng Phi chạy đi như bay trước hàng trăm con mắt đang đổ dồn vào họ.

Một chiếc xe hơi sang trọng đã đợi sẵn trước cổng trường Đại học Khoa học Kỹ thuật Nam Đường. Lăng Phi vừa lên xe, người cầm lái ở hàng ghế trước chậm rãi ngoảnh đầu lại khiến cậu có chút bất ngờ. Cậu mở miệng, khô khốc nói: “Chào chú Bạch!”

Đã nhiều năm trôi qua, những người bạn chơi cùng với Tiểu Tịnh Trần dường như không hề thay đổi, vẫn một mực kính sợ Bạch Hi Cảnh như trước đây. Bạch Hi Cảnh nhàn nhạt gật đầu, không nói gì. Tiểu Tịnh Trần từ trong túi áo móc ra một cuốn sổ kế hoạch mỏng, nghiêm túc nghiên cứu một hồi mới lên tiếng: “Tiếp theo, chúng ta đi tìm Tiền Đa Đa.”

Bạch Hi Cảnh lập tức khởi động xe, phóng đi như bay. Lăng Phi cũng không hỏi thêm điều gì.

Đám bạn cùng chơi với Tiểu Tịnh Trần từ ngày bé đều rất có chí khí. Lăng Phi rời xa thành phố, nơi cậu luôn được cha mẹ che chở để tự lực cánh sinh ở bên ngoài. Tiền Đa Đa cũng từ chối nhận sự giúp đỡ của cha mẹ về tiền bạc, tự mình thành lập một công ty nhỏ, nỗ lực từng bước từng bước đưa nó ngày càng lớn mạnh. Thượng Quan Triết, người anh em ruột thịt với Tiền Đa Đa cũng không nhận hỗ trợ từ phía cha mẹ mà tự mình bước lên con đường dẫn tới vinh quang.

Ba người đều ở cùng một thành phố. Công ty nhỏ của Tiền Đa Đa cách Đại học Khoa học Kỹ thuật Nam Đường cũng không xa.

Xe dừng trước một tòa nhà văn phòng hai mươi mốt tầng. Công ty quảng cáo của Đa Đa chỉ là một công ty nhỏ trong số gần một trăm công ty đang tọa lạc tại đây.

Tiểu Tịnh Trần tự mình lên lầu, chạy thẳng tới văn phòng số 2013. Cô bé đẩy cửa bước vào, lễ tân là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, lễ phép hỏi: “Xin chào, tôi có thể giúp được gì cho cô?”

“Tôi muốn gặp Tiền Đa Đa.”

Cô lễ tân sững sờ, âm thầm đánh giá Tiểu Tịnh Trần một lượt: “Xin hỏi cô đến từ công ty nào? Gặp Giám đốc của công ty chúng tôi có việc gì?!”

Tiểu Tịnh Trần ngẩn ra, rất thành thật mà nói, “Tôi là...”

“Loảng xoảng~” Một âm thanh lớn truyền ra từ văn phòng khiến cô lễ tân giật nảy mình. Cô ta dè chừng ngó vào bên trong, âm thầm thè lưỡi. Tiểu Tịnh Trần chớp chớp mắt: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không... Không có gì.” Cô lễ tân xinh đẹp vội vàng lắc đầu rồi lấy giấy bút ra: “Thành thật xin lỗi. Hiện giờ Giám đốc đang bận, có lẽ không có thời gian để tiếp cô rồi. Cô có chuyện gì có thể nói với tôi và để lại phương thức liên lạc tại đây. Lát nữa tôi sẽ nói với Giám đốc gọi lại cho cô, như vậy được không?”

Tiểu Tịnh Trần nhìn chằm chặp giấy và bút đã được đưa đến trước mặt mình, lưỡng lự một hồi rồi quyết định không nên mang nét vẽ quỷ quái của mình ra để thách thức trình độ văn hóa của nhân loại thì hơn. Cô bé lấy điện thoại ra, nói: “Không phiền cô nữa, tôi gọi cho anh ta là được rồi.”

“À!!” Cô lễ tân buồn bực. Cô gái này, có số điện thoại của anh ta rồi thì gọi trực tiếp nói chuyện đi, lại còn chạy đến đây giả bộ làm người lạ không quen. Như vậy hay lắm sao?

Ở phía bên này, cuộc gọi của Tiểu Tịnh Trần còn đang đổ chuông, liền nghe thấy một tràng âm thanh ầm ĩ từ trong văn phòng vọng ra: “Đổi người? Dựa vào đâu mà đòi đổi người? Rõ ràng là hợp đồng chúng ta ký rồi, hắn ta dựa vào đâu mà đòi giành với tôi??... Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng? Ông đây mà thèm mấy cái đồng bồi thường đấy sao?... Thôi, đừng có phí lời nữa, cùng lắm ông cũng cóc sợ. Chẳng qua cũng chỉ là một cái quảng cáo, không làm thì ông đây cũng chẳng chết đói được.”

Âm thanh phẫn nộ ấy tưởng như có thể xé nát cả văn phòng. Toàn bộ nhân viên đều im phăng phắc, cúi đầu rụt cổ, thu nhỏ nhất có thể sự tồn tại của mình. Cô lễ tân cũng trộm lè lưỡi, cúi đầu tỏ vẻ thành thật, nhưng vẫn không quên nói với Tiểu Tịnh Trần: “Cô nên về đi thì hơn. Bây giờ tâm trạng Giám đốc không tốt, cô có muốn bàn bạc chuyện gì cũng không thành được đâu.”

Tiểu Tịnh Trần chớp chớp đôi mắt to, cũng học theo lễ tân, ngó đầu vào bên trong, hướng về phía phòng Giám đốc đang mở toang, lớn tiếng nói: “Nếu cậu không có cơm ăn, thì mình nuôi cậu, chắc chắn sẽ không để cho cậu chết đói đâu.”

“...”

Một mảnh tĩnh mịch chết chóc bao trùm. Từ cô lễ tân cho đến những nhân viên trong văn phòng đều ngước nhìn Tiểu Tịnh Trần với một ánh mắt sùng bái. Dám lên tiếng đùa giỡn lúc Giám đốc đang nổi điên, cô gái này muốn chết sao hả?

“Tên khốn kiếp nào dám chọc ông mày lúc...” Tiếng gầm gừ cùng với bóng người nhanh như gió xông ra. Tay nắm thành quyền chắc như búa hướng về phía đầu Tiểu Tịnh Trần, nhưng tại vị trí cách chóp mũi cô bé chỉ năm xăng-ti-mét chợt đánh quẹo một cái. Nắm đấm liền hóa thành vòng tay, trực tiếp ôm lấy cô bé.

Tất cả mọi người đều tròn mắt há hốc mồm kinh ngạc xen lẫn sợ hãi nhìn vị Giám đốc một giây trước còn đang nổi trận lôi đình, giây kế tiếp liền có thể mừng rỡ ôm lấy cô gái cười đến muốn sái quai hàm: “Tịnh Trần à Tịnh Trần! Cậu sao lại rảnh rỗi mà đến tận chỗ mình thế này. Lâu lắm không gặp, mình nhớ cậu chết đi được.”

Tiểu Tịnh Trần cũng ôm Tiền Đa Đa, nghiêm túc nói: “Mình cũng rất nhớ cậu... Vừa rồi sao cậu lại nổi giận?”

Tiền Đa Đa cứng ngắc, buông Tiểu Tịnh Trần ra, ngượng ngùng sờ lên mũi, cơn giận còn chưa tan hết: “Có một tên khốn nạn cướp mất hợp đồng quảng cáo mà mình khó khăn lắm mới kiếm được, khiến người mẫu dưới trướng của mình cũng bị ảnh hưởng. Miếng ăn đến miệng rồi còn bị cướp mất, mẹ kiếp~!”

“Ồ.” Tiểu Tịnh Trần đáp lại một tiếng, nhưng là có nghe mà không có hiểu. “Mình cần cậu giúp đỡ.” Tiểu Tịnh Trần nói ra lý do đến tìm Đa Đa.

“Không thành vấn đề, chúng ta đi thôi.” Tiền Đa Đa nhanh như một cơn gió phi vào phòng làm việc của mình thu xếp đồ đạc. Chưa đầy năm phút sau liền thấy Tiền Đa Đa cầm theo áo khoác chạy ra, kéo Tiểu Tịnh Trần cùng ra ngoài. Lúc đi ngang qua quầy lễ tân vẫn không quên dặn dò một câu: “Có người tìm tôi thì bảo Giám đốc đang bận, không tiếp.”

“Dạ” Lễ tân ngây ngốc gật đầu, đờ đẫn đưa mắt nhìn hai người rời đi.

Hơn chín giờ tối, tại quán bar lớn nhất thành phố Nam Đường, trong phòng VIP hương rượu mạnh lan tỏa nồng đậm, từng tốp nam thanh nữ tú đang lắc lư theo điệu nhạc mê hoặc, phóng túng đến cực điểm. Cả căn phòng đắm chìm trong bầu không khí xa hoa, trụy lạc.

“Loảng xoảng ~” một trận dội đến, cửa phòng bị đá văng không thương tiếc. Người ở bên trong sợ hết hồn. Một anh trai đang ôm ấp người đẹp tức giận nhảy dựng lên: “Tên khốn kiếp nào...” Hắn đột nhiên im bặt, kinh ngạc trợn trừng mắt, như không thể tin được có một người như vậy đang ở trước mặt mình.

Làn da trắng trẻo nõn nà, đôi mắt to tròn long lanh. Đây đích thị là một cô bé đáng yêu, vẻ đẹp thuần khiết của cô có thể khiến cho cánh đàn ông không kìm được mà đem lòng yêu thương. Cô bé xem ra chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn còn là vị thành niên. Cô mặc một bộ quần áo thể thao trắng tinh, sạch sẽ vốn hoàn toàn không ăn nhập với môi trường xung quanh là quán bar này, khiến người khác không đành lòng vấy bẩn.

Câu mắng người chưa kịp tuôn ra kia đã bị hắn ta nuốt trở vào trong bụng. Hắn hơi cau mày: “Cô bé, nơi này không phải là nơi nên đến, mau về nhà đi!”

Những người khác cũng ngừng cười đùa, đồng loạt hướng ánh mắt về cô gái đang đứng trước cửa. Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ không thoải mái, dường như mặt xấu xa trụy lạc trong con người họ bị phơi bày ra trước thanh thiên bạch nhật, mà ánh nhìn của cô gái kia lại quá đỗi trong sáng, khiến họ không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Cô bé hoàn toàn không để ý đến những người trong phòng, tự mình đi vào, bước chân rất chậm, song vang lên đầy kiên định. Cô bé đi đến đâu, mọi người liền theo phản xạ mà nhường đường đến đó. Cuối cùng, cô bước đến bên chiếc ghế sô pha ở phía trong cùng, một tay xách cậu trai đang gật lên gật xuống vì say rượu kia dậy. Chính là “xách” theo đúng nghĩa đen, bởi vì cánh tay cô bé hướng thẳng lên cao nên hai chân của cậu trai bây giờ ở trong tình trạng chơi vơi, không chạm đất.

“Tại sao mình gọi cho cậu lại không nghe máy?” Âm thanh trong trẻo, êm tại lại có một chút trẻ con. Đôi mắt cô bé đen láy dưới ngọn đèn càng thêm rạng rỡ. Cậu trai đang say rượu rõ ràng có chút mất hồn với ánh nhìn thẫn thờ. Cô bé hơi cau mày, nhìn xung quanh một lượt, rồi thẳng tay vơ lấy xô đá ở trên bàn dùng để ướp lạnh rượu sâm banh dội lên đầu cậu ta. Cậu trai bị đá lạnh làm cho tỉnh hẳn, bực tức: “Mẹ kiếp, mấy tên chết tiệt các người đùa cái...”

Tiếng mắng bỗng im bặt. Cậu ta rốt cuộc nhận thức được tình cảnh của chính mình lúc này. Cậu ta trừng mắt, cổ họng nghẹn cứng, ngước nhìn gương mặt xinh đẹp đang trầm ngâm với đôi mắt to tròn lóng lánh mê hoặc lòng người, hắng giọng một tiếng, thều thào: “Tịnh Trần ~~!”

Tiểu Tịnh Trần tiện tay hất cậu ta ngã xuống sàn nhà, từng bước từng bước dồn ép cậu như tay cường bạo đang bắt nạt con gái nhà lành: “Cậu ban ngày đã không đến công ty, buổi tối tôi gọi thì không nghe máy. Tôi phải đích thân chạy đến đây để tìm cậu, cậu lại còn say đến mức dám không nhận ra tôi là ai...”

Mỗi lần Tiểu Tịnh Trần nói một câu, cậu ta lại chống tay lui về sau một bước, mãi đến khi lưng chạm đến bàn trà, không còn đường lui nữa, cậu ta mới bày ra vẻ mặt hối lỗi: “Mình sai rồi, mình thật lòng biết lỗi rồi, cậu tha thứ cho mình lần này đi mà!”

Tiểu Tịnh Trần chớp chớp mắt, gật đầu một cái: “Mình tha thứ cho cậu.” Cậu trai mặt mày hớn hở, lại thấy Tiểu Tịnh Trần từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại di động: “Những lời vừa rồi là cha nhờ mình truyền đạt lại cho cậu. Cho nên, ‘điêu dân kia, quỳ xuống trước mặt Boss Bạch mà hát bài ca sám hối đi nhé!’ câu này là Tiền Đa Đa nhờ mình chuyển lời tới cậu.”

Thượng Quan Triết: “…”