Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1262: Lại một lần nữa, không được tránh!

Mấy căn phòng còn lại, xem qua loa một chút, quả nhiên không ngoài dự đoán.

Lúc cô bước ra, đúng lúc Mạc Cảnh Thịnh bước đến. Trên người anh đang đeo một chiếc tạp dề, nhìn thấy cô, anh hỏi: “Nhanh như vậy đã xem xong rồi sao?”

“Cũng chẳng có gì để xem, nhà của anh trống trơn, ngoài những vật dụng cần thiết, những đồ trang trí khác đều không có.” Sở Điềm nhìn anh, “Anh không muốn bày trí chút đồ gì đó để trang trí sao?”

“Bình thường rất bận, không có thời gian đi mua đồ, thỉnh thoảng mới được nghỉ phép nên chỉ muốn ở trong nhà. Hơn nữa, cũng chẳng có ai nói với anh những chuyện này, anh cũng không hiểu.” Mạc Cảnh Thịnh vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Sở Điềm. Cứ như, nhà anh quá lạnh lẽo là lỗi của cô vậy.

“Em cảm thấy bố trí như thế nào mới đẹp?” Mạc Cảnh Thịnh lại hỏi.

“Đột nhiên anh hỏi như vậy, em cũng không biết nữa.”

“Ngày mai em có đi làm không?”

Sở Điềm lắc đầu.

“Thật trùng hợp, ngày mai anh cũng được nghỉ.” Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười nói.

Sở Điềm: “…”

Trùng hợp vậy sao?

“Vậy ngày mai chúng ta đến trung tâm thương mại dạo một vòng, em giúp anh chọn đồ?”

Sở Điềm gật đầu, thấy Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười hài lòng, “Anh luôn rất mong bạn gái anh có thể giúp anh bày trí đồ đạc trong nhà, để đâu đâu cũng có bóng dáng của cô ấy.”

Sở Điềm: “…”

“Sao đột nhiên anh lại ra đây vậy?”

“Định hỏi tối nay em muốn ăn gì.”

“Cứ ăn đơn giản một chút là được, vừa rồi ăn không nhiều, nhưng cũng không phải rất đói.”

“Anh biết rồi, vậy anh làm vài món đơn giản thôi.” Mạc Cảnh Thịnh nói xong, lại quay trở vào nhà bếp.

Tuy đã biết bữa sáng do Mạc Cảnh Thịnh nấu rất ngon, nhưng những món khác, Sở Điềm cũng chưa từng thấy qua. Nên lúc này liền hiếu kỳ đi theo anh.

Không biết Mạc Cảnh Thịnh nhớ ra gì đó, đột nhiên khẽ bật cười. Sở Điềm mím môi khó hiểu, anh ấy cười gì chứ?

Mạc Cảnh Thịnh cũng không thể nói ra, vừa rồi anh chợt nhớ đến một câu chuyện cười đang rất thịnh hành, nhưng hơi bậy bạ một chút.

“Anh cười gì vậy?”

Vì vừa mới bắt đầu mối quan hệ mới, cô có chút lo lắng không biết có phải bản thân vừa làm một chuyện ngốc nghếch nào đó mà bản thân không nhận ra không.

“Anh vừa nhớ đến một câu chuyện cười...”

“Là chuyện cười gì?” Sở Điềm hiếu kỳ hỏi.

Mạc Cảnh Thịnh suy nghĩ một lúc, lại mỉm cười lắc đầu, “Tốt nhất không nói ra vậy.”

Mạc Cảnh Thịnh nghiêng người, đặt một nụ hôn trên trán cô. Sở Điềm theo bản năng muốn tránh đi nhưng không tránh kịp.

“Tránh gì chứ?” Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười hỏi.

Sở Điềm ngượng ngùng nhìn anh, là do cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với vị thế mới của mình. Khi cánh môi mềm mại nóng bỏng của anh chạm vào làn da cô, khuôn mặt cô lập tức đỏ ửng.

“Em không kịp phản ứng.” Sở Điềm đỏ mặt nói.

“Làm lại một lần nữa, không được tránh!”

Hả? Làm lại một lần nữa?

Sở Điềm vẫn chưa kịp phản ứng, cả người cứ ngơ ngẩn, bị Mạc Cảnh Thịnh siết chặt eo. Bàn tay anh nhẹ nhàng dùng sức, kéo Sở Điềm áp sát vào mình. Sở Điềm không ngừng chớp chớp mắt, nhưng lần này vẫn nhớ, dù khẩn trương vẫn không tránh đi nữa. Nhưng lần này Mạc Cảnh Thịnh lại không hôn trán mà chuyển sang hôn môi cô. Trong nháy mắt khi hai cánh môi chạm vào nhau, Sở Điềm như ngây ra.

Sau khi lùi lại, anh thấy gương mặt của Sở Điềm đã đỏ ửng, cả người như hồn xiêu phách lạc.

Mạc Cảnh Thịnh cảm thấy, tốt nhất vẫn nên từ từ, bằng không chưa được mấy lần, có lẽ cô đã tắt thở chết mất rồi.

“Em cứ tự nhiên ngồi đợi ở đây một chút, anh đi nấu cơm. Chắc anh phải đi siêu thị một chút.”

“Sao vậy?” Cuối cùng Sở Điềm cũng tỉnh táo hơn một chút, “Thiếu cái gì sao?”

“Năm ngày rồi anh không ở nhà, trong nhà không còn đồ ăn nữa.” Mạc Cảnh Thịnh ngượng ngùng nói.

Sở Điềm mỉm cười, sự lúng túng do nụ hôn trước đó mang lại cũng đã giảm đi một chút.

“Trong nhà em có. Anh cần những gì? Cứ sang nhà em chọn là được rồi.”

Rồi không biết thế nào mà lại sang nhà cô nấu cơm. Trước đó thím Dư đã gói sẵn hoành thánh nhân thịt heo và hẹ cho cô, bỏ trong ngăn đông của tủ lạnh. Trong nhà còn có canh xương hầm, cũng bị Mạc Cảnh Thịnh lôi ra làm nước canh.

Còn đang suy nghĩ, đã nhìn thấy Mạc Cảnh Thịnh bê hai bát hoành thánh bước ra.

“Sợ em đói quá, lại cảm thấy muộn quá rồi, cho dù muốn làm những món phức tạp cũng không kịp. Em đợi đi, ngày mai anh sẽ cho em thấy sự lợi hại của anh.” Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười.

“Em chưa từng nghi ngờ việc này mà.” Sở Điềm vội nói.