Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1263: Mạc cảnh thịnh như đã nhìn thấu suy nghĩ cô.

Mạc Cảnh Thịnh nhíu mày, rõ ràng không tin cô.

Sở Điềm vội liếc nhìn bát hoành thánh. Mạc Cảnh Thịnh còn rán mỏng một quả trứng gà, sau đó cắt sợi. Sở Điềm vốn không đói lắm, nhưng nhìn thấy bát hoành thánh này thì bụng lại đánh trống.

Mạc Cảnh Thịnh mang thêm một chai tương ớt đặt trên bàn: “Tối muộn rồi ăn cay không tốt lắm, nhưng có thể bỏ thêm một chút để tăng mùi vị.”

Sở Điềm nhỏ vài giọt tương ớt vào, cô vốn thích ăn cay, nhưng lúc này cũng không cho quá nhiều.

Hoành thánh trước đây thím Dư làm cô đã từng ăn qua, tài nghệ nấu nướng của thím Dư luôn rất ngon. Nhưng không biết vì sao, rõ ràng nguyên liệu giống nhau, mùi vị giống nhau, nhưng do chính tay Mạc Cảnh Thịnh nấu, Sở Điềm lại cảm thấy mùi vị đã thay đổi.

“Sao lại ngon như vậy chứ! Rõ ràng cũng là hoành thánh như nhau, cũng không có mùi vị này.” Sở Điềm thỏa mãn xoa xoa bụng, véo một miếng mỡ trên bụng mình, có chút đau lòng.

“Vậy vừa rồi em vẫn tưởng anh chỉ nấu đồ có sẵn sao?”

Đôi mắt Sở Điềm đảo đảo mấy vòng, quyết không thừa nhận, “Em đâu có nói gì đâu.”

Mạc Cảnh Thịnh cũng không dây dưa mãi vấn đề này, vốn dĩ cũng chỉ nói đùa mà thôi.

“Nếu đã nói nấu cho em ăn thì anh cũng phải có thành ý chứ.”

Sở Điềm mỉm cười hạnh phúc, cảm thấy tuổi tác của bạn trai lớn hơn một chút cũng là một chuyện rất tốt.

Sau khi ăn xong, cũng không còn sớm nữa, Mạc Cảnh Thịnh biết mình không thế tiếp tục ở lại đây nữa. Nhưng khó khăn lắm mới gặp lại Sở Điềm, anh không nỡ trở về như thế.

***

Đến buổi sáng ngày thứ hai, Sở Điềm vẫn còn đang ngủ, nhưng Mạc Cảnh Thịnh lại dậy từ rất sớm. Anh dùng chìa khóa mà Sở Điềm đưa cho anh để mở cửa vào. Vì tối qua đã giao hẹn với Sở Điềm, nếu trong tay hai người đều đã có chìa khóa nhà của nhau, vậy sau này có thể dùng chìa khóa mở cửa bất kỳ lúc nào, không cần phải bấm chuông.

Lúc Mạc Cảnh Thịnh mở cửa vào, trong nhà Sở Điềm rất yên tĩnh. Mạc Cảnh Thịnh biết cô vẫn chưa thức dậy. Anh vào nhà bếp trước, chuẩn bị sẵn tất cả các món cần dùng cho bữa sáng. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, lúc này mới đi đến phòng ngủ của Sở Điềm.

Có lẽ không ngờ anh lại đến sớm như vậy, nên lúc ngủ Sở Điềm cũng không đóng cửa. Anh vừa đi đến trước cửa, đã nhìn thấy Sở Điềm đang nghiêng người, ngủ rất say.

Mạc Cảnh Thịnh khẽ bước đến bên giường, ngồi xuống ngắm nhìn cô thật kỹ. Lông mi của cô rất dài, che phủ mi mắt bên dưới, dưới hàng mi đen óng, làn da càng trở nên trắng mịn hơn.

Mạc Cảnh Thịnh càng nhìn càng thích, cho dù không làm gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cô như thế, cũng đã vô cùng thỏa mãn.

Liếc nhìn thời gian không còn sớm nữa, anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên đôi má đỏ ửng của cô. Hai hàng mi của Sở Điềm run run, tay dụi dụi mắt mấy cái rồi mới từ từ mở mắt ra.

Sở Điềm còn chưa kịp phản ứng lại, ngây người mãi một lúc. Lúc này mới nhớ ra, tối qua hình như đã giao hẹn với anh. Anh nhanh như vậy đã thực hiện giao hẹn này rồi, thật sự làm cho cô trở tay không kịp.

Cuối cùng Sở Điềm cũng hoàn hồn, ý thức được dáng vẻ của bản thân hiện tại. Vừa mới thức dậy chắc chắn không xinh đẹp, lập tức kéo chăn che mặt lại.

“Em sao thế? Không sợ trùm kín như vậy ngộp sao?”

“Lúc này em xấu chết được.” Giọng của Sở Điềm rầu rĩ vang lên trong chăn, “Dù gì anh cũng phải đợi em thu xếp xong đã chứ.”

“Nhưng anh đã nhìn thấy rồi, phải làm sao đây?” Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười nói, “Hơn nữa, anh cũng không cảm thấy xấu.”

Sở Điềm không tin, chỉ cảm thấy anh đang dỗ dành mình.

Mạc Cảnh Thịnh nghiêng người, nằm xuống bên cạnh Sở Điềm.

“Vậy anh nằm với em ngủ thêm một chút, hai chúng ta lát nữa cùng nhau thức dậy, sẽ cùng nhau xấu xí, thế nào?”

Còn có thể thế nào chứ?

Sở Điềm còn chưa đồng ý, anh đã nằm xuống rồi, cách một tấm chăn, kéo cô vào lòng mình.

Thế này thì sao cô có thể ngủ tiếp chứ?

Gương mặt cô đỏ bừng, hai hàng mi run lên từng đợt.

Mạc Cảnh Thịnh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên khóe mắt cô. Sở Điềm muốn đưa tay che mắt mình lại, nhưng cánh tay bị anh quấn lấy, không thể cử động được.

“Vừa rồi có phải đã đánh thức em không?”

“Không, em cũng chuẩn bị dậy rồi.” Sở Điềm vội nói, sợ anh thật sự lại ôm mình ngủ thêm một lúc.

Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, làm cho Sở Điềm vừa nói xong liền cảm thấy chột dạ.