Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1261: Ở trước mặt em, anh luôn thấy bản thân không đủ tốt.

“Em nghiêm túc đó, nếu không thích, em sẽ không đồng ý. Nếu đã thích rồi, em sẽ không thay đổi. Em đồng ý với anh, chính là vì… em vốn rất thích anh.” Sở Điềm cúi đầu, Mạc Cảnh Thịnh nhìn thấy vành tai lộ ra bên ngoài của cô đã đỏ ửng.

Sở Điềm đang ở trước mặt anh, chứ không phải thông qua điện thoại. Anh có thể nhìn thấy rõ biểu cảm, phản ứng của cô, tất cả đều tuyệt như vậy.

Mạc Cảnh Thịnh nâng gương mặt cô lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi má của cô. Khóe môi anh bất giác cong lên, chầm chậm cúi đầu, hơi thở vừa nhẹ nhàng vừa nóng bỏng phả lên đôi má của cô. Cuối cùng, dán chặt trên môi cô.

Sở Điềm chỉ cảm thấy đầu óc của mình như nổ tung. Gương mặt cô đỏ bừng, đôi môi xinh khẽ động, nhưng lại không nói được tiếng nào.

“Điềm Điềm, anh thật sự rất nhớ em!” Cánh môi của anh nhẹ nhàng quấn lấy đôi môi cô. “Trước đó, anh vẫn luôn lo lắng, sợ em cảm thấy anh không được tốt.”

Đôi môi của anh rời môi cô, nhưng hai tay lại càng ôm chặt cô hơn, “Đến bây giờ, anh vẫn rất thấp thỏm.”

Sở Điềm không hiểu, rõ ràng anh ưu tú như vậy, có gì phải lo lắng chứ?

Bất giác, cô đã buột miệng hỏi luôn.

Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười, “Hóa ra em cảm thấy anh tốt như vậy sao?”

“Không lẽ anh không tự cảm thấy thế sao?” Sở Điềm có chút rầu rĩ.

“Ở trước mặt em, anh luôn thấy bản thân không đủ tốt.”

Mạc Cảnh Thịnh thả eo của Sở Điềm ra, nhưng bàn tay vẫn nắm lấy tay Sở Điềm.

“Chúng ta về nhà trước đi.”

Sở Điềm lặng lẽ, ngoan ngoãn bước theo Mạc Cảnh Thịnh, nghe anh nói từ “chúng ta”, trong lòng cô dâng lên một cảm giác thân thiết không nói nên lời.

“Buổi tối em đã ăn gì vậy?” Hai người bước trên đường, Mạc Cảnh Thịnh hỏi cô.

Sở Điềm đơn giản kể ra vài món, “Em ăn không no lắm, không biết Kỷ Cảnh Trạch lại đột nhiên trở về, anh ta trên bàn ăn cứ kỳ lạ sao ấy, nên em cũng không có khẩu vị.”

“Bây giờ đói rồi à?” .

Sở Điềm xoa xoa bụng, “Cũng không đến nỗi. Còn anh thì sao? Chắc là lúc em tan ca anh đã về rồi phải không?”

“Ừm.” Mạc Cảnh Thịnh gật đầu.

“Vậy buổi tối anh đã ăn những gì?”

“Anh gọi đồ ăn bên ngoài.” Mạc Cảnh Thịnh nhìn cô, “Vì không có khẩu vị, nên ăn cũng không nhiều.”

“Đến rồi.” giọng nói của Mạc Cảnh Thịnh lại một lần nữa vang lên. Sở Điềm hoàn hồn, hai người họ đã đứng trước cửa nhà anh. Mạc Cảnh Thịnh mở cửa nhà, mời Sở Điềm vào trong. Anh lấy một đôi dép lê của nữ từ tủ giày ra, đặt xuống trước mặt cô, sau đó lại lấy một đôi dép lê của nam ra.

Sở Điềm phát hiện dép lê của hai người là cùng một mẫu, chỉ là kích cỡ khác nhau thôi.

Không biết anh đã mua từ lúc nào. Tối hôm nay mới trở về, tỏ tình với cô cũng là lúc anh đang đi công tác ở ngoài. Như vậy xem ra, đôi dép này đã được mua sẵn từ trước rồi.

Sở Điềm vừa thay giày, vừa lặng lẽ liếc nhìn Mạc Cảnh Thịnh một cái. Nhưng Mạc Cảnh Thịnh chẳng cảm thấy gì cả, biểu cảm vẫn không đổi, cứ như bản thân vừa làm một chuyện hết sức bình thường.

Đợi Sở Điềm thay giày xong, Mạc Cảnh Thịnh liền nói: “Lần trước sau khi đồng nghiệp của anh tụ tập ở đây hình như em cũng chưa từng ghé qua.”

Sở Điềm nghĩ lại, quả đúng là vậy. Lần trước đông người, mọi thứ đều rối tung, cho dù có đến, Sở Điềm cũng không có cơ hội xem kỹ. Lần này vào cửa, Sở Điềm cảm giác cứ như bản thân chưa từng đến đây vậy.

Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười nói: “Anh đi nấu cơm, em cứ xem tự nhiên nhé.”

“Không phải anh đã ăn rồi sao?” Sở Điềm hỏi.

“Không có khẩu vị, ăn cũng không nhiều.” Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười nói, “Nhưng bây giờ lại đói rồi.”

Cô nhìn Mạc Cảnh Thịnh, chớp chớp mắt, “Tất cả các phòng em đều có thể xem sao?”

Kết cấu trong nhà Mạc Cảnh Thịnh cũng giống hệt nhà cô, có bao nhiêu phòng, cô đều biết rất rõ.

“Đương nhiên rồi, không có cần phải giấu em cả.”

“Em… em đi xem thử đây…”

Nhìn dáng vẻ chột dạ bỏ chạy của cô, khóe môi Mạc Cảnh Thịnh ẩn chứa nụ cười, bước vào nhà bếp.

Sở Điềm không mặt dày đến mức vừa bắt đầu đã tiến thẳng vào phòng ngủ của Mạc Cảnh Thịnh, nên quyết định dạo quanh các phòng khách trước.

Nhà của Mạc Cảnh Thịnh thật sự rất đơn giản. Rõ ràng đã dọn đến một thời gian rồi, nhưng trong nhà vẫn không bày trí gì. Tuy đã có đủ tất cả đồ gia dụng, nhưng nhìn vẫn có vẻ rất trống trải.

Sở Điềm đi dọc theo phòng khách một vòng, mới đi đến trước cửa phòng ngủ chính. Cửa phòng vẫn đang mở. Cô đứng trước cửa là có thể đưa mắt thấy tất cả bên trong phòng anh. Bố trí đơn giản, màu chủ đạo là màu xám lạnh, ngoài ra cũng chẳng có trang trí gì khác. Dù là thế, Sở Điềm vẫn ngại bước vào, đứng chần chừ trước cửa mãi một lúc lâu, cuối cùng mới lấy hết can đảm vào trong.