“Gì vậy?” Kha Tự Bình bỗng nhiên chỉ vào màn hình laptop đang sáng lên của Tiết Giai Vũ, bên trên tự động hiển thị một tin tức, “Khủng hoảng tài chính ở Mỹ bạo phát, vài ngân hàng hàng đầu đối mặt với nguy cơ phá sản...”
Tiết Giai Vũ nằm1nhoài trước laptop, thần kinh căng thẳng, nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi! Cậu bỏ chuyên đề về Triệu thị qua một bên, dồn sự chú ý lên khủng hoảng tài chính Mỹ đi. Hậu quả của khủng hoảng tài chính luôn mang tính lật đổ, e rằng chuyện này có8liên quan đến Triệu Hàm Như, nhưng có vài việc chúng ta không thể kết luận quá sớm.”
“Không phải chị vừa nói rất coi trọng Triệu Hàm Như sao?”
“Chị coi trọng cô ấy, nhưng khủng hoảng tài chính có thể xem là thiên tai, dù cô ấy có lợi hại hơn2nữa, thì cũng có thể dự đoán được thiên tai sao?” Tiết Giai hơi tiếc nuối lắc đầu, nếu Triệu Hàm Như ngã xuống trong cuộc khủng hoảng tài chính này, thì chuyên đề Triệu thị không còn giá trị nữa.
“Lỡ cô ấy dự đoán trước được thì sao? Hoặc lỡ4cô ấy không chút lỗ lãi trong cuộc khủng hoảng này?” Kha Tự Bình không có lòng tin với Triệu Hàm Như, anh ta chỉ muốn nói trái ý chị họ mình thôi.
“Vậy thì càng đáng giá để đưa tin. Có điều, mấy năm nay cô ấy luôn đầu tư ở phố Wall, thường đi trên bờ sông, sao có thể không ướt giày, e rằng cô ấy chạy trời không khỏi nắng.” Tiết Giai Vũ cảm khái nói, không phải cô ta không có lòng tin với Triệu Hàm Như, mà là thương trường luôn tàn khốc như thế, một giây trước may mắn cả đời, một giây sau không đáng một đồng.
“Tuy dời chuyên đề Triệu thị lại, nhưng cậu đừng cắt liên lạc với Triệu Hàm Như, dù cô ấy có thật sự phá sản thì cũng vẫn còn tin tức giá trị, ví dụ như chuyên đề nữ vương tài chính sụp đổ…”
“Ha ha… chị, như vậy mà chị cũng nói được.” Kha Tự Bình buồn cười.
“Chị đang dạy cậu đấy. Dời chuyên đề Triệu thị không có nghĩa là bỏ qua Triệu Hàm Như. Chúng ta còn phải làm ngược lại, theo dõi cô ấy trong thời gian này.” Tiết Giai Vũ dừng một chút, “Chị cảm thấy cô ấy sẽ không dễ ngã như vậy. Đừng hỏi chị dựa vào cái gì, chỉ đơn giản là trực giác của chị mà thôi.”
***
“Anh về nước trước, em ở đây nhất định phải bình tĩnh, biết chưa?” Vẻ mặt Khúc Nhạc nghiêm túc, khủng hoảng tài chính đã bùng lên được một ngày, anh không thể tiếp tục ở lại Mỹ nữa. Anh cần phải trở về có lời với Đường lão. Hơn nữa, thân phận của anh quá nhạy cảm, ở lại Mỹ sẽ gây sự chú ý của các bộ phận liên quan.
Trong lúc quan trọng này, anh không yên lòng khi bỏ lại cô một mình.
“Em biết rồi, anh đừng dông dài nữa. Mau trở về đi, không bao lâu nữa là có kết quả rồi, có khi vài ngày nữa em sẽ về tìm anh.” Triệu Hàm Như không nhịn được vỗ vỗ cánh tay Khúc Nhạc, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm mô hình số học trên màn hình laptop.
“Vài ngày? Nếu có thể giải quyết trong vài ngày thì cái này còn có thể gọi là khủng hoảng tài chính sao?” Khúc Nhạc dở khóc dở cười.
“Em nói em sẽ về nước tìm anh, chứ em có nói phải đợi đến khi khủng hoảng kết thúc thì chuyện của chúng ta mới có thể động đến đâu? Giải quyết tốt hậu quả là chuyện của chính phủ Mỹ, đương nhiên là em về nước càng sớm càng tốt rồi.” Giọng điệu Triệu Hàm Như hoạt bát, mang theo ý đùa miễn cưỡng.
“Một mình em ở đây phải cẩn thận mọi chuyện. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì cũng không cần sợ hãi, anh nhất định sẽ tới cứu em.” Khúc Nhạc vẫn cứ không yên lòng, lo được lo mất, bắt đầu hối hận trước đây đã kéo cô vào vũng nước đục này. Dù sao thì chuyện này cũng quá nguy hiểm, nếu chính phủ Mỹ tham gia vào, thì rất có thể họ sẽ gọi cô điều tra, lỡ họ bắt giam cô thì làm sao bây giờ?
Khuôn mặt Triệu Hàm Như hơi cứng lại, thật ra cô cũng hơi sợ hãi, nỗi lo của Khúc Nhạc chính là nỗi lo của cô. Có điều, nó không phải là điều cô sợ nhất.
Trước khi khủng hoảng tài chính bùng nổ, ngày nào cô cũng mong ngóng nó bùng nổ, để cô kiếm được một món tiền lớn. Đến khi nó thật sự xảy ra, cô lại cảm thấy sợ, ảnh hưởng của chuyện này đã vượt ra khỏi mong muốn của cô, bắt đầu đi về hướng càng ngày càng không thể khống chế.
Cô biết khủng hoảng tài chính sẽ làm cho hàng trăm nghìn người thất nghiệp, hàng nghìn người chết, cô không phải thánh mẫu, cô sẽ không gánh trách nhiệm thất nghiệp và cái chết của họ lên người mình, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
“Anh nói xem, có phải em đã lựa chọn sai rồi không? Em nhớ năm xưa Feisu chơi mọi người một vố, dẫn đến không ít quỹ đầu cơ phá sản, thậm chí buộc đồng nghiệp của chúng ta tuyệt vọng nhảy lầu, đó là lần bi thảm nhất trong cuộc đời đã qua của em. Những người đó đều là bạn học, đàn anh, bạn bè của em. Tuy em không có tổn thất, còn lời một khoản lớn, nhưng khi đó em thật sự rất khó chịu… Bây giờ, chuyện càng đáng sợ hơn sắp xảy ra...” Ánh mắt luôn kiên định của Triệu Hàm Như lộ ra vẻ mê man.
“Đừng lo lắng, khủng hoảng tài chính sẽ cho bọn họ một bài học, chuyện tệ nhất sẽ không xảy ra. Trước khi chuyện phát triển tới mức không thể khống chế, chính phủ nhất định sẽ ra mặt giúp đỡ.” Khúc Nhạc vỗ vai trấn an Triệu Hàm Như, anh cảm thấy lời nói của mình không có sức thuyết phục. Thật ra, không cần anh nói thì cô cũng biết chuyện sẽ phát triển đến mức nào.
Bọn họ chiến tranh trên mặt tài chính, gây thiệt hại kinh tế Mỹ. Đến lúc đó, chính phủ không thể không ra mặt giúp đỡ. Đối mặt với cảnh hoang tàn của thị trường chứng khoán, chính phủ sẽ luống cuống tay chân một thời gian dài.
“E rằng ngân hàng DC cũng sẽ phá sản, còn có nhiều nhà đầu tư và công ty bảo hiểm khác cũng không chạy khỏi một kiếp này. Chính phủ chỉ giúp đỡ giữ lại một hai tổ chức quan trọng nhất, còn lại chỉ có thể tự sống tự chết. Bạn bè ở Mỹ của chúng ta sẽ còn bao nhiêu người? Nhất định là bọn họ sẽ cảm thấy em mèo khóc chuột giả từ bi.” Triệu Hàm Như cười khẽ, ánh mắt lạnh lùng.
Khúc Nhạc im lặng, anh biết rõ hậu quả của cuộc khủng hoảng này. Dù các tổ chức không phá sản, thì cũng sẽ cắt giảm nhân sự trên quy mô lớn, số lượng bạn bè của hai người có thể trốn qua một kiếp này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Dù có trốn thoát, thì bọn họ cũng sẽ hận Triệu Hàm Như thấu xương. Ở trong mắt nhiều người, cô là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến khủng hoảng. E rằng sau này cô sẽ trở thành nhà tư bản táng tận lương tâm, là người xấu đáng ghét ở trong giới.
“Xin lỗi, là anh quá ích kỷ.” Khúc Nhạc ôm chặt Triệu Hàm Như. Thật ra, trước đó Trần Tử San đã cảnh cáo anh, Triệu Hàm Như có thể tránh mạo hiểm, không cần phải… để mình trở thành kẻ bị bạn bè xa lánh, tiếng xấu vang danh như vậy.
“Không liên quan gì đến anh, đây là lựa chọn của em. Không phải em chưa từng nghĩ tới ngày này, chuyện đã xảy ra rồi, em có làm thánh mẫu cũng không có ý nghĩa gì, ngoại trừ kiên quyết đi tiếp thì em không còn lựa chọn nào khác. Mềm lòng vào lúc này là chuyện ngu ngốc nhất.” Triệu Hàm Như giãy nhẹ khỏi người Khúc Nhạc, nhanh chóng khôi phục tâm trạng từ trong thương cảm, khuôn mặt lại trở nên lạnh nhạt.
Kiên cường là điểm anh thưởng thức nhất ở cô, cũng là điểm anh đau lòng nhất.
“Được rồi, anh đừng lề mề nữa, mau về nước đi. Đừng kéo dài thời gian, ông Đường đang chờ anh, cũng đừng nặng nề như thế. Đợi qua vụ này, chúng mình sẽ kết hôn, đây cũng là một chuyện tốt.” Triệu Hàm Như hôn lên mặt Khúc Nhạc một cái, giọng nói vô cùng thoải mái.
“Em về nước cùng anh. Anh sẽ lo lắng khi để em ở lại đây một mình, chẳng may có chuyện gì xảy ra, anh sẽ hối hận cả đời.” Khúc Nhạc nắm tay Triệu Hàm Như, ánh mắt trở nên kiên định.
“Có thể xảy ra chuyện gì? Anh để lại nhiều vệ sĩ cho em rồi mà.” Triệu Hàm Như cười khổ, lúc này cô không thể nói Khúc Nhạc chuyện bé xé ra to nữa, bởi vì cô đắc tội quá nhiều người rồi.
“Nếu FBI tìm em thì sao? Những vệ sĩ này có ích lợi gì?” Thân phận của Triệu Hàm Như là công dân nước Mỹ, nếu FBI thật sự muốn ra tay với cô, thì anh hoàn toàn không có cách nào cứu cô ra, cho nên chỉ có thể dẫn cô về nước trước khi FBI có hành động.
“Cả hai chúng ta đều đi thì chuyện còn lại phải làm sao? Nếu bỏ dở nửa chừng thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm thêu một giờ. Anh không có cách ăn nói với ông Đường, em không có cách ăn nói với người đầu tư của em. Huống chi, em không thể không báo thù cho ba mẹ, mấu chốt của thành hay bại nằm ở lúc này. Đây là lựa chọn và quyết định của em, anh hãy thành toàn cho em đi.” Ánh mắt Triệu Hàm Như sâu thẳm.
Khúc Nhạc không còn lời nào để nói. Trong chuyện này, Triệu Hàm Như là người chủ đạo, anh có thể đi, nhưng cô phải ở lại trấn giữ đến cuối cùng.
***
“Cô Triệu, tôi là Trình Báo, tôi nghĩ chắc cô chưa quên giao ước của chúng ta. Tôi nghe nói phố Wall có khủng hoảng tài chính gì đó, tôi chỉ muốn hỏi tám mươi triệu của tôi vẫn còn chứ?” Giọng nói thâm trầm của Trình Báo từ đầu dây bên kia điện thoại truyền tới.
“Đương nhiên là vẫn còn rồi, cuộc khủng hoảng này nằm trong dự đoán của tôi. Nương theo nó, tôi hoàn toàn không thua lỗ, lại còn kiếm thêm được một khoản, anh không cần lo lắng.” Triệu Hàm Như vừa trấn định giải thích, vừa kéo rèm nhìn xuống lầu.
Bên dưới có vài người da đen cao to, vừa nhìn là biết người xấu, nấn ná không đi. Bọn họ ăn mặc vô cùng lưu manh, đứng ngoài cổng canh gác. Mấy ngày nay, ngày nào tan làm cô cũng thấy đám người đó theo dõi. Đương nhiên bọn họ không phải do Trình Báo phái tới, mà là đàn em của Murs, lão đại bang phái ở New York.
Người ngoài ngành như bọn họ bình thường sẽ không can thiệp quyết định của cô, lúc lấy tiền sẽ cười híp mắt bày ra vẻ anh em tốt, nhưng vừa gặp khủng hoảng tài chính thì liền luống cuống tay chân, dù cô có giải thích thế nào thì bọn họ cũng nghi ngờ. Dù sao lần này cũng liên lụy đến nhiều tổ chức tài chính, nhiều người ngã xuống như vậy, Murs không lạc quan nổi với cô bé vô hại là cô. Để phòng ngừa cô ôm tiền chạy trốn, Murs đã phái người trông chừng cô.
Đối với việc này, cô hoàn toàn không để bụng, bởi vì bọn họ chỉ đi theo cô ở xa xa chứ không dám xuống tay với cô. Ít nhất trước khi cô phá sản, bọn họ sẽ không dám có bất cứ hành động gì, nên cô coi như có thêm mấy người vệ sĩ.
Trình Báo thì khác, anh ta khiến cô ghét. Murs theo dõi giám thị cô bởi vì cô dùng tiền của ông ta đi đầu tư, ông ta sợ mất vốn gốc, điều này không có gì đáng trách. Còn Trình Báo, anh ta là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không ra một đồng nào, còn muốn không vốn ra vạn lời, tính toán cũng quá hay.