Trình Báo cười quái dị, “Vậy là tốt rồi. Trong khoảng thời gian này, Trương Gia rất không yên phận, tôi lo lắng cô Triệu xảy ra sơ xuất gì đó trong khủng hoảng tài chính, anh ta sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Triệu Hàm Như nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của Trình Báo, ánh mắt tràn đầy thù hận của Trương Gia khiến cô rùng mình, đó là một con rắn độc đang ngủ đông, “Chỉ cần anh Báo coi chừng anh ta cẩn thận thì tôi sẽ1không có sơ xuất gì, anh cũng sẽ nhanh chóng lấy được số tiền kia.”
Ánh mắt Trình Báo lóe lên vẻ hứng thú. Anh ta không hề thấy lạ khi bị Triệu Hàm Như chiếu ngược một quân. Cô bé này nhìn có vẻ yếu đuối trẻ con, nhưng lại có khí phách và can đảm. Anh ta không hiểu tại sao người như cô lại từng coi trọng loại hàng như Trương Gia.
Tuy Trương Gia cũng khá đẹp trai, có tâm cơ có năng lực, nhưng Triệu Hàm Như bỏ xa Trương Gia mấy8con phố, hai người họ hoàn toàn không phải là người cùng một đường.
Loại thiên kim tiểu thư như Triệu Hàm Như và loại công tử nhà giàu như Khúc Nhạc mới là một tổ hợp bình thường, loại người như Trương Gia lẫn lộn vào làm gì?
Nếu không phải tin tức vô cùng chính xác thì anh ta thật sự nghi ngờ Trương Gia tự dát vàng lên mặt mình, cố gắng dính líu quan hệ với Triệu Hàm Như.
“Cô Triệu muốn tôi coi chừng anh ta cẩn thận như thế nào? Như việc2giúp cô một súng bắn chết như Trương Long sao?” Trình Báo cười nhạt, ý uy hiếp càng rõ, dù ngày đó Triệu Hàm Như có biểu hiện bình tĩnh thì anh ta vẫn nhìn thấu tâm trạng hoảng sợ trong lòng cô, nên bây giờ mới cố ý nhắc lại chuyện hôm đó.
Quả nhiên, vẻ mặt Triệu Hàm Như hơi thay đổi, dáng vẻ chết không nhắm mắt của Trương Long lại hiện lên trong đầu cô, khiến cô buồn nôn.
“Nếu anh ta chết thì anh Báo lấy gì tới uy hiếp tôi? Dù4tôi có muốn diệt trừ cái họa lớn trong lòng này thì anh Báo cũng sẽ không ngốc mà đồng ý, đúng không? Có điều, tôi tôn trọng quyết định của anh Báo, sống chết của anh ta không liên quan gì đến tôi.” Triệu Hàm Như đứng trước cửa sổ sát đất nhìn người đi đường, nhanh chóng trấn tĩnh lại, ứng đối vô cùng ung dung.
“Cô đoán hay lắm, tôi tin cô lần này. Có điều, cô đừng trách tôi không cảnh cáo cô trước, Trương Gia không phải là ngọn đèn cạn dầu. Tuy tôi đã cho người coi chừng anh ta, nhưng anh ta vẫn có thể chạy ra phố người Hoa bất cứ lúc nào. Theo tôi được biết, anh ta lấy được một nhóm súng ống thông qua con đường ngầm. Rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì, không có người nào biết cả.” Trình Báo nở nụ cười.
Ánh mắt của Triệu Hàm Như trở nên lạnh lẽo, “Anh ta muốn làm cái gì, người khác không biết, chẳng lẽ anh Báo cũng không biết? Ai chẳng biết anh Báo là ông vua của phố người Hoa. Nếu ngay cả một Trương Gia mà cũng không trông chừng được thì e rằng anh sẽ bị người ta cười rớt răng hàm mất.”
Giọng điệu mỉa mai của Triệu Hàm Như làm cho Trình Báo nổi giận, nhưng sự thật là Trương Gia cũng không khiến anh ta bớt lo. Trương Gia xuất thân côn đồ, hắn ta hiểu quy tắc trong giới này hơn ai cả. Bây giờ Trương Long bị Trình Báo giết, Trương Gia biết Trình Báo sẽ không dám giết hắn ta bởi vì tám chục triệu của Triệu Hàm Như. Nếu trong tay Trình Báo không có con át chủ bài có thể uy hiếp Trương Gia, thì tất nhiên Trương Gia sẽ không ngừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Trình Báo.
Điều khiến Trình Báo tức giận là lòng dạ của Trương Gia quá sâu, vì tự bảo vệ mình mà hạ mình lấy lòng đám già đã rửa tay gác kiếm của phố người Hoa. Vậy mà đám già còn thích dáng vẻ đó của hắn ta, giới thiệu hắn ta với cha của Trình Báo. Bây giờ, ngay cả ông Trình cũng khen hắn ta không dứt miệng, nhóm súng ống đó cũng do đám già nghĩ cách đoạt giúp hắn ta.
Hiện nay, bên cạnh Trương Gia đã từ từ quy tụ một đám ô hợp nhỏ, tuy không động chạm được gốc rễ Trình Báo, nhưng cũng làm Trình Báo khó chịu.
“Cô Triệu rất có lòng tin với tôi.” Trình Báo gắt gỏng nói. Nếu không phải vì tám mươi triệu, anh ta đã sớm tiễn Trương Gia đi gặp Trương Long rồi.
“Đương nhiên rồi, tôi cho anh tám mươi triệu, anh giúp tôi coi chừng Trương Gia. Chúng ta làm theo nhu cầu, tôi phải có lòng tin với anh chứ. Anh Báo không nỡ lấy mạng của anh ta, thì cho anh ta một chút dạy dỗ cũng được mà. Đặc biệt là súng ống, ai dám bỏ qua anh Báo cho anh ta súng ống? Lẽ nào trong mắt của bọn họ không có anh Báo, cảm thấy Trương Gia quan trọng hơn anh?” Trong mắt Triệu Hàm Như không còn kiên nhẫn, trước mắt, cô rảnh để dông dài vấn đề Trương Gia với Trình Báo.
Trình Báo bị một cô bé như Triệu Hàm Như mỉa mai thì không giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa, trong lòng cũng tức giận, chỉ có đám già đó mới dám hai lần ba lượt khiêu khích anh ta.
“Gọi Trương Gia đến đây!”
Đàn em thấy vẻ mặt Trình Báo khó coi, vội cẩn thận nói: “Hôm nay Trương Gia đến chỗ Diệp gia, bị mấy ông cụ gọi lại chơi mạt chược.”
“Anh ta biết lấy lòng người thật!” Trình Báo càng cảm thấy chán ghét, lại là mấy lão già đó!
Mấy tên đàn em của Trình Báo cúi đầu không nói gì, bởi vì bọn họ không ghét Trương Gia. Trương Gia có vẻ ngoài trung hậu thành thật, không có dã tâm gì, nhiệt tình giúp đỡ mọi người, có thể giúp là hết lòng hết sức giúp, là người rất giảng nghĩa khí. Trong tay hắn ta có chút tiền, bình thường rất hào phóng với đám đàn em, mọi người cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, mặc dù bọn họ không dám nói thay cho Trương Gia trước mặt Trình Báo, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ đứng bên Trương Gia, lúc nói chuyện khó tránh mang tính thiên vị.
“Hôm nay là đại thọ sáu mươi tuổi của Diệp gia, Trình lão gia cũng đi dự rồi. Anh Báo, chúng ta đi trễ sẽ không ổn lắm.” Một người đàn ông gầy còm xăm hình Thanh Long trên cánh tay cố gắng hòa hoãn bầu không khí.
“A Huy, cậu qua đây.” Khuôn mặt Trình Báo đầy hung ác, phất tay gọi thân tín của mình.
A Huy là một người trẻ tuổi cao gầy, lặng lẽ ít nói, vô cùng trung thành. Ngoại trừ Trình Báo, anh ta không nghe lệnh bất cứ ai, thậm chí không có một người bạn nào. Anh ta là tâm phúc của Trình Báo.
“Đến tiệc mừng thọ của Diệp gia, tìm một cơ hội chặt tay phải của Trương Gia đưa cho Triệu Hàm Như, coi như là thành ý của tôi. Không phải cô ta bảo tôi dạy dỗ Trương Gia sao? Hỏi cô ta xem có hài lòng với sự dạy dỗ này không. Làm cẩn thận một chút, đừng kinh động đến đám già đó, nhất là ông cụ nhà tôi.” Trình Báo cười lạnh dặn dò.
“Hiểu rồi.” A Huy không chút dông dài xoay người đi.
***
“Boss, ngân hàng DC ra giá 4 tỷ… Chúng ta có bán hay không?” Trong cơn khủng hoảng tài chính, công ty Triệu Hàm Như tràn đầy hơi thở hưng phấn và sợ hãi.
“Đương nhiên là không bán! Đừng quên đòn bẩy tài chính của CDO là gấp 20 lần, 50 triệu có thể thành 1 tỷ, chúng ta bán với giá thấp như vậy là quá lời cho bọn họ rồi.” Chú Ấn Độ cao giọng nói.
“Bọn họ đã bước lên ranh giới phá sản rồi, nếu chúng ta bức bọn họ đến bước kia thì một đồng cũng không lấy được.”
“Bọn họ còn chịu đựng được bán khống, có nghĩa là chưa tới mức phá sản. Bọn họ vẫn còn thực lực, chúng ta lại kéo dài một chút, có thể lấy được giá tiền cao hơn…”
“Chẳng may bọn họ không chịu nổi thì sao? Ngày nào cũng có tổ chức tài chính tuyên bố phá sản, nói không chừng tiếp theo sẽ là DC, nếu chúng ta cứ kéo dài thì có thể sẽ mất vốn gốc. Cậu có thấy quá phiêu lưu không? 4 tỷ không thấp chút nào, tiền vốn của chúng ta vẫn chưa tới 500 triệu, tỷ suất hoàn vốn lớn như vậy, người đầu tư nằm mơ cũng sẽ bật cười.”
“Quỹ của chúng ta luôn đi trên con đường nguy hiểm lợi nhuận cao, vậy mà cậu nói với tôi là phiêu lưu quá. Không mạo hiểm thì sao kiếm được tiền? Rõ ràng có thể kiếm được 10 tỷ, mà lại đòi bán lúc 4 tỷ, tôi không biết người đầu tư có cười hay không, tôi chỉ biết tôi nhất định sẽ khóc.”
Cả công ty ầm ĩ, vẻ mặt Triệu Hàm Như nặng nề, từ từ nói: “Nói cho bọn họ biết, ra giá 5 tỷ, chúng ta lập tức bán cho bọn họ.”
Phòng họp vốn ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
“Còn mấy ngân hàng ra giá?” Triệu Hàm Như lạnh nhạt hỏi.
“Bốn năm ngân hàng, hóa đơn trong tay chúng ta rất nhiều…”
Nếu không có tập đoàn Hồng Hải rót vào một số tiền lớn thì ao nước này không bị khuấy đục nhanh như vậy. Có thể nói, tiền của bọn họ đã thúc đẩy khủng hoảng tài chính bùng nổ trước giờ.
Trước đó, kế hoạch bán khống CDO của Triệu Hàm Như quá mức điên cuồng, khiến mối quan hệ giữa cô và đám đầu tư rất căng thẳng. Sau khi Khúc Nhạc rót vốn, cô để mặc đám đầu tư rút vốn, chỉ còn lại có ba bốn người theo cô, tổng tài chính không đến 1 tỷ. Trong số tiền này, ngoại trừ một bộ phận đặt trên cổ phiếu và các dự án khác, thì đám đầu tư bỏ 600 triệu vào bán khống.
Cho nên, lần giao dịch bán khống này chủ yếu lấy tài chính từ Tập đoàn Hồng Hải, tiền riêng của Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc. Thông qua đòn bẩy, số tiền này đã tăng gấp mấy lần, đủ để quậy đến long trời lở đất trên thị trường chứng khoán rồi.
“Nghĩ cách bán một phần, thu lại 10 tỷ. Động tác phải nhanh, nhớ thông báo với người đầu tư, tôi sẽ nhanh chóng đóng quỹ, bọn họ có thể lựa chọn theo tôi đến cùng, nhưng tiền lời có thể không nhiều như bây giờ, hoặc bọn họ có thể lựa chọn mượn tiền rút vốn.”
Lời nói của Triệu Hàm Như làm cho không khí càng thêm yên tĩnh. Bọn họ biết cô có thể đóng quỹ về nước bất cứ lúc nào, cũng biết đây là bữa tiệc điên cuồng cuối cùng, nhưng đến khi cô tuyên bố ra ngoài, bọn họ vẫn thấy buồn bã.
1 tỷ tiền vốn đổi 10 tỷ thu vào, tiền lời là 9 tỷ, tính theo 20% tiền hoa hồng, công ty bọn họ kiếm được 1.8 tỷ. Quy mô công ty bọn họ không lớn, tổng nhân viên tiếp tân và nhân viên văn phòng chỉ có mười mấy người. Với tác phong của Triệu Hàm Như, dù công ty đóng cửa thì bọn họ cũng có thể nhận được phụ cấp thôi việc đủ để an hưởng tuổi già.
Bởi vì đòn bẩy nên số tiền bọn họ quản lý được tăng lên nhiều lần. Ở trong mắt người ngoài, đó là một con số thiên văn. Nhưng với bọn họ, nhìn lâu rồi cũng chỉ thấy tiền là những con số. Bọn họ theo Triệu Hàm Như mấy năm, kiếm được không ít tiền, đủ để bọn họ hưởng thụ cuộc sống xa hoa của tầng lớp trên, nhưng bọn họ càng hưởng thụ cảm giác vật lộn trong cơn sóng tài chính hơn. Loại cảm giác kích thích làm người ta đỏ mắt, khiến người ta mê muội muốn ngừng mà không được. Bọn họ không dám tưởng tượng tương lai rời khỏi ngành này, bọn họ còn có thể thích ứng được với cuộc sống bình thường hay không.