“Thật ra, nếu chúng ta chịu đi điều tra, thì chưa chắc không điều tra ra được chứng cứ rõ ràng. Có chút nội tình, phóng viên chúng ta không tra được, nhưng nếu cấp trên đồng ý dốc lòng điều tra, thì nhất định sẽ tìm được điều bí ẩn.” Dù Tiết Giai Vũ có lấy Hoàng Huy ra nói, thì Kha Tự Bình cũng chưa chịu phục.
“Cũng phải có người chịu ra mặt mới được. Mấy năm nay, tỉnh A là thiên hạ của Trần Kiều, ông ta không phạm sai1lầm gì lớn, thái độ của cấp trên đối với ông ta còn tốt hơn cả ba chị. Chỉ cần cấp trên không muốn động đến ông ta thì ông ta sẽ không ngã được. Chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, nếu thật sự chọc giận ông ta, ông ta tố cáo với cấp trên, thì sẽ gây phiền phức cho ba chị.” Tiết Giai Vũ nhíu mày, thầm thở dài nói.
Trần Kiều và Hoàng Huy là kẻ thù, nhưng mấy năm nay Trần Kiều lên như diều gặp gió, mơ8hồ lấn át Hoàng Huy. Dù Hoàng Huy không cam lòng thì cũng có dự cảm tiền đồ vô vọng. Vào lúc này, ông ta không dám hoàn toàn đắc tội Trần Kiều.
“Vậy mà chị còn muốn giúp Triệu Hàm Như xuất bản tự truyện, chẳng lẽ làm vậy thì sẽ không chọc giận Trần Kiều?”
“Nói cậu là học trò trí thức ngốc, đúng là như vậy mà. Triệu Hàm Như xuất bản tự truyện có liên quan gì đến Trần Kiều? Tự truyện không có chỉ mặt gọi tên mắng ông ta,2có lẽ ông ta sẽ khó chịu một trận rồi thôi, cũng có lẽ ông ta không đặt chuyện này trong lòng.” Tiết Giai Vũ không nói tốt xấu gì Trần Kiều cũng là quan cấp cao, chẳng lẽ còn phải quan tâm những chuyện trăng thanh gió mát này?
“Nói tới nói lui, tôi vẫn không hiểu tại sao chị lại quan tâm Triệu Hàm Như, có lợi gì cho chúng ta đâu? Kiếm thêm một ít tiền à?” Kha Tự Bình không tin ánh mắt chị họ nhà mình hạn hẹp như4vậy. Tân Tinh là gà mái biết đẻ trứng vàng, Tiết Giai Vũ và Triệu Hàm Như vốn không quen biết, cô ta không có lý do gì để giúp Triệu Hàm Như, cũng sẽ không quan tâm một ít tiền bán được sách tự truyện.
“Mưu đồ khác nhau, nhưng chị lại có ấn tượng tốt về Triệu Hàm Như. Em có nghe tin tức tập đoàn IG vừa lên sàn không?” Tiết Giai Vũ biết khi nói chuyện với em họ đầu óc chỉ toàn cơ bắp của mình thì phải nói thẳng, nói vòng vèo là anh ta không hiểu được.
“Biết, nhưng có liên quan gì đến Triệu Hàm Như?” Kha Tự Bình mờ mịt hỏi.
“Đó là do một tay Triệu Hàm Như thúc đẩy, cô ấy là đại cổ đông của IG. Trước đây, nếu không phải cô ấy mua cổ phần IG, thì IG sẽ không phát triển tài chính di động, lại càng không đi được đến ngày hôm nay.”
“Mẹ của tôi ơi, cổ đông IG? Giá cổ phiếu IG cao như vậy, dù là tiểu cổ đông thì cũng là tỉ phú hàng thật giá thật. Cô ấy là đại cổ đông, chắc chắn là thần tài rồi! Tôi nghe nói cô ấy quản lý quỹ đầu cơ không nhỏ ở nước ngoài, không ngờ cô ấy còn nhúng tay vào trong nước…” Kha Tự Bình ngổn ngang trong gió. Anh ta phái Mễ Lạp ra nước ngoài phỏng vấn Triệu Hàm Như, lại còn đi theo bên cạnh cô vài ngày, coi như là hiểu đủ rồi, vậy mà anh ta lại không biết tin tức này.
“Năm xưa, Triệu Hàm Như mua cổ phần IG với giá thấp khi nó vừa mới phát triển. Cổ phần trong tay người khác bán đi bán lại, còn cổ phần trong tay cô ấy thì không. IG từ mầm non phát triển thành cây lớn che trời, không thể bỏ qua công lao của cô ấy. Còn nữa, cậu biết Trung Thiên không?”
“Tôi biết, đó là công ty của Đỗ Như Tùng, tôi và anh ta từng ăn cơm với nhau vài lần. Mấy năm nay anh ta phát triển rất nhanh, cũng coi là kẻ săn mồi trong nghề, ai cũng cho anh ta vài phần mặt mũi. Chẳng lẽ lại liên quan đến Triệu Hàm Như?”
“Triệu Hàm Như là đại cổ đông của Trung Thiên, công ty lên sàn cũng do cô ấy đứng sau làm chủ. Cô ấy là người giúp đỡ Đỗ Như Tùng sáng lập Trung Thiên. Nếu không có cô ấy, thì bây giờ Đỗ Như Tùng vẫn còn là người chế tác cho công ty người khác, đâu được phong cảnh như hiện nay.”
Kha Tự Bình hoàn toàn sợ ngây người, “Sao em không biết những chuyện này…”
“Các cậu không chuẩn bị đầy đủ tư liệu mà đã đi phỏng vấn, không chịu đưa tin về vấn đề có chiều sâu, mà lại vòng quanh chuyện nhỏ từ xửa từ xưa của Triệu Thị, tin tức như vậy đáng giá mấy đồng tiền? Chị đã sớm bảo cậu đào sâu tin tức trên người cô ấy, kết quả các cậu đào tới đào lui, đào ra tình yêu lãng mạn giữa cô ấy và Khúc Nhạc, tin tức này sẽ có người xem, nhưng lại không hấp dẫn bằng sự giàu có của cô ấy. Đúng là lấy hạt mè bỏ qua hạt dưa hấu!” Tiết Giai Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Cô ấy quá trâu bò rồi, tập đoàn IG và điện ảnh Trung Thiên, bên nào cũng là kẻ săn mồi nổi tiếng trong giới của mình. Cô ấy xứng với cái danh người phụ nữ giàu nhất nước!” Kha Tự Bình choáng, anh ta vẫn còn chìm trong tin tức nặng ký này, ngay cả lời mắng của Tiết Giai Vũ cũng nghe không lọt tai.
“Ở phố Wall, cô ấy có biệt danh ‘bàn tay vàng’. Lúc cô ấy còn làm việc cho Khúc Nhạc, tiền cô ấy kiếm được hình dung là ‘một ngày thu đấu vàng’. Người ngoài đồn rằng cô ấy quản lý quỹ bốn tỉ đô la, nhưng chị lại cảm thấy còn nhiều hơn con số này.”
“Thảo nào Khúc Nhạc yêu cô ấy như vậy. Có thần tài như thế, ai mà không yêu?” Kha Tự Bình nói với vẻ ước ao.
“Tiền của Khúc Nhạc kém cô ấy à? Cái này gọi là cường cường liên hợp, biết chưa? Dạng tiểu bạch kiểm không nên thân như cậu, không hưởng nổi loại phụ nữ trâu bò như cô ấy đâu.”
“Đúng vậy, cưới cô ấy chẳng khác gì cưới thần tài, phải ngày đêm cung kính, người thường sẽ không chịu nổi. Lần này phóng viên của chúng ta đi thành phố C phỏng vấn bạn học của cô ấy, cô ấy trong lời kể của bọn họ không thần thánh như vậy, cảm giác là một cô gái ngây thơ, không nghe nói cô ấy có năng lực quản lý tài chính gì cả.” Kha Tự Bình gật đầu nói.
“Con người sẽ thay đổi. Quá khứ cô ấy ngây thơ, là bởi vì có bố mẹ cô ấy cưng chiều che chở. Sau này, cô ấy trở thành cô nhi không bố không mẹ trong một đêm, nếu cô ấy còn muốn làm cô gái ngây thơ, thì đúng là ngu ngốc.” Tiết Giai Vũ tức giận nói, cô ta không mong đợi Kha Tự Bình có thể hiểu loại cảm giác này, nhưng cô ta lại hiểu nó.
Lúc đó, cô ta cũng là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ, là con cưng của trời. Kết quả, có một ngày ba mẹ cô ta đột nhiên ly hôn, mẹ cô ta quyết tâm cắt đứt quan hệ với ba cô ta, lại còn sửa tên của cô ta, để một mình cô ta đối mặt với sự chê cười chỉ trỏ của xã hội. Cô ta dần dần học được cách lớn lên, rèn luyện áo giáp của mình, để mình biến thành một người phụ nữ mạnh mẽ không cần ỷ lại vào người khác mà vẫn có thể sống rất tốt.
Biến cố gia đình là bước đầu tiên trong sự trưởng thành của cô ta và Triệu Hàm Như. Đây cũng là lý do cô ta có hứng thú với Triệu Hàm Như, thậm chí là đồng cảm. Có điều, cô ta sẽ không nói điểm này với cậu em ngây thơ của mình.
“Chị, sao chị lại biết rõ ràng như vậy?” Kha Tự Bình không biết mình đã trở thành “cậu em ngây thơ” trong mắt chị họ mình, nên vẫn ngu ngơ hỏi.
“Nói cậu ngốc, cậu đúng là ngốc. Cậu không nhìn danh sách cổ đông của công ty lên sàn à? Giấy trắng mực đen viết rõ ràng ba chữ "Triệu Hàm Như", cậu không thấy sao?” Tiết Giai Vũ tránh nặng tìm nhẹ nói.
“Ai ăn no rãnh rỗi ngày nào cũng quan tâm đến danh sách cổ đông. Huống chi, lúc IG và Trung Thiên lên sàn, không ai biết Triệu Hàm Như là ai, nên không ai đưa tin, đương nhiên là tôi không biết rồi. Chẳng lẽ chị nhàm chán đến mức đi lật danh sách cổ đông của từng công ty?”
“Đương nhiên là chị không dùng cách làm ngu ngốc này rồi. Chị nghe tên cáo già Đỗ Như Tùng nói, nên mới điều tra lại, mới biết đúng là như vậy. Sau này, chị phát hiện cậu em của bạn chị là bạn đại học của Triệu Hàm Như. Cô ấy là một truyền thuyết trong giới du học sinh ở Mỹ, rất nhiều chuyện chị biết về cô ấy cũng chỉ là tin vỉa hè. Nếu những tin đồn kia là thật, thì chị cũng rất phục cô bé này.” Tiết Giai Vũ hùng hồn nói.
“Nói nhiều như vậy, thật ra là chị muốn đưa truyền thông Tân Tinh lên sàn?” Kha Tự Bình ngước mắt lên, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Tiết Giai Vũ. Tập đoàn truyền thông Tân Tinh nắm cổ phần khống chế Tập đoàn báo chí Tân Tinh, Tiết Hoa vẫn luôn bài xích chuyện lên sàn, nhưng Tiết Giai Vũ lại đại biểu thế hệ trẻ khát vọng đưa tập đoàn lên sàn để có nhiều tiền hơn, đây là mâu thuẫn giữa hai mẹ con họ mà cả tập đoàn đều biết, “Chủ tịch sẽ không đồng ý.”
“Cậu đừng bày ra vẻ rất hiểu chị, chị chỉ muốn làm bạn bè với Triệu Hàm Như mà thôi, không hề có ý nghĩ gì khác. Nếu cậu dám tới trước mặt mẹ chị nói bậy, thì chị tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.” Tiết Giai Vũ trừng mắt uy hiếp em họ của mình. Tuy Tiết Hoa và Hoàng Huy đã ly hôn, quan hệ giữa bọn họ rất căng, nhưng Tiết Hoa vẫn thích gần gũi với đám con cháu như Kha Tự Bình.
“Tôi không nói thì cô sẽ không nhận ra sao? Tới tôi còn đoán ra được, thì có thể lừa được ai? Hơn nữa, nếu chị thật sự muốn đưa tập đoàn lên sàn thì không nhất thiết phải dựa vào một mình Triệu Hàm Như, còn nhiều công ty lớn khác cũng có thể giúp chị thực hiện giấc mộng.” Kha Tự Bình không cho là đúng.
“Sao mà giống nhau được? Cậu biết tình huống trước kia của điện ảnh Trung Thiên không? Nó chỉ là một cái thùng rỗng do Đỗ Như Tùng kéo ra, dựa vào vài chương trình truyền hình để khởi bước. Cậu nghĩ xem, chỉ có vài năm mà Trung Thiên đã được lên sàn ở NASDAQ*, ăn tiền của người Mỹ. Cũng vì bọn họ lên sàn ở Mỹ, nên sức ảnh hưởng trong nước càng lúc càng lớn, bây giờ đã trở thành ông trùm giới điện ảnh. Loại năng lực tư bản này, ngoại trừ Triệu Hàm Như thì còn có ai có thể làm được? Tân Tinh hiện nay có vẻ huy hoàng, bên dưới có nhiều tòa soạn tạp chí, nhưng internet truyền thông quật khởi mạnh mẽ như vậy, khiến không gian phát triển của chúng ta càng ngày càng nhỏ, lợi nhuận càng ngày càng tệ, rất khó để đưa Tân Tinh lên sàn, dù có miễn cưỡng lên sàn được, thì cũng không quay vốn kịp, lại còn bị hạn chế bởi quy tắc của lên sàn, đây mới là chuyện bết bát nhất.” Tiết Giai Vũ thở dài.
* NASDAQ: nguyên văn là National Association of Securities Dealers Automated Quotation System, là một sàn giao dịch chứng khoán lớn thứ hai tại Hoa Kỳ, chỉ sau NYSE.
“Dù Triệu Hàm Như có thật sự lợi hại thì chưa chắc cô ấy đã thật lòng giúp đỡ chúng ta. Chị đừng quên cô ấy là đại cổ đông của IG và Trung Thiên, hai công ty ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của cô ấy, nên cô ấy mới dốc lòng dốc sức làm việc cho bọn họ. Còn chúng ta, dựa vào cái gì cô ấy phải bỏ công cho chúng ta?”
Tiết Giai Vũ á khẩu không trả lời được, một lát sau mới tức giận trừng Kha Tự Bình, “Chị chỉ nói thôi mà, tiếng gió còn chưa có, cậu tích cực như vậy làm gì? Huống chi, chị chỉ muốn hiểu rõ hơn về con người của Triệu Hàm Như, chẳng có ý nghĩ lợi lộc gì ở đây cả.”