“Anh đừng có được hời còn khoe mẽ! Lần nào cũng thế, anh còn biết nói đạo lý hay không hả?” Triệu Hàm Như suýt chút nữa thì ném vỡ cái bát trong tay, Khúc Nhạc thuận tay đón cái bát1trong tay cô, đặt yên trên tủ đầu giường.
Nhìn dáng vẻ không mảy may chú ý của anh, hốc mắt cô lập tức đỏ lên, cảm thấy mình thật sự là không có tiền đồ, mỗi lần ầm ĩ chia tay,8đều đã quyết định rời khỏi anh rồi, kết quả anh vừa tới dỗ dành, cô lại mềm lòng.
“Chuyện này chẳng có đạo lý gì để mà nói cả, cũng chẳng có gì để thương lượng hết,“ mắt anh lóe lên2ánh sáng lạnh lẽo, nhấn cô vào góc giường, lời nói mang theo vẻ uy hiếp: “Lần trước anh đã nói rồi, tuyệt đối sẽ không để em rời khỏi anh, bất kể muốn anh phải trả cái giá nào, anh4cũng sẽ không buông tay!”
“Bây giờ anh đang quyết tâm không nói lý, suốt ngày bắt nạt em đó!”
“Người phụ nữ của mình, bắt nạt thì cũng bắt nạt rồi, em có ý kiến gì?”
“Có ý kiến gì à? Anh tưởng anh là tổng giám đốc bá đạo đấy à?” Cô giận quá hóa cười: “Em đâu phải con ngốc ngây thơ!”
“Tổng giám đốc và nàng ngốc ngây thơ?” Anh cảm thấy cách ví von của cô rất thú vị: “Có lúc quả thật là em rất ngốc.”
“Cảm thấy em ngốc thì đi tìm người thông minh đi, bám lấy em làm cái gì?”
Triệu Hàm Như dùng sức giãy giụa mấy lần, lại bị anh ấn mạnh xuống: “Lại giận rồi, chớ lộn xộn, vết khâu của em còn chưa liền đâu. Trừ em ra, anh còn có thể tìm ai chứ?”
“Sao mà em biết được anh muốn tìm ai? Mấy cô trợ lý của anh không phải đều rất thông minh hay sao, đi tìm mấy cô ấy đi...”
“Cái này mà em cũng ghen được hả? Còn dám nói muốn chia tay với anh?” Khúc Nhạc không nhịn được vuốt tóc của cô: “Nếu anh thật sự muốn tìm người khác, em không khóc ngất mới là lạ đó.”
“Anh đừng dát vàng lên mặt mình, rốt cuộc phải thế nào anh mới chịu thả em ra?” Triệu Hàm Như nổi giận nhỏ giọng trách móc: “Em muốn uống canh!”
Anh không nhịn được mà bật cười, thả lỏng lực ấn cô, thuận tay cầm bát canh lên, đút từng thìa từng thìa cho cô: “Anh phải để em biết thế nào là ranh giới cuối cùng của anh.”
“Vậy anh có biết ranh giới cuối cùng của em là gì hay không?” Cô không phục khiêu khích, miệng hếch lên, mặc kệ anh đang đút canh cho cô.
“Không biết,“ Vẻ mặt Khúc Nhạc thân mật mà tự nhiên, so với dáng vẻ phách lối bá đạo vừa rồi tưởng như hai người: “Nhưng mà anh cũng chẳng muốn biết cho lắm.”
“Anh!” Cô trợn mắt nhìn anh, bất đắc dĩ nói: “Ranh giới cuối cùng của em chính là sau nói này nói chuyện thì cứ nói chuyện yên ổn đi, đừng suốt ngày động chân động tay!”
“Nhưng anh không làm được,“ anh gạt bỏ nhẹ như không: “Em có thể nhắc đến ranh giới cuối cùng thực tế hơn chút không.”
“Anh có phát hiện là anh đã thay đổi rồi hay không? Trở nên vô cùng ngang ngược bá đạo. Anh phải hiểu, em không phải cấp dưới của anh!” Uống xong ngụm canh cuối cùng, cô vẫn còn thòm thèm liếm môi, “Em vẫn thích anh trước kia hơn...”
Khúc Nhạc hừ lạnh một tiếng: “Là do trước kia quá dung túng em, dăm ba bữa lại cáu kỉnh với anh. Anh đã quyết định không thể dung túng em như vậy nữa.”
Anh cúi người chiếm lấy môi của cô, tỉ mỉ thưởng thức một phen, thấp giọng nói một câu bên tai cô: “Ăn quen bén mùi.”
Triệu Hàm Như bị anh hôn đến đỏ bừng cả mặt, hít thở không thông, tròng mắt ngân ngấn ánh nước. Cô hung dữ trừng mắt lườm anh một cái. Nếu thật sự anh muốn đùa bỡn cô, cô hoàn toàn chẳng phải đối thủ của anh.
“Vậy, chúng ta thế này coi như làm hòa rồi hả?” Khúc Nhạc ngồi bên mép giường, vươn tay nghịch mái tóc dài của cô, cần cổ cô lộ ra một đoạn, trắng mịn như thiên nga, trên đó vẫn dấu vết mấy ngày trước lưu lại mờ mờ, đầu ngón tay của anh không biết vô tình hay cố ý vẽ mấy vòng tròn, chọc cô không giây phút nào được yên.
“Anh xong chưa?” Cô chịu không được quay người lại: “Nếu chưa hòa thì anh định thế nào?”
“Vậy anh phải ra sức hơn một chút, để em ấn tượng thêm sâu sắc, vĩnh viễn không thể rời khỏi anh.”
Trong mắt anh lóe lên ánh lửa, khiến Triệu Hàm Như lập tức hiểu anh muốn làm gì. Cô hoảng sợ nhìn anh, đến nói cũng nhát gừng: “Bác sĩ nói em không thể vận động mạnh...”
“Vận động mạnh? Em nghĩ đi đâu vậy?” Khúc Nhạc ra vẻ kinh ngạc nhìn cô: “Không ngờ lúc nào em cũng nghĩ đến chuyện này...”
“Anh bớt vờ vịt đi! Anh dám nói anh không muốn cái kia không?” Triệu Hàm Như tức điên người, gạt phắt ma trảo của anh từ trên người xuống.
“Dĩ nhiên không phải, anh và em đang nói chính sự mà, em nghĩ lung tung gì vậy?” Khúc Nhạc lại khôi phục bộ dáng chính nhân quân tử trước kia.
“Anh và em nói chuyện chính sự? Giữa anh và em còn chính sự gì để nói chứ?” Triệu Hàm Như cảm thấy người này thật sự là hết sức vô lại.
Anh vui vẻ bật cười: “Anh thực sự có chính sự muốn nói với em mà, đã bắt đầu bán khống CDS rồi à?”
“Ừm, đúng vậy,“ Triệu Hàm Như không ngờ anh thật sự sẽ nói chính sự với mình, nhất thời không phản ứng kịp, vẻ mặt hơi tự nhiên.
Chẳng lẽ thật sự là cô đã quá đen tối rồi ư?
“Có áp lực về tài chính à?”
“Sao anh lại biết tất cả mọi chuyện vậy?” Cô hơi bực bội giật giật tóc: “Trước mắt coi như đã khống chế được, nếu thực sự không khống chế được nữa thì em sẽ tung cổ phiếu mấy công ty em đang giữ ra ngoài, chỉ là kiếm ít đi một chút thôi, những người kia muốn rút lui thì cứ rút, dưa hái xanh không ngọt.”
“Xem ra em đã quyết tâm muốn bán khống CDS?”
“Lần trước em đã đề cập với anh rồi, thật ra em đã điều tra nghiên cứu rất lâu, đây chắc chắn là một chiếc bọt biển khổng lồ, đang từng ngày từng giờ đạt đến mức giới hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung. Em đã điều tra lâu như vậy rồi, chưa bao giờ chắc chắn như lúc này, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, em sẽ hối hận cả đời.” Vầng trán cô tràn ngập vẻ kiên định: “Em biết động thái của em khiến một bộ phận người khó chịu, cũng rất nhiều người cảm thấy em là đồ ngu. Có người nói gì đó với anh đúng không?”
“Tử San hoài nghi những người đang dìm chúng ta là nhằm vào em, nguyên nhân chính là không ưa mấy chuyện điên rồ em làm.”
“Cũng có thể là khả năng này, những ngân hàng giao dịch với em chỉ ước gì em càng ngày càng ngu như vậy, mấy người duy nhất không vừa mắt em chính là mấy cái kia nhà đầu tư kia thôi,“ Triệu Hàm Như nhún nhún vai: “À, không phải chỉ có đám họ, còn cả người của mấy công ty kia nữa, ghét em vì em quấy rối chuyện tốt của bọn họ, gần đây cũng suốt ngày gây khó dễ cho em.”
Khúc Nhạc tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Mới mấy tháng thôi mà em đã gây thù chuốc oán nhiều vậy. Em cũng thật là, nghề này của chúng ta cũng chỉ vì kiếm tiền và kiếm lời thôi, can thiệp vào cái ghế ban giám đốc bọn họ làm cái gì? Cũng khó trách trở thành mục tiêu công kích.”
“Nếu em không can thiệp vào ban giám đốc thì em mua vào cổ quyền của bọn họ làm cái gì? Em thấy ngứa mắt mấy người ngồi ở vị trí đó đó, thì sao? Ai kêu bọn họ có quan hệ tốt với Triệu Minh Vĩ chứ, à, trong đó còn có một người có quan hệ rất tốt với Lý Tịnh, trước đó từng hợp tác một hạng mục khai khoáng với Tập đoàn Hồng Hải bọn anh,“ cô cười lạnh: “Là bọn họ tìm đến anh à?”
“Em cảm thấy có khả năng đó sao?” Nhìn cô xù lông phòng bị, ánh mắt anh hơi bất đắc dĩ: “Trong lòng anh, em quan trọng, hay là cái người thân thích bắn đại bác cũng không tới. Thậm chí đến ai là người quan trọng trong lòng anh cũng không biết?”
Triệu Hàm Như bĩu môi, thái độ hơi dịu đi, trước kia, thậm chí anh có thể từ bỏ Tập đoàn Hồng Hải vì cô, bây giờ sao lại có thể bởi vì một người xa lạ mà làm tổn thương cô được chứ?
“Anh biết em muốn đả kích Triệu Minh Vĩ, nhưng những người khác không biết. Bọn họ chỉ biết em không xuất bài heo chiêu. Đối với những người và việc mà mình không nhìn thấu, bọn họ sẽ phòng bị, thậm chí còn tấn công, đây chính điều là anh đang lo nhất.”
“Cứ để bọn họ tới đi, ai sợ ai? Chẳng lẽ bọn họ thật sự cho rằng em coi trọng thanh danh của mình như vậy ư?” Triệu Hàm Như cười châm biếm: “Nếu em suốt ngày sợ này sợ kia, vậy thì cứ ru rú trong nhà làm nội trợ là được rồi.”
“Lỡ như bọn họ không chỉ phá hủy thanh danh của em thì sao? Nếu họ ra tay đe dọa đến sự an toàn của người thân của em thì sao? Em còn nhớ không, giáo sư Berg đã từng nói lúc ông ấy thu mua một công ty, bởi vì chọc giận đám quản lý công ty đó mà bị người ta động tay động chân đến phanh xe, suýt nữa là chết vì tai nạn xe? Loại chuyện này không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.” Anh nghiêm mặt nói.
“Vậy còn cách gì nữa chứ? Em đã có Demy rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ cẩn thận sao? Anh đừng lo lắng nhiều như vậy, vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn không phải phong cách của em. Hằng ngày, công ty bị thu mua rất nhiều, quản lý cấp cao phải nghỉ việc cũng là kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, cũng đâu thấy mấy ai xảy ra chuyện, nếu thật sự phải nói thì người anh đắc tội còn nhiều hơn em rất nhiều.” Thái độ của cô vô cùng cố chấp.
“Cho nên anh mới phải đặc biệt chú ý cẩn thận, mỗi lần ra ngoài là phải mang theo nhiều người như vậy.” Anh tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa.
Lúc này, Triệu Hàm Như mới khẽ cười lên: “Trước kia đâu thấy hoành tráng vậy, xem ra đã nâng cấp an ninh rồi.”
“Cũng mới trong khoảng thời gian này thôi, đứng đầu sóng ngọn gió, sợ người ta trả đũa.” Quân tử bất lập nguy tường chi hạ*, dù anh không thích phô trương, những vẫn phân rõ được nặng nhẹ, không lấy sự an toàn của chính và người thân ra để đùa.
*Quân tử bất lập nguy tường chi hạ: quân tử khi phát hiện có nguy hiểm, bản thân gặp nguy hiểm sẽ kịp thời rời khỏi nơi đó.
“Sao lúc ở sân bay em không thấy nhỉ?”
“Bọn họ đi theo sau, em quá kích động vì nhìn thấy anh, nên mới không phát hiện ra bọn họ.”
“Kích động cái rắm!” Vừa nghĩ tới tai nạn xấu hổ ngày đó bị nhiều người như vậy tận mắt nhìn thấy như vậy, cô liền tức tới mức nghiến răng.
“Đừng nóng, đừng nóng,“ vừa thấy cô ngấp nghé ranh giới nổi giận, anh vội vã đưa tay hạ hỏa cho cô: “Còn việc này muốn nói với em, công ty của Trương Gia bị niêm phong rồi, nhưng bản thân hắn ta lại không hề hấn gì.”
“Em đây biết lâu rồi.” Phương Minh vẫn tính là tận tụy, trước giờ cung cấp tin tức rất nhanh.
“Không phải hắn ta được Triệu Minh Vĩ bảo vệ hay sao, hay là được bí thư Trần của tỉnh A đích thân hạ cố ra mặt bảo vệ.”
“Bí thư Tỉnh ủy?” Sắc mặt cô khẽ biến: “Không ngờ Trương Gia lại bám được Bí thư Tỉnh ủy cơ đấy? Em sự đã xem thường anh ta rồi.”
Thám tử tư của cô có thể tra được rất nhiều chuyện, nhưng loại chuyện mật liên quan đến quan trường đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của bọn họ.
“Không hẳn là bám dựa, nói chính xác hơn, phải là uy hiếp,“ Khúc Nhạc nhếch môi cười một tiếng: “Trương Gia dùng danh nghĩa công ty thương mại xuất nhập khẩu để buôn lậu với Trương Long, mấy năm nay kiếm được không ít, quan lớn quan bé tỉnh A đều đã được hắn ta đi lại không ít. Nhưng mà hắn ta vẫn chưa có bản lĩnh móc nối quan hệ với Trần Kiều. Trong tay hắn ta nắm được thóp của Trần Kiều thời còn là chủ tịch tỉnh...”
Khúc Nhạc nhìn cô một cái: “Trước đây, quan hệ giữa Trần Kiều và mẹ anh rất tốt, vì thành tích, ông ta đã dồn hết tâm tư sức lực để hạng mục đầu tư của Tập Đoàn Hồng Hải rơi vào tỉnh A, bởi vậy mà mẹ anh đã đạt thành thỏa thuận với ông ta, nếu Trần Kiều có thể giúp đỡ Tập Đoàn Hồng Hải có được quyền khống chế tập đoàn Triệu thị, vậy thì mấy hạng mục đó đều giao hết cho tỉnh A.”