“Ở tỉnh A, Triệu thị cũng có thể coi là doanh nghiệp dẫn đầu, hai bác cũng có ít nhiều thể diện trong quan trường. Trần Kiều từng khuyên bọn họ1mấy lần, hy vọng bọn họ có thể chủ động tiếp nhận thu mua, nhưng đều bị bọn họ cự tuyệt. Ông ta vốn là người cố chấp, cảm thấy là8hai bác có ý định khiến ông ta khó xử nên đã nổi giận. Về sau, ông ta và Lý Tịnh đều đã tới tìm Triệu Minh Vĩ, sai khiến Triệu2Minh Vĩ hại chết hai bác. Trần Kiều chịu trách nhiệm để công an bắt hai bác, Trương Gia Trương Long và Trịnh Kính thì chịu trách nhiệm sai khiến người4khác hạ độc giết chết bác trai trong trại tạm giam, về chuyện đâm chết bác gái, Trần Kiều cũng đã cho đàn em ăn lộc không ít, mà năm đó những người tham dự chuyện này cũng đều trở thành phe phái của Trần Kiều.”
“Trương Gia, Trương Long và Trịnh Kính quả nhiên cùng một giuộc!” Hai tay Triệu Hàm Như siết chặt ga đệm, suy đoán trước đây quả nhiên không sai.
“Bọn họ chưa bao giờ cùng một giuộc cả, chuyện năm đó, tất cả mọi người đều nhằm vào hai bác.” Khúc Nhạc do dự mấy giây, cuối cùng, anh vẫn không nỡ, vì có được Tập đoàn Triệu Thị, em trai ruột là Triệu Minh Vĩ, bạn thân, cấp dưới... Tất cả đều không chút do dự đứng đối đầu với ông, lạnh lùng ra chiêu sát thủ với hai vợ chồng bọn họ.
“Nói như vậy tức là bọn họ là đã chọc phải khiến người người phẫn nộ rồi?” Giọng của cô mang theo vẻ phẫn nộ và châm chọc chói tai. Cô biết bố mẹ bị hại chết, nhưng không ngờ bọn họ lại bị những người tin tưởng nhất, thân cận nhất hại chết.
Khúc Nhạc cười khổ: “Chỉ có thể nói hai bác có ảnh hưởng tới lợi ích của rất nhiều người. Đứng trước lợi ích, bạn bè, người thân, tất cả đều trở mặt thành thù, bởi vì Tập đoàn Hồng Hải và Trần Kiều cho bọn họ lợi ích và hứa hẹn khiến bọn họ thỏa mãn.”
“Chỉ vì bố mẹ em trở thành chướng ngại vật trên con đường của bọn họ, cho nên bọn họ mới không chút lưu tình phản bội bọn họ, thậm chí còn hại chết bọn họ sao?” Triệu Hàm Như siết chặt hai tay, không hề cảm thấy chút đau đớn nào khi móng tay đâm vào lòng bàn tay.
“Có người coi hai bác là chướng ngại vật, cũng có người lại coi hai bác là đá lót chân, ví dụ như Trương Gia và Trương Long. Nếu không phải bọn chúng làm việc này rất tốt, khiến bè phái Trần Kiều thấy hài lòng, bọn chúng cũng sẽ không được hưởng hết vinh hoa phú quý ở thành phố C. Thật ra, người đầu tiên hợp tác với bọn chúng chính là Trịnh Kính. Nhưng dù sao ông ta cũng già rồi, làm việc chưa đủ liều, chưa đủ quyết đoán, lo quá nhiều thứ, lo trước lo sau, làm gì cũng tính toán đủ đường nên mới bị bọn họ dứt khoát vứt bỏ. Nhưng rất nhiều chuyện trước kia đều do một tay ông ta sắp đặt, chuyện làm hại bác trai phải vào tù chắc chắn không tránh khỏi liên quan tới Trịnh Kính.”
“Trần Kiều, Trần Kiều... Em không hiểu lão Trần Kiều này lắm” Cô cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, chuyện Triệu Minh Vĩ, Trịnh Kính và Trương Gia Trương Long phản bội thật ra đã sớm nằm trong dự liệu của cô, chỉ có Trần Kiều nửa đường xuất hiện này là khiến cô không nghĩ ra: “Hình như trước đây bố mẹ em cũng chưa từng gặp ông ta.”
“Trần Kiều khi đó vừa tới tỉnh A chưa lâu, trước đó ông ta làm quan ở thủ đô, có thể coi là bạn cũ của mẹ anh.”
“Khó trách...”
Triệu Minh Hoành và Tống Du đều là người thông minh, quan hệ với quan lớn quan nhỏ ở tỉnh A đều không tệ, giữa mấy người đó với nhau đều có chút thể diện, theo lý thì không nên dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để đối phó vợ chồng ông. Nếu nói đến giao tình trước đây giữa Trần Kiều và Lý Tịnh, bọn họ còn chưa kịp móc nối quan hệ với Trần Kiều đã bỗng nhiên bị xuống tay độc ác, cái này có thể nói xuôi được.
Nhìn xem dáng vẻ trầm mặc của cô, trong lòng của anh cũng không hề dễ chịu, chân tướng trước đây bị lột trần từng chút từng chút một, bàn tay thực sự đứng sau thao túng là Lý Tịnh ác độc và ích kỷ cũng đang hành hạ anh. Bây giờ, hai người nhìn có vẻ rất ăn ý ngậm miệng không nhắc đến sự tồn tại của Lý Tịnh, nhưng anh hiểu rất rõ, cô vẫn không thể nào vượt qua chướng ngại tâm lý ấy.
“Trần Kiều khi đó vừa tới tỉnh A không lâu, tại sao lại có nhiều bè phái như vậy? Tất cả đều do ông ta mang đến tỉnh A ư?”
“Dĩ nhiên không phải, mấy người đó trước kia cũng có chút qua lại sơ sơ với Trần Kiều. Sau khi ông ta tới tỉnh A, bọn họ liền mang tất cả vốn liếng ra tiếp cận nịnh hót ông ta, lúc đó, ông ta cũng chưa quen tình hình, đúng lúc không có ai để dùng nên làm liều dùng bọn họ, đi qua đi lại thì cũng trở thành bè phái của ông ta.”
Đại đa số lợi ích chung đều được kết thành như thế, cô cũng không thấy lạ: “Vậy vì sao anh lại nói Trương Gia và Trương Long không tính là người của Trần Kiều, bọn chúng hẳn là đã bỏ ra khá nhiều công sức vào chuyện năm đó chứ nhỉ?”
“Chủ yếu là bởi vì thân phận của bọn chúng. Dù bọn chúng có thể làm mọi chuyện êm đẹp thì cũng không có tư cách để tiếp cận Trần Kiều, nói cho cùng thì cũng chỉ là cái chân mà thôi, tất cả mọi chuyện bọn chúng làm đều là nghe lệnh mà làm, bao gồm cả bang phái ở thành phố C của Trương Long, không chỉ có Triệu Minh Vĩ một tay nâng đỡ, đám bè phái của Trần Kiều cũng phải dốc sức lực nhiều hơn rất nhiều. Bọn chúng có qua có lại, cũng giúp phe phái Trần Kiều giải quyết không ít phiền phức. Cho nên trong tay bọn chúng chắc chắn có điểm yếu của Trần Kiều, còn Triệu Minh Vĩ, tại sao lại ba lần bảy lượt không động đến được ông ta, cũng là bởi vì có Trần Kiều ở sau màn ra sức bảo vệ, mặc dù không biết rốt cuộc trong tay hắn ta có điểm yếu của Trần Kiều hay không, nhưng nếu anh là Trần Kiều, chắc chắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ với hắn ta.”
“Lúc trước em về nước ồn ào như vậy xem ra thật sự là đã hù dọa bọn chúng rồi,“ cô cười lạnh: “Nếu như Triệu Minh Vĩ và Trương Gia dám lôi những chuyện này ra để uy hiếp Trần Kiều, e là bọn chúng cũng cách cái chết không xa. Em không tin Trần Kiều lại bị bọn chúng nắm được thóp, người ta đã làm đến chức quan to một phương như vậy, bọn chúng dám lôi chuyện này ra uy hiếp ông ta ư? Em thấy, nói không chừng lúc nào bọn chúng cũng có thể bị rơi vào kết cục giống như bố mẹ em thôi.”
“Tạm thời sẽ không đâu, bây giờ ở thủ đô đang rầm rộ tin đồn Trần Kiều sẽ về thủ đô để tiến thêm một bước, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế này, Trần Kiều sẽ tuyệt đối không dám để xảy ra chút sơ suất nào, nhất định sẽ bị bọn chúng bắt bí, dù chỉ là tạm thời...”
“Nếu em thật sự để cho khiến Trần Kiều tiến xa thêm được bước nữa thì em đúng là uổng công làm người!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói, may mà lúc đó Khúc Tòng Giản kịp thời kêu dừng hạng mục này lại, Lý Tịnh cũng bị điều trở về, bằng không nếu Tập đoàn Hồng Hải thật sự thu mua Triệu thị, Lý Tịnh thật sự thực hiện được lời hứa, Trần Kiều sợ rằng sẽ từ thị trưởng thành bí thư nhanh hơn nữa, sớm ngày có được cơ hội trở lại thủ đô trung tâm.
“Trần Kiều không phải Triệu Minh Vĩ, cũng không phải đám ô hợp Trương Gia Trương Long, ông ta thực sự rất khó đối phó.” Ngay cả Khúc Nhạc luôn luôn liệu trước được mọi việc cũng thấy khó giả quyết, dù sao đối thủ không phải những gã lớn trên thương trường mà là quan to một phương, so với đám thương nhân này mà nói, quật ngã một nhân vật lớn như thế gần như là chuyện không thể nào.
“Em biết ông ta khó đối phó, nhưng thù của bố mẹ không thể không báo,“ cô ngang nhiên nói, “Nếu có một ngày, em muốn lấy lại công đạo từ chỗ mẹ anh, anh sẽ làm thế nào?”
“Chỉ cần chuyện em làm không gây phiền phức cho em, anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản.” Khúc Nhạc đã suy nghĩ rất kỹ tất cả từ lâu, mặc dù giọng nói vẫn còn chút phiền muộn, nhưng thái độ lại cực kỳ kiên quyết.
“Anh không sợ bố mẹ anh nói anh bất hiếu ư? Vì một người phụ nữ mà anh thực sự không thèm quan tâm đến tình mẫu tử nữa ư?” Triệu Hàm Như nghi hoặc nhìn anh, tự nghĩ nếu là mình, dù bất luận như thế nào cũng không thể làm được đến mức này.
“Ai cũng đều phải chịu trách nhiệm với chuyện mình làm. Bà ấy đã làm sai, hại người, nếu vẫn có thể tiêu dao sống qua ngày, vậy thế giới này còn gì là công đạo nữa?” Ánh mắt anh xoắn xuýt đau khổ, dù sao người đó cũng là mẹ của anh.
“Em nghe nói bà ta có chỗ dựa vững chắc là anh. Khúc Phong phạm pháp ngồi tù, bà ta phạm pháp không hề kém anh ta, nhưng vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật. Nghe nói chú Đường vì nể mặt anh nên mới dốc sức bảo vệ bà ta. Nếu không, bà ta đã sớm ngồi tù rồi. Sự dung túng của các anh khiến bà ta mất đi lòng kính sợ. Anh cảm thấy bà ta sẽ vì sai lầm của mình mà chịu trách nhiệm sao?”
“Anh đã cho bà ta một ít dạy dỗ rồi. Bây giờ, bà ta đang phụ trách một dự án quặng sắt ở châu Phi, dự án này vừa mới ký xong, bà ta phải ngây người ở châu Phi mấy năm, không thể về thủ đô mà bà ta ngày nhớ đêm mong ngay được, càng không thể nhúng tay vào Tập đoàn Hồng Hải. Anh cảm thấy với bà ta mà nói, chuyện này còn khổ sở hơn ngồi tù.” Khúc Nhạc thấp giọng nói.
Một bên là người yêu, một bên là mẹ ruột, anh không thể tự tay tống Lý Tịnh vào tù, càng không thể đụng đến tính mạng của bà ta, điều duy nhất anh có thể làm là cướp đoạt quyền lực mà bà ta coi trọng nhất, đưa bà ta ra xa thủ đô. Anh biết rõ Triệu Hàm Như không hài lòng với cách xử lý này, bởi vì bà ta hại chết ba mẹ cô. Hại chết hai mạng người mà có thể không đau không ngứa sống ở châu Phi, thật sự quá không công bằng.
“Bà ta chịu đi châu Phi à? Ở trong nước, dù có rời khỏi Hồng Hải, bà ta vẫn là bà Khúc cao cao tại thượng, cơm ngon áo đẹp sao quanh trăng sáng, cần gì phải đi châu Phi chịu khổ?”
“Anh đã cho bà ta lựa chọn, bà ta thà đi châu Phi cung không muốn ngây người ở trong nước là bà Khúc vô công rồi nghề.”
“Bà ta đúng là một người khôn khéo, biết đạo lý tìm đường sống trong chỗ chết. Nếu thật sự làm ra sự nghiệp ở châu Phi, nói không chừng bà ta sẽ quay lại Hồng Hải. Anh không lo lắng à?”
“Em cảm thấy anh sẽ cho bà ta cơ hội đó sao?” Vẻ mặt Khúc Nhạc ảm đạm, dù sao thì người phụ nữ cùng anh có thế như nước với lửa đó cũng là mẹ ruột của anh.
“Châu Phi? Anh lừa được bà ta đến đó, cũng trả giá không nhỏ?” Trước đây, Khúc Tòng Giản có thể dung túng Lý Tịnh và Khúc Phong đấu lâu như vậy, hiển nhiên là vì thiên vị người vợ trẻ tuổi của ông ta. Khúc Nhạc tống Lý Tịnh sang châu Phi, e rằng Khúc Tòng Giản là người đầu tiên không đồng ý.
Khúc Nhạc cười khổ, “Anh thật sự không nghĩ ra cách nào nữa.”
Triệu Hàm Như rũ mắt, im lặng thật lâu mới nói: “Nếu mẹ anh không về nước, thì em không truy cứu chuyện năm xưa nữa.”
“Em?” Khúc Nhạc khiếp sợ nhìn Triệu Hàm Như. Nhiều năm trôi qua, cô một lòng một dạ muốn báo thù, bây giờ biết kẻ đứng sau màn rồi, cô lại chủ động buông tha...
“Em biết làm sao nữa? Dù sao bà ta cũng là mẹ anh, em không thể thật sự đẩy bà ta vào chỗ chết. Bà ta bị anh đoạt quyền, bị đưa đến châu Phi, coi như là được dạy dỗ rồi. Em truy cứu tiếp nữa, người khổ sở sẽ là anh. Không phải chưa thử chia tay, đã không thể xa nhau, vậy thì phải cùng nhau sống thật tốt.” Triệu Hàm Như thở dài.
“Hàm Như!” Khúc Nhạc vui vẻ ôm Triệu Hàm Như xoay vòng vòng. Vào giây phút này, sự thấp thỏm bất an đã rơi xuống, anh còn vui vẻ hơn cả lúc làm hòa với cô.
Trong mắt anh đột nhiên hơi lóng lánh. Ngay cả chuyện này mà cô cũng đồng ý tha thứ, thì cô đã vì anh mà nhường nhịn đến mức nào rồi. Anh sẽ không bao giờ nghi ngờ loại chuyện nhàm chán ai yêu nhiều ai yêu ít nữa, bởi vì vì anh mà ngay cả điểm mấu chốt cơ bản nhất cô cũng bỏ qua.