“Em biết không, có mấy nhà đầu tư vẫn luôn tạo áp lực cho cô ấy, bọn họ đòi rút vốn. Cô ấy lại chèn ép tài chính của người ta, dồn hết lực lượng toàn công ty để bán khống CDS, hoàn toàn không tính đến rủi ro, một khi thất bại, vốn liếng1tích lúy nhiều năm như vậy sẽ bị phá hủy hết trong chốc lát, khó trách những người đó đều mắng cô ấy điên, bây giờ, quan hệ của cô ấy với các nhà đầu tư rất căng thẳng, một chút sơ sẩy cũng có thể xảy ra chuyện. Nói không chừng chuyện lần này8có dính líu đến những người đó. Con người Triệu Hàm Như nhìn có vẻ dịu dàng, nhưng thực ra vô cùng bướng bỉnh. Chị thấy chỉ có cậu mới có thể khuyên nhủ cô ấy, tuyệt đối đừng nói mấy lời ngu ngốc gì mà ủng hộ quyết định của cô ấy vào thời2điểm này.” Trần Tử San lo lắng nói.
“Đây không phải lời ngu ngốc, “ Khúc Nhạc cười, thong dong mà kiên định: “Em đã nói ủng hộ cô ấy thì nhất định sẽ ủng hộ đến cùng. Những nhà đầu tư đó muốn rút vốn thì cứ để bọn họ rút vốn là được. Cô4ấy có bao nhiêu lỗ hổng tài chính, em bù đắp vào cho cô ấy là được.”
Trần Tử San trợn mắt há hốc mồm: “Có phải em cũng điên rồi hay không? Khoe tình cảm cũng không cần khoe đến mức này đâu, lý trí của em đâu rồi?”
“Em tin cô ấy.” Khúc Nhạc vô cùng bình tĩnh, dường như mình thuận miệng hứa không phải khoản đầu tư mấy trăm triệu USD, mà chỉ là một tờ giấy trắng không mấy quan trọng.
“Em đúng là điên rồi!” Trần Tử San hận không thể có thêm mười cái miệng để khuyên anh. Một Triệu Hàm Như đã đủ bướng bỉnh rồi, bây giờ lại thêm một Khúc Nhạc. Hai người này đều là nổi tiếng cứng đầu khó bảo.
“Đừng lo, cô ấy đã bao giờ khiến mọi người thất vọng chưa? Lần nào cũng dưới tình huống mọi người đều không coi trọng cô ấy, cô ấy lại cho tất cả mọi người một niềm vui kinh ngạc to lớn...” Anh mang ý cười, dáng vẻ cảm thấy vinh hạnh lây.
Trần Tử San tức giận nói: “Có mà kinh hãi ấy. Thứ cô am hiểu là cổ phiếu, nhưng thứ lần này ra tay bán khống là hoán đổi rủi ro tín dụng, là CDS đó! Em có biết nếu cô ấy thật sự thành công thì thị trường sẽ ra sao không? Khủng hoảng tài chính đó! Biết không? Thứ cô ấy đang bán khống là toàn bộ thị trường chứng khoán! Vào thời điểm cô ấy ra tay, cô ấy đã đặt bản thân vào thế đối lập với tất cả mọi người! Nếu cô ấy thắng, không biết sẽ có bao nhiêu dân cùng ngành bị phá sản thất nghiệp, thậm chí là nhảy lầu. Nếu cô ấy thua, cô ấy sẽ thành trò cười trong giới, em cảm thấy kết cục nào tốt hơn?”
Trần Tử San vô cùng kích động, âm lượng cũng cao lên theo. Đứa nhỏ trong lòng Lưu Kỳ cảm nhận được cảm xúc của mẹ cũng òa khóc theo. Lưu Kỳ lo lắng liếc nhìn cô, hiểu chuyện bế con đi trước, vô cùng quen việc dỗ dành.
Chung quy thì vẫn là mẹ con đồng lòng, Trần Tử San lo lắng nhìn đứa nhỏ, cố gắng bình phục tâm tình của mình.
“Cô ấy sẽ không thua. Chị đừng căng thẳng, cứ đi trước xem đứa nhỏ đi.” Khúc Nhạc mỉm cười.
“Nhưng mà hai đứa...” Trần Tử San vẫn không yên tâm.
Giọng anh không lớn, nhưng lời nói ra lại vô cùng chắc chắn: “Tử San, chị là người thông minh, kế hoạch bán khống CDS cũng được khởi động từ trước lúc chị rời đi, chị cũng tham gia điều tra nghiên cứu, chẳng lẽ chị thật sự không phát hiện ra sự phồn vinh hiện tại chỉ là bọt biển thôi ư?”
“Vậy bọn cậu định là người chọc thủng bọt biển hả? Cậu có biết làm như vậy nguy hiểm rất lớn hay không? Nếu quả thật dẫn đến khủng hoảng tài chính thì vấn đề không chỉ là tiền nữa, còn nhớ chuyện trước đây Soros đánh sập đồng Baht và bảng Anh không, huyên náo khiến toàn bộ giới tài chính châu Á gà bay chó sủa, lật đổ ngân hàng trung ương Anh sao? Lúc đó ông ta như chuột chạy qua đường, bị người người kêu đánh, chẳng lẽ cậu muốn để cô ấy cũng sa vào hoàn cảnh như vậy ư?” Trần Tử San nói liền một hơi, cảm xúc kích động mà ho không ngừng.
Lưu Kỳ bế con, không ngừng khuyên nhủ: “Em bình tĩnh một chút, từ từ nói...”
“Bọt biển chính là bọt biển, dù chúng ta không chọc thì chính nó cũng sẽ vỡ, em biết cô ấy đã chờ cơ hội này rất lâu rồi, nếu như không nắm bắt được cơ hội này, sau này cô ấy nhất định sẽ tiếc nuối.” Khúc Nhạc dừng một chút, nhìn Triệu Hàm Như đang nằm trên giường bệnh vụng trộm đọc tài liệu, đáy mắt mang ý cười: “Em không muốn khiến cuộc đời của cô ấy có bất kỳ tiếc nuối nào. Chỉ cần là chuyện Hàm Như muốn làm, em nhất định sẽ dốc hết khả năng giúp cô ấy hoàn thành.”
“Cậu như vậy không phải yêu cô ấy, chiều chuộng cô ấy, mà là hại cô ấy!” Trần Tử San giận quá bật cười. Khúc Nhạc cưng chiều Triệu Hàm Như, cô đã sớm biết, nhưng không ngờ lại tới mức không phân biệt đúng sai phải trái như vậy.
“Em sẽ không hại cô ấy, em chắc chắn có thể bảo vệ cô ấy toàn vẹn.” Khúc Nhạc lạnh nhạt nói, giọng nói có khí thế coi nhẹ hết thảy.
Trần Tử San bị anh làm kinh hãi, sững sờ hồi lâu, sửng sốt nói không nên lời.
“Được rồi, điều nên nói chị cũng nói hết rồi, hai đứa tự lo cho tốt, nếu thực sự muốn làm thì phải cẩn thận một chút, bây giờ, người ghét Hàm Như nhiều lắm, huống chi cô ấy còn kẻ thù ở trong nước, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Có gì cần bọn chị giúp thì cứ mở miệng.” Trần Tử San bất đắc dĩ nói.
“Em biết rồi, “ Khúc Nhạc hơi gật đầu, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Cảm ơn!”
“Anh và Tử San chị nói cái gì đó? Nói lâu vậy...” Triệu Hàm Như len lén đưa tài liệu trong tay cho Tạ Doãn, bất mãn phàn nàn.
“Muốn làm việc thì cứ làm việc, chú ý nghỉ ngơi là được, lén lén lút lút như vậy làm gì?” Khúc Nhạc nhìn xem cô: “Sợ anh ném tài liệu của em đi hả?”
Mấy ngày nay cô chỉ quanh quẩn trên giường bệnh. Anh ra lệnh cưỡng chế cô nghỉ ngơi, chuyện gì cũng không cho làm. Cô sắp bị nhịn đến chết rồi.
“Ai sợ anh chứ?” Cô lườm anh, lúng túng cầm lại tài liệu từ tay Tạ Doãn, hừ nhẹ một tiếng, giọng khiêu khích: “Mấy ngày liền rồi anh không ở công ty mà không có vấn đề gì sao? Lúc trở về sẽ không phát hiện cái ghế bị lung lay đấy chứ?”
“Xem ra em rất quan tâm đến anh nhỉ,“ Khúc Nhạc ngồi xuống bên cạnh cô, tỉ mỉ dém góc chăn cho cô: “Anh còn tưởng rằng khoảng thời gian này em hoàn toàn chẳng quan tâm gì đến anh đó.”
Triệu Hàm Như quay đầu đi, không muốn để ý tới anh. Dù sao hai người cũng vẫn còn chưa làm hòa, anh nói chuyện gàn dở, cô cũng chẳng khá hơn là bao.
“BOSS, vậy tôi đi trước đây, đống này là tài liệu mà cô cần...” Tạ Doãn cười gượng hai tiếng, cảm thấy bóng đèn là mình sáng chói quá rồi.
“Trước khi cô đi, giúp cô ấy làm thủ tục xuất viện. Tôi vừa hỏi bác sĩ, cô ấy xuất viện được rồi,“ Khúc Nhạc căn dặn: “Nhưng cô ấy sẽ vẫn phải ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, chờ khỏe hẳn rồi mới được đến công ty. Cô có văn kiện khẩn cấp gì thì trực tiếp đưa đến nhà cho cô ấy.”
“Em có thể xuất viện rồi ạ?” Cô mừng rỡ kêu lên. Hai ngày nằm lì trên giường bệnh sắp khiến cô nhàm chán đến sinh bệnh rồi, ngày nào cũng dựa vào tưởng tượng ra mỹ vị để giết thời gian: “Em muốn ăn vịt nướng!”
Thật đúng là nghĩ gì nói nấy luôn, mặt Khúc Nhạc đầy vẻ bất đắc dĩ: “Tạm thời em vẫn chưa thể ăn mấy món dầu mỡ này, cố nhịn một chút đi.”
“Em còn muốn ăn hoa quả dầm đá bào nữa...”
Khúc Nhạc cạn lời: “Bình thường đâu thấy khẩu vị của em dị như vậy đâu, sao mà vừa cắt ruột thừa xong đã có thay đổi lớn vậy? Chẳng lẽ tế bào thần kinh vị giác của em mọc ở ruột thừa ư? Về nhà anh sẽ nấu cháo bí đỏ mà em thích nhất...”
“Lại là cháo bí đỏ, ngày nào cũng phải ăn, em sắp ăn đến phát ớn rồi. Em muốn ăn thịt, gà rán với bia cũng được...” Triệu Hàm Như ôm bụng kêu rên.
“Muốn ăn thịt thì ăn anh đi,“ Anh nửa đùa nửa thật giơ tay đặt trước mắt cô.
Không ngờ cô lại cắn mạnh một cái như cho hả giận...
Tạ Doãn đã làm xong thủ tục đứng ở cửa, vào cũng không được mà ra cũng không xong. Cô vẫn còn là cô gái nhỏ trong sáng đó, thực sự không thể chịu đựng được tình cảnh ngọt chảy mật thế này đâu, cả người đều ngọt phát ớn rồi đây.
Sau khi hai người chia xa một thời gian, lại ngày càng thể hiện tình cảm táo tợn hơn rồi.
“BOSS, đã làm xong thủ tục rồi,“ Tạ Doãn lí nhí mở miệng, hơi lúng túng liếc bọn họ: “Bác sĩ nói trong khoảng thời gian này, không nên vận động mạnh...”
“Tôi biết rồi, chính là phải nằm trên giường nghỉ ngơi...” Triệu Hàm Như lơ đễnh nói. Lời nói mới nói được một nửa, lúc này cô mới ngớ ra “Vận động mạnh” mà bác sĩ nói ám chỉ cái gì, cô lập tức bùng nổ. Rốt cuộc mấy người này muốn lôi cô ra giễu cợt tới khi nào?
“Không phải em nói, bác sĩ nói vậy thật mà,“ Tạ Doãn nhìn sắc mặt cô không tốt, vội hốt hoảng kín đáo đưa dặn dò của bác sĩ cho cô: “BOSS, chị cứ xem từ từ, em đi trước đây, chị chú ý nghỉ ngơi nha...”
Chú ý nghỉ ngơi? Triệu Hàm Như cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, sắc mặt đen thêm mấy phần.
“Đều tại anh đó! Bây giờ hình ảnh em trong mắt người khác chính là một người phụ nữ buông thả phóng túng, dựa vào thân thể để trèo cao!” Tạ Doãn chạy rất nhanh, cô chỉ có thể trút lửa giận lên trên người Khúc Nhạc.
“Người buông thả phóng túng là anh, không phải em. Nếu em thật sự chịu dựa vào thân thể của mình để trèo cao thì anh đã không cần bị giày vò đến khổ cực như vậy rồi,“ Khúc Nhạc vừa nắm chặt tay cô, vừa cười vô cùng vui vẻ: “Được rồi, đừng giận, không phải chính em vừa nói rồi hay sao. Chúng ta giày vò nhau thế nào là cũng chuyện riêng của chúng ta, không cần ngại bọn họ, quản lời bọn họ nói cái làm quái gì chứ.”
“Em không hề nói vậy.” Triệu Hàm Như đen mặt lại, thật sự hối hận vừa rồi nhất thời nhanh mồm nhanh miệng mà thở ra lời hùng hồn như vậy, rõ ràng cô còn chưa nghĩ kỹ xem có muốn tiếp tục ở bên anh hay không, sao lại mở miệng thốt ra từ “Người đàn ông của tôi” ngon ơ như vậy chứ?
Khúc Nhạc cười, rất thức thời không lật tẩy cô. Bất kể nội tâm của cô xoắn xuýt như thế nào nhưng chỉ cần cô có thể trở lại bên cạnh anh, vậy đã không phải là chuyện xấu rồi.
Sau khi xuất viện, bọn họ lại về căn hộ của cô, chỉ có điều, đi theo còn có đội trợ lý khổng lồ.
Triệu Hàm Như ngồi dựa vào trên giường, lật tài liệu trong tay, nghe tiếng nói chuyện truyền đến đứt quãng từ phòng khách, cảm thấy tình cảnh này thực sự rất hoang đường.
Anh vậy mà lại thật sự chuyển phòng làm việc tới nhà cô?
Khúc Nhạc bưng một bát canh đi vào phòng, thấy cô đang ngẩn người, cũng tỏ ra kỳ quái: “Sao vậy? Làm ồn em à?”
“Cuối cùng em cũng biết cái gì gọi là tu hú chiếm tổ chim khách rồi.” Cô tức giận nhận canh trong tay anh, không thể không thừa nhận này canh ngon tới mức chỉ ngửi thôi cũng làm người ta thèm ăn nhỏ dãi.
Muốn nắm bắt được phụ nữ, trước tiên phải nắm được dạ dày của cô ấy, nếu không phải tài làm bếp của anh giỏi, thực sự khiến cô khó mà dứt bỏ, thì chỉ sợ cô vẫn còn phải khó ở dài dài.
“Anh sẽ kêu bọn họ nói nhỏ thôi.” Khúc Nhạc cười có lỗi với cô, sờ tóc cô: “Uống canh trước đã.”
“Không phải chuyện này, chúng ta vẫn chưa làm hòa mà anh đã coi nhà em là phòng họp thứ hai của Hồng Hải rồi, như thế không đúng lắm...”
“Vẫn chưa làm hòa ư? Vậy cái này là gì?” Anh chỉ vào vết đỏ vẫn chưa tan trước ngực cô, vẻ mặt vô tội hỏi.
“Đây là chứng cứ bị anh tra tấn,“ cô túm chặt phần áo trước ngực, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vậy sao lúc đó em không nói với bác sĩ? Tin rằng bọn họ sẽ rất vui vẻ báo cảnh sát.”