“Tin tốt đi, trước ngọt sau đắng, hình như em đã quen với tiết tấu này rồi.” Vẻ mặt của cô thoáng uể oải.
“Chị có thai rồi!” Trần Tử San vô cùng vui vẻ, không hề phát hiện ra vẻ sa sút bây giờ1của cô, hứng khởi đưa kết quả xét nghiệm nhanh cho cô xem: “Cuối cùng chị cũng sắp được làm mẹ rồi!”
Triệu Hàm Như trợn to mắt. Nhìn trên kết quả siêu âm hoàn toàn không nhìn ra hình dáng gì, cô không thể8tin nổi mà há hốc mồm: “Đây là đứa trẻ ạ? Chị Tử San, chúc mừng chị!”
Trần Tử San cười không khép lại được, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình: “Bây giờ chị sắp làm mẹ rồi, không thể quá kích động2được, bằng không chị thật sự muốn khóc to một trận.”
Trần Tử San muốn có một đứa con từ rất lâu rồi, nhưng vì không gặp được bạn đời phù hợp nên lựa chọn thụ tinh nhân tạo. Nhưng trước đó bởi vì nguyên4nhân sức khỏe nên dùng dằng rất lâu rồi mà cô vẫn chưa có thai. Lần này trải qua trăm đắng nghìn cay, cuối cùng cô cũng mang thai đứa con thuộc về mình, cô vui đến mức gần như muốn khóc lên.
Triệu Hàm Như nhìn lại quãng đường gian khổ của Trần Tử San, cũng xúc động khôn nguôi.
“Đốm nhỏ này chính là cháu cưng sao, quá thần kỳ!” Tin vui bất ngờ này cuối cùng cũng đánh tan tâm trạng u ám tích tụ trong lòng Triệu Hàm Như. Cô chăm chú nhìn chấm tròn trên kết quả xét nghiệm, trong lòng cũng có sự rung động không tên.
Trần Tử San đắc ý khoe khoang: “Hâm mộ chưa? Nếu thích thì sinh một đứa với Khúc Nhạc đi.”
Triệu Hàm Như nao nao, không thể phủ nhận lòng mình hơi rung động. Rõ ràng mới vừa rồi còn bí bách với Khúc Nhạc, nhưng vừa nghĩ tới có thể sẽ có một đứa trẻ của hai người, cô vẫn háo hức chờ mong.
“Nói tin tốt rồi, phải nói tin xấu thôi. Chị muốn từ chức.” Trần Tử San nhún vai.
“Chị Tử San!” Triệu Hàm Như kinh ngạc nhìn cô ấy: “Chị hoàn toàn không cần phải từ chức mà!”
“Em cũng biết đứa bé này chỉ thuộc về một mình chị mà. Không ai có thể giúp chị, chị không có thể làm một bà mẹ đi làm được, chị nhất định phải tự tay chăm sóc đứa bé này, nên chỉ có thể từ chức thôi. Cũng may mấy năm nay kiếm được cũng kha khá, đủ để chị nuôi nó đến lớn.” Trần Tử San cười thoải mái. Nghề này của bọn họ thu nhập rất cao, cô ấy cũng không phải người xa xỉ hoang phí, đã tính toán đến chuyện nuôi con từ trước rồi, nên bây giờ nghỉ việc không hề có áp lực chút nào.
“Nhưng bây giờ chị vừa mới mang thai thôi mà. Em có thể sắp xếp công việc nhẹ nhàng cho chị. Mỗi ngày chị chỉ cần tới công ty lượn một vòng, không có việc gì áp lực đâu...” Triệu Hàm Như chân thành giữ cô ấy lại.
“Như thế có ý nghĩa gì chứ? Em cũng biết ăn không ngồi rồi không phải phong cách của chị mà. Nhìn bọn em ai cũng bận rộn, chị lại cầm lương mà không làm việc, lương tâm chị cũng tự thấy hổ thẹn. Tâm trạng như vậy cũng không tốt cho con.” Trần Tử San rất kiên quyết khẽ lắc đầu. Hiện giờ đối với cô ấy, không thứ gì quan trọng hơn đứa con của mình.
“Chúng ta đã quen nhau nhiều năm như vậy, xa chị, lòng em thật sự không nỡ...”
Vẻ mặt Trần Tử San không màng danh lợi: “Trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn cả, không có cái gì là rời xa ai đó là không thể sống tiếp. Tạ Doãn là thư ký rất giỏi đó, năng lực rất cao, cũng trung thành với em. Em có thể bồi dưỡng thêm mấy thư ký giống cô ấy. Chị nghe nói ở trong nước, đội thư ký của Khúc Nhạc có đến mười mấy người. Trợ thủ đắc lực càng nhiều thì càng giúp được em mở rộng kinh doanh.”
“Nhưng bọn họ dù sao cũng còn trẻ, đến ngay cả em cũng còn rất trẻ, rất nhiều chuyện chưa có kinh nghiệm...” Trần Tử San đã quyết định đi, Triệu Hàm Như bùi ngùi. Mấy năm qua, về công về tư, Trần Tử San đều giúp cô rất nhiều, nhất là trong việc kinh doanh với bên ngoài và quản lý nội bộ. Nếu không có sự trợ giúp của Trần Tử San, cô chắc chắn đã phải chịu không ít thua thiệt.
Trần Tử San cười nói: “Ai cũng từ tuổi trẻ mà đi lên thôi. Bây giờ em đã không giống ngày xưa nữa rồi, phải tin tưởng bản thân. Mặc dù chị từ chức, nhưng chúng ta vẫn là bạn bè mà. Chị sẽ luôn theo dõi sự tiến bộ của em và công ty, có gì cần chị giúp đỡ, chị chắc chắn sẽ lăn xả hết mình.”
Triệu Hàm Như cảm động ôm lấy Trần Tử San: “Chị Tử San, cảm ơn chị! Giữ gìn sức khỏe thật tốt nhé! Cánh cửa ở đây luôn rộng mở với chị, hoan nghênh chị quay lại bất cứ lúc nào.”
Trần Tử San phì cười: “Trước đấy cứ nghĩ là người rời đi trước sẽ là em, không ngờ chị mới là người đi trước. Có điều nói không chừng chị đi chưa được bao lâu, em đã phải về nước kết hôn với Khúc Nhạc rồi ấy chứ.”
Nụ cười của Triệu Hàm Như hơi cứng lại, không nói gì.
“Giận nhau thật rồi sao?”
“Trước kia lúc còn làm bạn, em luôn cảm thấy mình là người hiểu rõ anh ấy nhất thế giới này. Bây giờ, em lại phát hiện hình như mình không hề hiểu anh ấy như mình tưởng. Khi đó bọn em rất tốt, tại sao sau khi yêu nhau lại khó chịu như vậy? Có phải bọn em không hợp làm người yêu hay không?” Triệu Hàm Như nhăn mày.
Trần Tử San kinh ngạc nhìn cô: “Chị vẫn cho rằng em là người sống lý trí, không ngờ lại cũng kiểu cách như mấy cô gái chưa lớn. Hai người ở bên nhau vui vẻ là được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Hợp thì tụ, không hợp thì tan, chỉ đơn giản như vậy thôi, có đáng để em rối rắm như vậy không? Có phải đang quay phim thần tượng ngôn tình đâu.”
“Cũng không đến mức chia tay, chỉ là gần đây em cảm thấy anh ấy là lạ.” Triệu Hàm Như cau mày, mặc dù trong lòng khó chịu nhưng cô không dám nghĩ đến chuyện chia tay anh.
Trần Tử San cười vang: “Cậu ta có lúc nào không lạ chứ? Hai đứa bọn em đều là quái nhân. Nhưng mà chị đã sớm nói với bọn em rồi, yêu xa rất khó kiên trì đến cuối cùng. Hai đứa bọn em đều bận rộn, lại còn chênh lệch múi giờ nữa, dù tình cảm có sâu đậm đến thế nào cũng khó tránh khỏi sẽ có lúc nảy sinh hiểu lầm. Nên em vẫn nên mau trở về đi thôi.”
Có lẽ chỉ là hiểu lầm chăng? Triệu Hàm Như đè nén cảm giác do dự và khó chịu trong lòng, cố gắng thuyết phục bản thân phải tin tưởng anh nhiều hơn. Dù sao thì với tính cách của anh, anh hoàn toàn không thể có chuyện trêu ong ghẹo bướm ở bên ngoài được.
“Chuẩn bị cho buổi diễn thuyết thế nào rồi? Chị sẽ chuẩn bị thiết bị quay phim chuyên nghiệp, đến lúc đó nhất định phải quay lại hình ảnh huy hoàng rực rỡ của em. Sau này chị sẽ dùng buổi diễn thuyết của em để dưỡng thai cho con gái chị.” Trần Tử San cười nói.
“Sao chị biết là con gái?”
“Nói bừa thôi, chị muốn sinh con gái, con gái thân thiết hơn.” Trần Tử San cười hào sảng.
“Em vốn không định diễn thuyết nên trước đó có chuẩn bị gì đâu, chỉ viết vội một bản thảo diễn thuyết thôi. Nói thật, em đang hơi run đây này.” Ánh mắt Triệu Hàm Như khẽ chớp. Cô không giỏi, cũng như không thích diễn thuyết trước công chúng. Trải nghiệm này với cô thật sự là lần đầu tiên.
“Đừng có run, chị coi trọng em! Đến ngay cả người chua ngoa khắc nghiệt như Elly cũng coi trọng em như vậy cơ mà! Em phải có lòng tin và khích lệ bản thân.” Trần Tử San đến giờ vẫn còn cảm thấy không thể tin nổi rằng Elly lại coi trọng Triệu Hàm Như như vậy.
Triệu Hàm Như quen Elly thông qua cô, vị nữ hào kiệt này tuổi đã gần năm mươi, được giới thời trang ca tụng là nữ ma đầu, cuộc đời bà vô cùng ly kỳ.
Lúc tuổi còn trẻ bà đã từng là người mẫu có chút danh tiếng ở Mỹ, về sau lấy một tỷ phú, mười năm sau thì chồng bị bệnh qua đời. Sau khi thừa kế tài sản bạc tỷ của chồng, bà lại quay lại làm việc, tạo dựng thương hiệu thời trang và tạp chí thời trang của mình, có sức ảnh hưởng rất lớn trên toàn thế giới. Mười mấy năm nay, bà lại chuyển hứng thú sang vận động nữ quyền, ra sức bảo vệ quyền lợi của phụ nữ trong công việc.
Trần Tử San trước giờ rất thân với người trong giới thời trang và giới giải trí. Sau khi giới thiệu Elly cho Triệu Hàm Như, chẳng hiểu sao Triệu Hàm Như lại lọt vào mắt xanh của nữ ma đầu sắc bén này. Bà không chỉ giao tiền của mình cho cô quản lý, mà còn năm lần bảy lượt mời cô tham gia buổi trình diễn thời trang giới thiệu bộ sưu tập mới và dạ tiệc gì đó. Lần diễn thuyết trên hội nghị nữ quyền này cũng do bà đích thân mời từ mấy tháng trước. Điều kỳ lạ nhất chính là Triệu Hàm Như còn suýt chút từ chối.
“Triệu, chị rất coi trọng em, hôm nay nhất định phải cho bọn chị một màn diễn thuyết ngoạn mục đó.” Mái tóc xám của Elly dưới ánh đèn vô cùng tao nhã, trong mắt lóe lên vẻ cơ trí và chín chắn, trông vô cùng dễ gần.
“Em sẽ cố gắng hết sức.” Triệu Hàm Như cười gượng gật đầu. Cô mặc một chiếc váy liền màu đen trắng, đây là thiết kế Elly đích thân thiết kế. Cô chọn cái váy này không chỉ bởi vì mặc rất vừa vặn, mà hơn hết là lời chào kính trọng đến bà.
Elly hiển nhiên vô cùng hài lòng: “Mặc dù em là người phương Đông nên khung xương hơi nhỏ, cũng không phải người mẫu chuyên nghiệp, nhưng khí chất của em quá tuyệt, mấy thiết kế này mặc trên người em còn hợp hơn mặc lên lên người mấy cô người mẫu kia gấp vạn lần. Lần sau chị muốn mời em trình diễn.”
Các mẫu của thương hiệu thời trang của Elly rất phổ biến, nhưng thiết kế riêng của bà lại không nhiều. Thiết kế riêng của bà đều mang đậm khí chất cá nhân, nhấn mạnh sự kiên cường, độc lập của phụ nữ, nhưng lại không mất đi vẻ mỏng manh quyến rũ. Phong thái này không phải ai mặc cũng có thể thể hiện được.
Sở dĩ bà coi trọng Triệu Hàm Như như vậy cũng là bởi vì cô có phẩm chất riêng của phái nữ mà bà thích. Vẻ ngoài xinh đẹp, thậm chí hơi yếu đuối, nhưng lại có sự cứng cỏi và nghị lực bẻ trăm lần không cong.
“Chị đừng chê cười em vậy chứ, đến diễn thuyết em còn run đến mức không đi thẳng được đây, nói gì đến trình diễn.” Triệu Hàm Như nở nụ cười.
“Đúng rồi, sau khi hội nghị kết thúc còn có buổi trình diễn bộ sưu tập mới của bọn chị, em nhất định không được vắng mặt đó.”
Elly là nhà hoạt động xã hội, cũng là thương nhân thành công. Bà rất khéo léo kết hợp hai hoạt động lại để thúc đẩy lẫn nhau, cho nên mỗi show thời trang của Elly đều rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Triệu Hàm Như cũng có thể coi như là người ủng hộ của thương hiệu này. Mặc dù bình thường cô rất ít khi tham dự show thời trang, nhưng nếu đã tham gia hội nghị rồi thì cũng không thiếu chút thời gian để dự show, Cô lập tức đồng ý không chút do dự.
“Còn cách buổi diễn thuyết mấy tiếng nữa, về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Tiễn Elly xong, cô nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng hơi thất vọng, rốt cuộc Khúc Nhạc vẫn không tới.
Tạ Doãn và Demy khẽ gật đầu, tận tụy đưa cô đưa về phòng.
Triệu Hàm Như đột nhiên dừng lại: “Tạ Doãn, lát nữa em đi tập thể hình sao?”
Tạ Doãn hơi sửng sốt, thành thật gật đầu: “Nếu chị không còn dặn dò gì khác thì lát nữa em sẽ đi chạy bộ.”
“Chị cũng đi cùng em.”
Cô vừa dứt lời, Tạ Doãn liền sợ ngây người. Ngay cả người luôn không lộ vui buồn như Demy cũng hơi nhíu mày. Thứ Triệu Hàm Như luyện chính là “Thần rùa đại pháp”, suốt ngày ru rú trong phòng làm việc, ngay cả di chuyển cũng lười nhích, vậy mà lại chủ động đề nghị chạy bộ, quả thực là mặt trời mọc đằng Tây.
“Boss, chị run lắm sao?” Tạ Doãn hỏi dò.
Triệu Hàm Như gượng cười: “Có gì mà run chứ? Em coi thường chị quá rồi đấy. Chỉ là hơi buồn phiền trong lòng, muốn đi để toát chút mồ hôi thôi, dù sao cũng vẫn còn kịp...”