“Bố nghe nói con đang điều tra chuyện của tập đoàn Triệu thị năm xưa?” Khúc Tòng Giản không gặp đứa con trai này cũng được một thời gian rồi. Ông ta phát hiện từ sau lần1nói chuyện với Lý Tịnh hôm đó, anh thật sự không hề quan tâm đến công việc của tập đoàn nữa, cứ như hoàn toàn buông tay, hằng ngày chỉ đọc sách viết chữ trong phòng, sống8cuộc sống vô cùng yên bình thảnh thơi. Mặc dù ông ta không quản lý được Lý Tịnh, nhưng vẫn có thể khống chế bản thân không níu chân Khúc Nhạc.
Khúc Nhạc khẽ gật đầu: “Đúng thế.2Sức khỏe của bố có ổn không? Con nghe Tiểu Phạm nói, gần đây bố ho dữ lắm.”
Khúc Nhạc dường như đã liệu trước được ông ta muốn nói gì, vẻ mặt điềm nhiên đổi chủ đề.4Về việc của Triệu Hàm Như, thái độ của anh vô cùng kiên quyết, tuyệt đối không cho phép Khúc Tòng Giản và Lý Tịnh can thiệp vào.
“Con yêu cái cô Triệu Hàm Như đấy đến vậy sao?” Lần này, Khúc Tòng Giản không thuận theo ý anh, lại sầu lo nhìn anh.
“Đúng thế.” Khúc Nhạc bình tĩnh gật đầu, ánh mắt vô cùng thản nhiên.
“Con còn trẻ, chưa từng trải nhiều, có rất nhiều chuyện không nhìn rõ, không thấu đáo. Tình yêu có lẽ rất quan trọng, nhưng không phải là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời con.” Khúc Tòng Giản thấm thía nói. Trước giờ, ông ta luôn nói năng uyển chuyển, không trực tiếp phản đối như Lý Tịnh, mà chỉ nói quanh co về cuộc đời của anh.
“Vậy bố cho rằng thứ gì mới là quan trọng nhất?” Khúc Nhạc thản nhiên hỏi ngược lại. Không đợi Khúc Tòng Giản trả lời, anh đã biên tự diễn nói tiếp.
“Tình thân sao? Tám tuổi con đã ra nước ngoài, không lớn lên bên cạnh bố mẹ, trước tám tuổi thì còn quá nhỏ, không nhớ được rất nhiều chuyện. Đối với tình thân, nói thật ra bây giờ con không có bất cứ ký ức khắc cốt ghi tâm nào hết. Sự nghiệp ư? Lúc đi học con đã tự tay sáng lập công ty, nhưng lại bị bạn bè làm ăn phản bội ngay lúc đưa công ty lên sàn, bị cướp đi quyền quản lý. Khi đó quả thực con đã đau lòng đến không thiết sống, nhưng cũng đã vượt qua rồi. Từ lần đó về sau, con cũng mất đi lòng cố chấp theo đuổi sự nghiệp. Về sau lại gặp được Triệu Hàm Như, chúng con cùng nhau gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập công ty đầu tư. Mặc dù quy mô nhỏ không thể lọt nổi vào mắt xanh của bố mẹ, nhưng đó là khoảng thời gian mà con hạnh phúc nhất. Cô ấy không chỉ là người phụ nữ con yêu nhất, mà còn là người bạn tốt nhất, và là đồng đội con tin tưởng nhất. Hơn hết, cô ấy là người bạn tri kỷ của con, làm bất cứ chuyện gì vì cô ấy đều đáng giá.”
Mặc dù anh không nói hết nhưng cũng đã rất rõ ràng. Vị trí của Triệu Hàm Như trong lòng anh vượt xa Khúc Tòng Giản và Lý Tịnh.
“Vậy sao?” Khúc Tòng Giản không nói gì thêm, ánh mắt đầy bi thương: “Bố cũng không có ý phản đối bọn con ở bên nhau. Bố chỉ không muốn con bị tổn thương mà thôi. Yêu càng nhiều, tổn thương càng sâu. Người xưa nói, tình thâm không thọ, người tài ắt bị bôi nhọ. Có những lúc ngẫm nghĩ, quả thật đúng là như vậy.”
Khúc Tòng Giản vẫn không nói lời nào có tính thực tế, mà chỉ lại nói bóng gió về tình cảm của bọn anh.
Khúc Nhạc chăm chú nhìn ông ta, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Vì sao bố lại phản đối bọn con đến với nhau như thế? Có phải Tập đoàn Hồng Hải có liên quan đến chuyện Triệu Minh Hoành Tống Du bị giết hại lúc trước không?”
Khúc Tòng Giản lặng thinh: “Bố không biết, chuyện năm đó bố cũng không can dự vào nhiều.”
“Nói cách khác, muốn biết chân tướng mọi chuyện thì chỉ có cách hỏi mẹ con sao?” Người vốn luôn bình tĩnh như anh mà vẻ mặt cũng trở nên tái nhợt, càng tôn lên đôi mắt sâu của anh.
Khúc Tòng Giản thở dài: “Con hà cớ gì phải cố chấp truy tìm chân tướng như vậy? Nếu con thật sự yêu cô bé ấy thì con không nên giúp nó tìm kiếm chân tướng. Nếu thật sự có liên quan đến Tập đoàn Hồng Hải, nó còn có thể tiếp tục ở bên cạnh con sao?”
Khúc Nhạc cắn chặt răng không nói lời nào, vẻ mặt hết sức khó coi. Trước đây Triệu Minh Hoành và Tống Du yêu thương cô con gái duy nhất là cô bao nhiêu thì quyết tâm kiên định tìm kiếm chân tướng để báo thù của cô càng lớn bấy nhiêu. Anh từng chính miệng hứa hẹn với cô rằng sẽ giúp cô báo thù. Nếu cô biết hết thảy những chuyện này có liên quan đến anh, hai người bọn họ phải đối xử với nhau thế nào đây?
Giữa bọn họ còn có tương lai không? Ánh mắt kiên định của anh lần đầu tiên xuất hiện sự mờ mịt.
Khúc Tòng Giản vỗ vai anh: “Con là con của bố, bố chỉ mong con được hạnh phúc. Chuyện đã trôi qua lâu vậy rồi, làm người phải luôn nhìn về phía trước, đừng quá cố chấp trong quá khứ. Khuyên nhủ nó đi, hai đứa bọn con yên bình ở bên nhau, quên đi quá khứ. Bố tin bố mẹ nó trên trời có linh thiêng cũng mong như thế.”
Khúc Nhạc đứng dậy, vẻ mặt lạnh nhạt: “Con không tin. Bố hoàn toàn không biết chân tướng mọi chuyện. Con sẽ không dựa vào dăm ba câu suy đoán của bố mà đã phụ lòng cô ấy. Con nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra chân tướng.”
“Nếu mẹ con thừa nhận thì con sẽ làm thế nào? Tống bà ấy vào tù sao?” Khúc Tòng thương xót nhìn anh: “Bà ấy sẽ không đích thân ra tay đâu, đến chứng cứ con cũng không lấy được đâu. Người đáng bị trừng phạt trong chuyện đó đều đã chịu trừng phạt rồi, bọn con đừng điều tra nữa. Bố tin rằng bọn con cũng không muốn nhìn thấy kết cục đôi bên cùng thiệt hại đâu, đúng không?”
Dựa vào nền móng của Lý Tịnh năm đó ở Tập đoàn Hồng Hải, quan hệ cá nhân của bà ta và mấy vị lãnh đạo tỉnh A đều rất khăng khít. Nếu bà ta muốn động đến vợ chồng Triệu Minh Hoành thì chỉ cần một câu nói. Thậm chí ngay cả Triệu Minh Vĩ, Trịnh Kính, Trương Gia Trương Long cũng đều là con tốt thí trên bàn cờ của bà ta. Bọn họ gánh tiếng xấu, còn bà ta lại chẳng cần vướng bận gì.
Lúc trước anh cũng không có quá nhiều cảm xúc về chuyện này. Sau khi tiếp quản Tập đoàn Hồng Hải, anh mới có được nhận thức sâu sắc như vậy. Ưu thế của Tập đoàn Hồng Hải gần như không chỉ bởi vì tài chính hùng hậu, mà còn bởi vì có sự ủng hộ của Đường lão ở sau lưng. Đây là một thế lực chính trị không thể khinh thường. Tập đoàn Hồng Hải hằng năm đều có trong tay rất nhiều hạng mục. Những hạng mục này cũng trở thành đối tượng được nhiều nơi săn lùng.
Thời gian nhậm chức chưa đến một năm, nhưng Khúc Nhạc đã là đối tượng mà lãnh đạo các nơi tranh nhau lôi kéo qua lại. Anh xử lý công ty của Trương Gia mà hoàn toàn không cần đích thân ra tay, chỉ cần gọi một cú điện thoại, công ty liền bị đình chỉ hoạt động. Dù Trương Gia có muốn tìm anh báo thù thì cũng không tìm tới cửa được.
Bây giờ bọn họ nịnh bợ anh như thế nào thì trước đây cũng nịnh bợ Lý Tịnh như thế. Nếu Triệu Minh Hoành lúc đó không bị bọn họ nắm được điểm yếu thì không sao, một khi bị nắm được thì chắc chắn sẽ chết rất nhanh.
“Cho dù mẹ con trước đây có thật sự dính vào việc gì đó thì cũng không phải cố tình. Bà ấy trước giờ luôn rất mạnh mẽ, chuyện muốn làm thì nhất định sẽ dốc hết sức lực. Triệu Minh Hoành và Tống Du mặc dù cũng coi là doanh nhân có chút tài sản, nhưng vẫn chẳng là gì hết so với Tập đoàn Hồng Hải của chúng ta. Mẹ con sẽ không cố tình hãm hại bọn họ đâu! Có điều Triệu Hàm Như chưa hẳn đã nghĩ như vậy. Một khi nó biết mẹ con có liên quan đến cái chết của bố mẹ nó, nhất định nó xa cách với con. Con nhất định phải điều tra tiếp sao?”
Quai hàm của Khúc Nhạc căng ra, ánh mắt cuồn cuộn tâm trạng. Khúc Tòng Giản không đành lòng thở dài.
Thật ra với thái độ của Khúc Nhạc, chắc hẳn là anh đã sớm có dự cảm. Đứa con trai này của ông ta vẫn luôn kén chọn, khó lắm mới yêu cô gái này, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay như vậy. Chỉ sợ đến cuối cùng, người bị tổn thương vẫn chính là nó.
“Gần đây hình như anh có tâm sự sao?” Triệu Hàm Như không chú ý đến màn hình máy vi tính nữa, mà nghi hoặc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Khúc Nhạc lấy lại tinh thần, mỉm cười trấn an cô: “Hửm? Không có chuyện gì đâu. Anh đang nghĩ đến một hạng mục thôi.”
Hai người bình thường đều bận rộn nhiều việc, lúc gọi video qua mạng cũng đều là ai bận việc nấy, thỉnh thoảng mới quay sang nói đôi ba câu.
Khúc Nhạc ở đầu bên kia màn hình thoạt nhìn rất bình thường, dường như cũng không có gì khác với anh của mọi ngày, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó là lạ. Bọn họ đã quen biết nhiều năm, lại làm việc cùng nhau thời gian dài, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được ý của đối phương.
Nhưng bây giờ anh đã thay đổi, khiến cô không nhìn thấu được nữa. Rốt cuộc là mọi chuyện đã thành ra như vậy từ lúc nào?
Triệu Hàm Như truy hỏi đến cùng: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy” Có phải là em đã khiến anh phải chịu áp lực ở Hồng Hải không?”
“Tất nhiên là không phải rồi.” Khúc Nhạc mỉm cười, dáng vẻ rất thoải mái, nhưng dưới cái nhìn của cô lại có vẻ rất áp lực.
Triệu Hàm Như chống cằm, chăm chú nhìn anh, càng nhìn càng chắc chắn anh có tâm sự. Nhưng lần này anh lại khác với bình thường, chẳng những không giãi bày áp lực với cô, mà còn tỏ ra thoải mái trước mặt cô. Sự khác lạ của anh khiến cô cảm thấy bất an.
Tin tức liên quan tới bọn họ đã được công ty PR liên thủ đè xuống. Thế giới mạng thay đổi chỉ trong phút chốc, nhanh chóng có tin tức giật gân hơn thu hút sự chú ý của công chúng. Có lẽ vẫn còn vài người có thái độ không tốt với bọn họ, nhưng chuyện đó dù sao cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, không thể khiến cho người luôn điềm tĩnh như anh áp lực đến vậy được.
Trừ chuyện đó ra, còn chuyện gì có thể khiến anh để tâm?
“Nhìn anh nghiêm túc như vậy làm gì vậy?” Khúc Nhạc cũng dừng việc đang bận lại để nhìn cô, vẫn dáng vẻ dịu dàng đáng tin như bình thường.
“Em sẽ diễn thuyết ở hội nghị nữ quyền, anh có đến không?” Triệu Hàm Như thở dài. Chuyện anh không muốn để cô biết thì dù cô có ép hỏi, anh cũng sẽ không nói.
“Anh sẽ cố gắng.” Ánh mắt của anh lấp lóe.
Triệu Hàm Như lại nhìn ra được sự sợ hãi và tuyệt vọng từ trong ánh mắt của anh. Cô thầm giật mình, xem ra sự việc vô cùng nghiêm trọng, anh thậm chí còn không dám gặp cô nữa!
“Khúc Nhạc, không phải là anh ở trong nước đã làm gì có lỗi với em đấy chứ?” Cô nghi ngờ nhìn anh.
Không phải là cô không tin tưởng nhân phẩm của anh, nhưng mà đoán tới đoán lui vẫn chẳng đoán được nguyên cớ, nên cô mới suy đoán như vậy. Bên cạnh anh có nữ thư ký ngấp nghé dung mạo của anh, nói không chừng sẽ thừa dịp cô vắng để chen vào, mặc dù không khả thi lắm...
Khúc Nhạc sửng sốt, rồi bật cười nói: “Đừng nói bậy.”
Anh đang chột dạ!
Triệu Hàm Như ngừng thở, hai tay hơi siết chặt, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm.
Lúc Trần Tử San gõ cửa rồi mở cửa phòng làm việc của Triệu Hàm Như thì thấy hai mắt cô đang đăm đăm nhìn màn hình vi tính, hồn bay phách lạc. Cô không khỏi cảm thấy có hơi lạ lùng, Triệu Hàm Như trước giờ luôn liều mạng làm việc. Nhất là sau khi ở bên Khúc Nhạc, cô ấy cứ như điên cuồng, ngày ngày tràn đầy nhiệt tình, rất hiếm khi thấy ngồi ngẩn người ra như vậy.
“Sao vậy? Không phải cãi nhau đấy chứ?” Trần Tử San thuận tay đóng cửa lại. Mỗi lần cô nhóc này có gì đó khác thường đều không thoát khỏi liên quan tới Khúc Nhạc.
“Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ thôi.” Lúc này Triệu Hàm Như mới lấy lại tinh thần, cười với Trần Tử San, hoàn toàn không phát hiện vẻ lấp liếm bây giờ của cô y chang Khúc Nhạc ban nãy: “Có chuyện gì không?”
“Một tin tốt, một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?” Trần Tử San khó nén nổi phấn khích.