Ra mồ hôi cũng tốt, hay là đến phòng tập gym đi, tốt cho sức khỏe.” Tạ Doãn hơi buồn cười. Từ khi phát hiện ra Triệu Hàm Như cũng biết run, cô đột nhiên cảm thấy Triệu Hàm Như không còn xa vời nữa. Cô thẳng thắn, chân thành nhìn Triệu Hàm Như: “Hiếm khi Boss muốn ra mồ hôi mà không phải1là làm ổ trong phòng xem tài liệu, em còn tưởng mình nghe lầm.”
Triệu Hàm Như liếc nhìn Tạ Doãn. Đừng nhìn cô ấy bây giờ đang tỏ vẻ nghiêm túc, không chừng trong lòng đang cười thầm cô đó chứ.
“Nếu em đã nghĩ như vậy, chị vẫn nên ở lại phòng xem tài liệu thì hơn. Lập tức chỉnh sửa ghi chép cuộc8họp tối hôm qua cho chị xem, còn cả đồ thị phân tích giá bạc nữa, cũng lập tức sửa lại cho chị xem.”
Tạ Doãn há hốc mồm, vẻ mặt hối hận: “Boss, chị đang đùa em đúng không? Bây giờ á? Sao mà kịp được ạ?”
“Em nói thử xem?” Triệu Hàm Như cười lạnh.
Nhìn hai người đấu võ mồm, Demy mặc bộ đồ2đen vẫn lạnh lùng, không nói không rằng đứng cạnh, không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào hết. Chỉ là ở góc độ không ai chú ý, khóe môi của cô ấy hơi nhếch lên thành đường cong.
Hai người đang nói chuyện thì từ phía thang máy truyền đến tiếng ồn ào, mấy thanh niên đang oan oang không ngừng. Triệu Hàm4Như và Tạ Doãn nhìn nhau. Những người đang ồn ào này dùng tiếng Trung, thật đúng là mất hết mặt mũi ở nước ngoài.
“Được rồi, các cô cẩn thận một chút, đừng làm hỏng đồ của tôi. Đây chính là thiết kế cao cấp năm nay của Elly đó. Lão già BN kia không dễ nói chuyện, nếu không thì phối hợp với trang sức của BN, hiệu quả chắc chắn vô cùng tốt...”
Giọng nữ điệu đà truyền đến, lông mày Triệu Hàm Như lập tức nhíu hết lại.
“Boss?” Tạ Doãn thấy vẻ mặt bất thường của cô, nghi hoặc mà nhìn cô.
Đám nam nữ kia nhanh chóng đi tới từ chỗ cua cửa thang máy, cầm đầu chính là một cô gái thân hình thướt tha. Người còn chưa tới, mùi nước hoa son phấn nồng nặc đã đập vào mặt.
Cô ả vừa liếc mắt đã trông thấy hai người bọn họ, kinh ngạc tháo kính râm xuống, vẻ mặt hơi méo mó: “Triệu Hàm Như?”
“Triệu Tuyết Như, thật trùng hợp quá, không ngờ ở đây mà cũng có thể gặp phải chị.” Triệu Hàm Như cười lạnh nhìn cô gái sửa mặt đến đơ như tượng sáp này, đến cả biểu cảm dữ tợn cũng không làm được.
Phong cách thời trang của Triệu Tuyết Như thật đúng là ẩm ương. Cô ả đã từng dùng hình tượng thiếu nữ thần tượng để xuất đạo, từng có một thời gian giả vờ làm thiếu nữ thanh thuần, sau khi hoạt động riêng thì lại trở về con đường xinh đẹp quyến rũ. Còn nhớ lần về nước cách đây không lâu, cô ả vẫn cái kiểu o ép vốn liếng hơn người, chẳng biết xấu hổ cọ tới cọ lui ở trên người đàn ông. Ấy thế mà hôm nay, cô ả lại không mặc trang phục kiểu đó nữa mà lại đi lên con đường thanh thuần, tóc dài thẳng tắp, áo sơmi dài màu trắng rộng rãi phối với quần short jean và boot cao cổ đến gối, mang theo chút hơi hướm tuổi xuân, rõ ràng là để chụp ảnh phong cách sân bay-đường phố, có thể nhìn ra đội stylist của cô ta rất có tâm.
Nhưng mà dù stylist có tâm hơn nữa thì cũng họa bì khó họa cốt. Dù cô ả có ăn mặc thanh thuần hơn nữa, mùi nước hoa trên người có nồng nặc hơn nữa, Triệu Hàm Như vẫn có thể ngửi được mùi hôi trên người cô ả.
“Ha ha, quả thực đã lâu không gặp, sao mà mặc đồ đen thui vậy? Hôm nay là show của Elly đó. Có điều người bình thường như cô chắc chắn là không nhận được thiệp mời rồi, có cần chị đây dẫn cô đi xem cho biết sự đời không? Nhưng mà cô mau đi thay bộ đồ xúi quẩy này đi, để tránh cho người ta tưởng là cô đang để tang bố mẹ. Ăn mặc u ám như vậy, tám mươi phần trăm là bị Khúc Nhạc đá rồi đúng không?” Triệu Tuyết Như đi đến trước mặt cô, khinh thường nhìn cô từ trên xuống dưới, lảm nhảm một tràng dài: “Cô thật sự cho là mình có thể trèo lên người anh ta à? Tôi cho cô biết, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến anh ta đá cô như Trương Gia đá cô lúc trước.”
Tạ Doãn nghe mà há hốc mồm. Cô cảm thấy người phụ nữ này đúng là mất não rồi. Cô ả đến dự show, chẳng lẽ lại không biết khách quý diễn thuyết ở hội nghị nữ quyền là ai ư?
“Cảm thấy bộ đồ này của tôi xấu xí à?” Triệu Hàm Như cũng không tức giận, chỉ cười một nhạt tiếng: “Đây là do Elly đích thân thiết kế đó, vừa rồi bà ấy còn ở đây, chính miệng nói tôi rất hợp với bộ trang phục này. Xem ra chị không cùng gu với bà ấy rồi, nếu đã vậy, chị còn đến đây dự show làm gì? Chi bằng về thẳng nhà đi thì hơn.”
“Cô bớt nói hươu nói vượn đi, sao Elly có thể thiết kế cho cô được chứ?” Ánh mắt Triệu Tuyết Như dữ tợn, rõ ràng không tin.
Triệu Hàm Như mỉm cười, cũng không phản bác cô ả, chỉ khinh thường nhìn lướt qua cô ả bằng ánh mắt ở trên cao nhìn xuống. Tranh luận với kẻ ngu như thế thực sự mất mặt.
“Boss, có cần khớp lại bản thảo cho lát nữa diễn thuyết không? Dù sao lần diễn thuyết này cũng là do đích thân Elly mời, nếu đã dồng ý với bà ấy rồi thì chúng ta vẫn nên thận trọng một chút, đó là tôn trọng.” Tạ Doãn cố ý tỏ ra cung kính nói với Triệu Hàm Như, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để lọt hết vào tai Triệu Tuyết Như.
Triệu Tuyết Như sầm mặt lại, hung ác nhìn “chó săn” của Triệu Hàm Như. Rõ ràng là cô gái này đang khoe khoang giao tình của Elly và Triệu Hàm Như rất tốt trước mặt cô ả, nhưng cô ả không thèm tin đâu.
Elly là bậc thầy tiếng tăm quốc tế đại, gu thời trang thuộc loại hạng nhất. Ngôi sao trong nước có thể được mời tham dự show của bà đã là vinh dự. Các tạp chí lớn trong nước hằng năm đều cử lượng lớn phóng viên đến để đưa tin về buổi trình diễn thời trang của Elly, mà các ngôi sao lớn nhỏ cũng sẽ dồn hết sức lực để tranh đấu nhan sắc vào thời điểm này.
Triệu Tuyết Như vốn không có tư cách nhận được thiệp mời dự show của Elly, nhưng cô ả có người cha hiền chịu vung tiền như rác. Chính cô ả cũng là người cam lòng dùng vốn liếng thân thể, vậy nên mới lấy được một tấm thiệp mời.
Cô ả vất vả lắm mới được có chân tham dự show, chỉ muốn có mấy tấm ảnh đẹp trên bản tin, hoàn toàn không dám trông mong có thể dính líu gì đến bậc thầy như Elly. Nhân vật như Elly, người bình thường sao có thể có dính líu được?
Triệu Hàm Như chỉ là một nhân vật nhỏ chơi cổ phiếu, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của Elly? Cô ả chỉ coi như Triệu Hàm Như và cô gái thư ký này đang đang thông đồng khoác lác.
Triệu Tuyết Như lườm nguýt thư ký của mình. Bỏ ra nhiều tiền như vậy để nuôi mấy thứ vô dụng này, chẳng biết nhìn mặt cô ả mà bảo vệ cô ả gì cả, còn không bằng tay sai nhỏ bên cạnh Triệu Hàm Như.
Đám thư ký đều vô cùng đau đầu. Tính tình Triệu Tuyết Như rất cáu kỉnh, lúc này không ra mặt vì cô ả thì lát nữa cô ả nhất định sẽ trút tất cả giận dữ lên người bọn họ.
“Mấy người to mồm quá nhỉ, không phải là ỷ vào dáng vẻ giống Tuyết Như nhà chúng tôi hay sao? Lại còn coi mình là ngôi sao hả? Elly đích thân mời cô diễn thuyết, sao cô không nói tổng thống Mỹ mời cô ăn cơm trưa đi?” Thư ký cười to.
Ba người đám Triệu Hàm Như đều có vẻ mặt quái đản. Cuối cùng vẫn là Tạ Doãn khinh thường mở miệng: “Tin tức của mấy người đúng là nhanh nhạy quá. Tôi còn tưởng rằng mấy người ở trong nước trước giờ không xem tin tức nước ngoài chứ! Đầu tuần Boss vừa mới tham gia tiệc trưa của giới tài chính do tổng thống cử hành, mấy người biết nhanh vậy cũng không dễ dàng gì. Có điều, ảnh tin tức ngập tràn trên mạng rồi, cũng không tính là chuyện lạ...”
Triệu Hàm Như bật cười: “Được rồi, chỉ là một ngôi sao quèn trong nước mà thôi, có chuyện gì hay ho để nói với loại người này chứ? Chị ta chỉ xuất ngoại để hám ít tiếng tăm thôi, chúng ta đừng đứng quá gần loại người này. Nếu để truyền thông chụp được chúng ta đứng cùng nhau thì đúng là trúng ý chị ta rồi.”
“Triệu Hàm Như, cô đừng có dát vàng lên mặt mình! Ai mà thèm cô chứ!” Triệu Tuyết Như tức giận đến sôi lên, đáng tiếc đáp lại cô ả chỉ có tiếng cửa phòng đóng sầm.
“Chị Tuyết Như, hình như chúng ta đi nhầm tầng rồi, phòng của chúng ta ở dưới hai tầng.” Thư ký vừa mới đi theo Triệu Tuyết Như nhìn bảng số phòng bị Triệu Hàm Như đóng lại, ngu ngốc nói: “Tầng này đều là phòng tổng thống. Lúc đó chúng ta chỉ đặt phòng thương gia thôi...”
Triệu Tuyết Như nổi giận quát: “Cô câm miệng cho tôi! Là ai thuê con nhỏ ngớ ngẩn này vậy? Cô ghét tôi đúng không? Cảm thấy tôi không đặt nổi phòng tổng thống, cũng không bằng Triệu Hàm Như đúng không? Cô cảm thấy cô ta giỏi lắm đúng không? Vậy đi theo cô ta liền đi! Tôi cho cô biết, cô bị đuổi! Cút ngay đi cho tôi!”
Cô thư ký nhỏ này mới tốt nghiệp, tuổi còn nhỏ, chưa trải sự đời, nào đã từng gặp tình huống như vậy bao giờ. Cô ta bị dọa đến run lẩy bẩy, chỉ biết rơi nước mắt, không dám nhiều lời nửa câu.
“Còn chưa cút đúng không?” Cơn giận dữ của Triệu Tuyết Như cuối cùng cũng tìm được chỗ để xả. Cô ả quay sang chỉ vào mấy thư ký khác tiếp tục mắng: “Các cô còn không bảo cô ta cút ngay đi, có phải cũng muốn cút cùng nhau không hả?!”
Mấy thư ký này đã đi theo Triệu Tuyết Như nhiều năm, biết cô ả trước giờ là người không nói lý, nhất là lúc nổi giận thì càng không còn chút lý trí nào. Ngoại trừ việc a dua nịnh đầm cô ả thì không còn cách nào khác, họ đành phải tiến lên lôi cô thư ký nhỏ đang sợ đến choáng váng đi.
“Một lũ vô dụng!” Triệu Tuyết Như vẫn tức giận bất bình. Nhìn mấy thư ký vừa nhìn đã thấy không thông minh này mà mắng mỏ. Dựa vào đâu Triệu Hàm Như có thể có được thư ký mạnh mẽ như vậy, mà tay sai của cô ả lại chỉ có mấy người ngu xuẩn này!
“Boss, Triệu Tuyết Như đó thật sự là chị họ của chị sao?” Tạ Doãn bởi vì trung thành bảo vệ sếp mà bị Triệu Tuyết Như thèm muốn ghen ghét bây giờ đang tỏ vẻ khó tin nhìn Triệu Hàm Như: “Bất kể là tính cách hay IQ cũng đều khác xa!”
Tạ Doãn từ lúc còn đi học đã rất sùng bái Triệu Hàm Như. Sự tỉnh táo khôn khéo và nghiêm túc cẩn thận của Triệu Hàm Như đều là đối tượng để cô học tập. Nhưng Triệu Tuyết Như lại như một con chó dại chỉ biết sủa loạn, IQ thấp đến kinh hồn. Rốt cuộc trong hai chị em này, là ai bị đột biến gen nên mới có sự chênh lệch nhiều đến vậy.
“Cho dù rất không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế thì đúng là như thế.” Triệu Hàm Như khẽ lắc đầu, thoải mái đi vào phòng tắm rửa mặt rồi đắp mặt nạ: “Chị ta bình thường cũng không ngốc, nhưng bởi vì quá hận chị, nên mỗi lần gặp chị là IQ lại bị tụt thẳng xuống. Mười mấy năm trước, bởi vì sự tồn tại của chị mà chị ta bị chèn ép quá nhiều, nên bây giờ mới trở nên cực đoan, vừa gặp phải chuyện của chị đã lập tức trở nên mất tỉnh táo. Nghe nói gần đây chị ta đang cố gắng quyến rũ Khúc Nhạc.”
“Cái gì?” Tạ Doãn khiếp vía, suýt chút nữa là phụt nước trong miệng ra, hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao Triệu Hàm Như lại có thể bình tĩnh nói ra những lời này: “Boss, sao chị còn có tâm trạng đắp mặt nạ vậy? Chị không có chút cảm giác nguy hiểm nào hết ư?”
Triệu Hàm Như thờ ơ nhẹ nhàng vỗ lên mặt nạ: “Tại sao phải có cảm giác nguy hiểm? Nếu Khúc Nhạc có thể bị chị ta quyến rũ thì cũng không đáng để chị đặt tình cảm vào. Yên tâm đi, ánh mắt của anh ấy vẫn chưa kém đến mức đó đâu.”
“Nhưng em không cam tâm... Triệu Tuyết Như làm ra loại chuyện đó, chúng ta không nên bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy!” Tạ Doãn lòng đầy căm phẫn.