“Anh có thể giúp em điệu tra hồ sơ vụ án của ba em không? Bố em có thật sự dời tiền đến thẩm mỹ viện không?” Ra khỏi chỗ Trương Gia, Triệu Hàm Như mất đi vẻ trấn định kiên cường, để lộ vẻ lo sợ không xác định. Cô biết Triệu Thị đầu tư nhiều ngành, nhưng không đầu tư ngành nào liên quan đến thẩm mỹ viện. Thẩm mỹ viện1mẹ cô hay đi cũng không phải là thẩm mỹ viện Khả Hân.
Tại sao ba lại chuyển một khoản tài chính không nhỏ đến thẩm mỹ viện Khả Hân? Lẽ nào ba có…
Sắc mặt của Triệu Hàm Như trắng bệch. Nếu ba thật sự có phụ nữ ở bên ngoài, thì làm sao cô đối mặt được hiện thực này đây?
Không thể nào! Tình cảm của ba mẹ rất tốt, sao ba có8thể có phụ nữ khác được? Nhất định là Trương Gia nói bậy! Triệu Hàm Như cố gắng an ủi bản thân mình, nhưng những câu nói của Trương Gia vẫn cứ vang lên bên tai cô. Hắn ta không cần phải nói dối chuyện này…
Suy nghĩ trong đầu cô rối loạn thành một nùi.
Khúc Nhạc nắm chặt tay Triệu Hàm Như, vẻ mặt nghiêm túc. Không ngờ người đàn ông nhìn có2vẻ thật thà đàng hoàng như Trương Gia lại là người độc ác như vậy, chỉ vài câu nói đã khiến Triệu Hàm Như vốn kiên cường trở nên rối loạn.
“Chúng ta điều tra thẩm mỹ viện Khả Hân trước, nói không chừng sẽ có manh mối gì đó.” Khúc Nhạc đề nghị.
Triệu Hàm Như phản đối, “Không thể điều tra. Trương Gia tiết lộ chuyện này với chúng ta, nghĩa là anh4ta đã chuẩn bị xong hết rồi. Điều tra từ nơi đó, sẽ kéo mọi chuyện lên người bố em.”
“Khó mà điều tra được hồ sơ vụ án năm đó, sợ rằng phải tốn một chút thời gian.”
“Không sao, em chờ được.” Triệu Hàm Như không yên lòng nói.
“Rốt cuộc em đang sợ cái gì? Sợ bố em thật sự có phụ nữ khác?” Khúc Nhạc thở dài.
Triệu Hàm Như cắn môi, bướng bỉnh không nói.
Khúc Nhạc ôm Triệu Hàm Như vào lòng, “Hàm Như, em có thể học cách tin tưởng người khác không? Đừng vội tin tưởng lời đồn, phải học cách tin tưởng chuyện em tận mắt thấy. Em cảm thấy bố em là loại đàn ông chỉ biết ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt sao?”
“Tất nhiên là không phải! Bố em rất yêu mẹ em, tình cảm của bọn họ rất tốt…”
“Vậy vì sao em không tin bố em?”
“Không phải không tin, mà là…”
“Mà là cái gì? Mà là em quá mẫn cảm đa nghi? Trước đây, em biết rõ anh yêu em, không thể nào có chuyện dây dưa với người phụ nữ khác. Vậy mà khi tin tức anh và Tiêu Khả Nhi đính hôn lan ra, em lại tin tưởng tin tức đó. Bây giờ, em biết rõ bố em yêu mẹ em, không thể phản bội mẹ em. Nhưng vì vài câu chia rẽ của Trương Gia, em bắt đầu suy nghĩ lung tung. Lẽ nào em không phân biệt được ai mới đáng để em tin tưởng sao?”
Khúc Nhạc luôn cưng chiều Triệu Hàm Như, hiếm khi nói nặng lời với cô. Nhưng bây giờ, anh lại nói thẳng mặt, kỳ lạ là làm cho cô tỉnh táo lại. Cô cười khổ, nói: “Trương Gia đúng là một nhân vật lợi hại, em quá coi thường anh ta. Em gặp anh ta để gây xích mích mối quan hệ giữa anh ta và Triệu Minh Vĩ, mượn dao của anh ta đối phó Vương Đại Quốc. Không ngờ, lại bị anh ta gây xích mích ngược lại.”
Triệu Hàm Như không còn là cô bé ngây thơ năm nào, nhưng Trương Gia vẫn có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Nếu không phải Khúc Nhạc đúng lúc nhắc nhở, sợ rằng cô sẽ thật sự nghĩ loạn. Xem ra, trước đây cô bị anh ta đùa bỡn xoay quanh cũng không coi là oan uổng.
“Chỉ cần em luôn kiên trì tin tưởng người nên tin tưởng, thì sẽ không có xích mích.”
Khuôn mặt nặng nề của Khúc Nhạc khiến Triệu Hàm Như hơi chột dạ. Cô kéo tay anh, nhỏ giọng làm nũng: “Anh đừng nóng giận, em biết lỗi rồi. Nếu trước đây có anh ở bên cạnh em, thì em sẽ không bị anh ta lừa…”
“Nếu có anh ở bên cạnh em thì anh sẽ không để cho em và anh ta gặp nhau.” Khúc Nhạc rất có máu ghen, ánh mắt Trương Gia nhìn Triệu Hàm Như lúc nãy khiến anh khó chịu đến tận bây giờ.
“Đương nhiên rồi, sao anh ta có thể so với anh được? Năm xưa nếu em quen biết anh, thì làm gì có chuyện nhìn anh ta nhiều hơn một lần.” Triệu Hàm Như dỗ dành Khúc Nhạc, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng.
Khúc Nhạc rất muốn cười, nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ nghiêm túc.
“Em nói thật đấy, anh đừng tức giận nữa.” Triệu Hàm Như kéo tay Khúc Nhạc, khuôn mặt luôn lạnh nhạt hiếm khi lộ vẻ làm nũng, “Em mời anh ăn ngon.”
“Ăn cái gì?”
“Ăn món ăn vặt đặc sản ở quê em. Trước đây, bố mẹ thường dẫn em đến chỗ một ông chú ăn mì thịt bò. Tuy mì thịt bò không phải là món đặc sản duy nhất ở đây, nhưng quán ăn của ông ấy không hề bình thường như những quán ăn khác. Mì tự cán, nước dùng có công thức nấu riêng, hương vị vô cùng ngon. Lúc ở nước ngoài, em hay mơ món mì thịt bò ở đây. Em muốn ăn lâu lắm rồi, chúng ta mau đi thôi.” Triệu Hàm Như đầy phấn khởi đề cử.
“Nấu ngon hơn cả anh?” Khúc Nhạc liếc Triệu Hàm Như, hình như không phục lắm. Dáng vẻ sùng bái này của cô chỉ có khi cô năn nỉ anh nấu cơm cho cô ăn.
“Đương nhiên là không ngon bằng anh nấu rồi. Anh nấu cơm có bỏ thêm hương vị tình yêu. Trên thế giới này, không có bất cứ món nào ngon hơn cả.” Ở trước mặt Khúc Nhạc, da mặt của Triệu Hàm Như ngày càng dày, bất cứ lời nói ngon ngọt nào cũng có thể nói ra mà mặt vẫn không đổi sắc.
“Buồn nôn!” Khuôn mặt Khúc Nhạc hơi đỏ, ánh mắt lấp lánh, thầm cảm thấy nhẹ nhõm.
Từ khi trở lại thành phố C đày kỷ niệm buồn, Triệu Hàm Như thường rơi vào trạng thái hoảng hốt, ánh mắt vô cùng tối tăm. Đặc biệt là sau khi gặp Trương Gia, cô bỗng trở nên yếu ớt. Bây giờ cô nói đùa với anh, có nghĩa là cô đã ý thức được điều này, nên bắt đầu điều chỉnh bản thân.
Triệu Hàm Như dẫn Khúc Nhạc đi khắp hang cùng ngõ hẻm, quen đường quen nẻo rẽ vào một quán ăn bình thường. Khúc Nhạc ngắm nhìn bốn phía, khó nén ngạc nhiên, bởi vì ở đây quá đơn sơ. Không ngờ vợ chồng họ Triệu giàu nhất thành phố C lại dẫn con gái đến chỗ này ăn.
Triệu Hàm Như gọi chủ quán lấy một tô nước sôi, bỏ thìa đũa vào khử trùng, động tác rất quen thuộc, không hề giống đại tiểu thư ngậm thìa vàng ra đời.
“Anh rất ít đến những chỗ thế này sao?” Triệu Hàm Như buồn cười nhìn Khúc Nhạc. Đừng nói là anh, ngay cả đám vệ sĩ đi cạnh anh cũng không được tự nhiên.
Ngược lại, chủ quán rất tự nhiên. Quán ăn này của ông ấy có tiếng xa gần, không ít dân nhà giàu trong thành phố là khách quen của quán. Ngoài cửa quán đậu xe sang trọng hàng triệu, chủ quán cũng thường thấy người ở tầng lớp trên. Thấy nhóm Khúc Nhạc khí thế hơn người, chủ quán cũng nhìn thêm vài lần rồi tiếp tục làm việc. Quán ăn quá đông khách, ông ấy không có thời gian quan tâm phản ứng của bọn họ.
“Đây là lần đầu tiên.” Khúc Nhạc cầm bát đũa, nhìn vách tường dính đầy nấm mốc và dầu mỡ, còn có chút mất tự nhiên, “Khi anh còn bé, bố mẹ anh không thích anh ăn ở bên ngoài, muốn ăn món gì thì mời đầu bếp về nhà nấu. Lúc đó anh học được không ít tay nghề từ đầu bếp, sau này ra nước ngoài, cũng ít thấy kiểu quán ăn thế này.”
“Ha ha ha, với tiêu chuẩn vệ sinh của quán ăn này, nếu ở nước ngoài thì đã bị niêm phong từ lâu rồi. Anh theo đầu bếp học nấu ăn từ nhỏ vậy à? Lúc đó bố mẹ anh nghĩ như thế nào vậy? Định sau này cho anh làm đầu bếp hả?”
“Bọn họ có thể nghĩ như thế nào? Mỗi ngày bọn họ bận rộn ở bên ngoài, đã quên trong nhà còn một đứa con là anh, hoàn toàn không biết anh ở nhà làm gì. Khi đó tuổi còn nhỏ, cảm thấy nấu cơm thật thú vị, nên theo đầu bếp học, mà cũng không có ai ngăn cản anh. Không ngờ, thực tế sau này chứng minh nấu ăn là một kỹ năng thực dụng.” Khúc Nhạc nhìn Triệu Hàm Như, cười đầy thâm ý.
Nếu không phải anh nấu ăn ngon, thì cô sẽ không dễ dàng bị anh buộc lại như thế.
Triệu Hàm Như định nói gì đó, Khúc Nhạc bưng tô mì thịt bò khói bốc nghi ngút lên, “Rất thơm.”
“Em không lừa anh đúng không? Bố mẹ em rất thích ăn ở quán này, ăn cả mấy chục năm, từ lúc chưa có Triệu Thị, từ lúc bố mẹ em còn là thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi…” Ánh mắt Triệu Hàm Như sáng ngời, lại rơi vào trong ký ức, cười dịu dàng nhắc tới mối tình ngọt ngào của bố mẹ.
“Ngay cả chuyện này mà bố mẹ em cũng nói với em?” Khúc Nhạc bật cười. Anh chưa từng gặp vợ chồng họ Triệu, nhưng qua sự miêu tả của Triệu Hàm Như, hình ảnh bọn họ dần hiện lên. Anh như thấy đôi vợ chồng đứng trước mặt mình liếc mắt đưa tình, ân ái như những cặp đôi bình thường. Bọn họ dần lớn lên, dần già đi, nhưng tay luôn nắm một bé gái.
Đây là hình ảnh hôn nhân tốt đẹp sao? Một cặp vợ chồng yêu nhau, một đứa con thông minh xinh đẹp, người một nhà hòa thuận yêu thương…
Khúc Nhạc bỗng cảm thấy chua xót, anh thất vọng về Khúc Tòng Giản, tức giận Lý Tịnh.
Tuổi thơ trong trí nhớ của anh, bố anh chỉ có anh trai, còn anh là một con chó để giải buồn trong nhà, khi nào rảnh mới trêu chọc anh. Vẻ mặt mẹ anh chỉ có oán hận và nịnh nọt, lợi dụng anh để chiếm được hời từ bố anh. Bọn họ chưa từng quan tâm đến ý nghĩ của anh, cũng chưa từng biết anh muốn gì. Những hình ảnh “hạnh phúc” gia đình, đều là kết quả diễn xuất của bọn họ trước mặt người ngoài.
Anh đột nhiên rất hâm mộ Triệu Hàm Như. Tuy bố mẹ cô đã qua đời, nhưng bọn họ đã để lại cho cô ký ức ấm áp có một không hai.
“Nếu bố mẹ em còn sống, bọn họ chắc chắn sẽ thích anh.” Thấy sự cô đơn trên mặt Khúc Nhạc, Triệu Hàm Như liền hiểu anh đang nghĩ gì, ánh mắt cô lộ vẻ đau lòng.
Mặc dù cô không biết tình hình cụ thể của gia đình anh, nhưng cô mơ hồ đoán được bọn họ không hòa thuận. Cô không còn ngây thơ như năm nào, cho rằng cả thế giới đều hạnh phúc giống mình, thậm chí chưa từng nghĩ tới có bố mẹ nào lại lạnh nhạt với con mình như vậy.
“Làm sao em biết? Anh cảm thấy bọn họ nhất định sẽ không thích người muốn cướp bảo bối của bọn họ.” Khúc Nhạc nắm tay Triệu Hàm Như, dần dần thoải mái lên.
“Em hiểu rất rõ bố mẹ em, họ là hai người tham ăn. Nếu biết anh nấu ăn ngon, họ nhất định sẽ không kịp chờ đợi bán con gái cầu thức ăn.” Trong mắt Triệu Hàm Như ánh lên ý cười. Nhiều năm rồi, ngồi lại chỗ từng ngồi, nhắc đến bố mẹ mình, trong lòng cô không còn đau đớn như đã từng, chỉ còn tràn đầy ấm áp và hạnh phúc.