Trương Gia nhìn đôi nam nữ có khí chất dung mạo hơn người ở trước mặt, trong lòng hơi bất ngờ, cũng xót xa không tài nào đè nén được. Triệu Hàm Như dịu dàng xinh đẹp, ngọt ngào đáng yêu, đã từng ngoan ngoãn phục tùng hắn ta, là người bạn gái hoàn mỹ trong lòng đàn ông. Nếu nói hắn ta chưa từng yêu cô thì là nói dối.
Chỉ là, trước quyền1lực và người đẹp, hắn ta bất đắc dĩ lựa chọn quyền lực. Năm đó, hắn ta chỉ là một nhân vật nhỏ không lên nổi lên được mặt bàn, quanh năm cùng em trai ở đầu đường kiếm cơm, cha mẹ mất hết. Dù hắn ta thông minh muốn đi học, thì cũng chỉ có thể làm một tên côn đồ.
Trương Long xúc động thô bạo, tùy tiện cẩu thả, không có tầm8nhìn. Người làm anh trai như hắn ta phải gánh vác cuộc sống của hai người.
Trương Gia ngây người nhìn Triệu Hàm Như, trong mắt có chút đau thương. Khúc Nhạc cau mày nghiêng người ngăn ánh mắt của hắn ta.
Trương Gia thở dài. Năm đó Triệu Hàm Như một lòng yêu hắn say đắm, giống như thằng nhóc nhà nghèo hắn ta là hoàng tử duy nhất trên đời. Còn bây giờ, trong2mắt của cô chẳng còn say mê cuồng nhiệt, mà chỉ có thờ ơ khinh thường.
Lần gặp nhau ở Mỹ, hắn ta biết cô đã thay đổi. Khi đó chỉ nhìn lướt qua, nên cảm giác này không có mãnh liệt. Lúc này nhìn người đàn ông ngồi cạnh cô, vừa gặp đã biết là xuất thân hơn người. Bọn họ càng xứng đôi, tâm lý của hắn ta lại càng không thăng bằng,4giống như người bị tổn thương trước đây không phải là cô, mà là hắn ta.
Trong câu chuyện hoàng tử và công chúa, chưa từng cần sự tồn tại của thằng nhóc nhà nghèo. Triệu Hàm Như có một người bạn trai thế này mới là mong muốn của Triệu Minh Hoành và Tống Du.
Ban đầu, Triệu Hàm Như không chút lý trí yêu hắn. Được một thiên kim nhà giàu xinh đẹp trẻ tuổi thật lòng yêu thương, người mang tâm hồn già cỗi như hắn ta cũng phải động lòng. Cô yếu đuối dịu dàng như một đóa hoa sen không nhiễm bụi trần. Hắn ta đã từng muốn che chở cô cả đời…
Trương Gia nhắm hai mắt lại. Nhiều năm qua, hắn ta luôn buộc mình phải hướng về phía trước, không được nghĩ lại những chuyện đã qua. Nhưng đến khi Triệu Hàm Như xuất hiện trước mặt, hắn ta lại bất giác nhớ lại…
Nếu thời gian có thể quay lại, hắn ta sẽ làm như thế nào?
Lúc thực hiện kế hoạch, hắn ta từng dao động vài lần, cũng từng muốn vứt bỏ kế hoạch ban đầu, sống thật hạnh phúc với Triệu Hàm Như. Sau này cô thừa kế Triệu Thị, cô ỷ lại hắn ta như thế, Triệu Thị chắc chắn là vật trong túi của hắn. Đã vậy, hắn ta cần gì phải thay Triệu Minh Vĩ may áo cưới?
Chỉ trách Triệu Minh Hoành và Tống Du quá thông minh. Bọn họ điều tra ra được âm mưu anh hùng cứu mỹ nhân, tiếp cận Triệu Hàm Như của hắn ta, nên đề phòng hắn ta, thậm chí muốn điều hắn ta đến chi nhánh công ty.
Hắn ta hiểu rõ vợ chồng họ Triệu. Tuy bọn họ cưng chiều con gái, sợ con gái đau lòng, mặt ngoài bọn họ sẽ không phản đối, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không để hắn ta và Triệu Hàm Như đi tới cùng.
Để tránh công dã tràng, hắn ta lựa chọn làm theo kế hoạch đã đề ra, đưa Triệu Minh Hoành vào tù. Khi đó, hắn ta không hề có ý buông tha Triệu Hàm Như.
Sắc đẹp của cô, sự cuồng dại của cô đều khiến hắn ta mê đắm. Hắn ta nghĩ, nếu mất đi cô thì hắn ta sẽ không bao giờ tìm được một người bạn gái yêu hắn ta hết lòng nữa.
Hắn ta cũng nghĩ, Triệu Hàm Như vốn mềm yếu, chỉ cần diệt trừ Triệu Minh Hoành và Tống Du, cô nhất định sẽ càng thêm ỷ lại hắn ta, cuối cùng cô vẫn là của hắn.
Thật không ngờ, Triệu Tuyết Như lại hận Triệu Hàm Như. Rõ ràng cô ta không thích hắn, nhưng lại quan hệ với hắn, dùng chuyện này nhục nhã Triệu Hàm Như.
Năm đó hắn ta còn trẻ, hoàn toàn không có sức chống cự với vóc người nóng bỏng quyến rũ của Triệu Tuyết Như. Huống chi, cô ta còn là con gái của người thắng Triệu Minh Vĩ. Hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Hàm Như đau lòng gào khóc.
Hắn ta cho rằng dù Triệu Hàm Như có đau lòng giận dữ, thì sau khi mất đi cha mẹ, cô chỉ là một bé gái mồ côi. Chỉ cần hắn ta dỗ dành cô, cô sẽ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh hắn ta. Không ngờ nửa đường lại nhảy ra một Tống Cẩn, dẫn cô ra nước ngoài, đi một chuyến nhiều năm.
Mấy năm nay, thế lực của hắn ta ở thành phố C đã dần dần phát triển, nhưng hắn ta không biết Triệu Hàm Như ở nước ngoài làm gì, chỉ biết rằng cô đã thay đổi. Một cô gái vốn được chiều chuộng, không xem tiền ra gì bỗng buông bỏ ngành mình thích, lựa chọn học ngành tài chính, lại còn tạo ra danh tiếng không nhỏ.
Hắn ta biết cô gái ngốc nghếch yêu thương hắn ta đã chết rồi.
Có lẽ Triệu Hàm Như không hề cảm thấy “ngốc nghếch đáng yêu” là một lời khen ngợi. Nhưng đối với Trương Gia mà nói, loại phụ nữ này có sức hấp dẫn trời sinh với hắn ta. Hắn mãi mãi không quên được Triệu Hàm Như của năm xưa, nhưng lại có chút sợ hãi Triệu Hàm Như sắc bén, lạnh lùng trước mắt.
“Mẹ tôi bị tai nạn xe cộ, là do anh và Trương Long giật dây Vương Đại Quốc làm?” Triệu Hàm Như không biết tâm lý của Trương Gia vào lúc này, cũng lười phải biết hắn ta nghĩ cái gì. Cô hỏi thẳng, cắt ngang dòng hồi tưởng của Trương Gia.
“Hàm Như, sao em lại nghĩ anh như thế?” Trương Gia khiếp sợ nhìn Triệu Hàm Như, cứ như cô ác ý phỏng đoán là đang nhục nhã hắn.
“Tôi vừa đi tìm Vương Đại Quốc, ông ta mở một tiệm sửa xe ở vùng ngoại ô. Nghe nói ông ta là một đứa con có hiếu, vì mẹ bệnh nên nhận mối làm ăn đó. Chắc là trong lòng ông ta còn có chút lương tri, nên đã nói hết tất cả.” Ánh mắt của Triệu Hàm Như đầy thù hận khắc cốt ghi xương.
Là Vương Đại Quốc! Trong mắt của Trương Gia trở nên lạnh lẽo. Sau khi Vương Đại Quốc ra tù, bọn họ đã sắp xếp cho ông ta làm việc ở bãi đỗ xe, nhưng ông ta lại không biết ơn, được hai tháng sau liền chạy ra vùng ngoại ô mở tiệm sửa xe.
Trước đây Trương Long còn oán giận ông ta không biết điều, nhưng hắn ta lại không để tâm đến quân cờ này. Người có chí khác nhau, ông ta muốn mở tiệm sửa xe thì cứ để ông ta mở, hắn ta rộng lượng không ngăn cản, không ngờ gặp họa lớn.
Vương Đại Quốc cố ý muốn đi, có lẽ là do “lương tâm” quấy phá, không muốn thông đồng làm bậy với bọn họ. Trương Gia muốn nhìn xem, rốt cuộc Vương Đại Quốc có bao nhiêu lương tâm?
“Em đừng nghe ông ta nói bậy. Anh không hề biết ông ta, sao lại sai khiến ông ta làm chuyện đó được?” Trong đầu có nhiều suy nghĩ lướt qua, nhưng Trương Gia lại phản ứng rất nhanh nhạy. Hắn ta nói một cách chân thành, kết hợp với khuôn mặt thật thà đàng hoàng, hiệu quả vô cùng tốt, “Tại sao anh phải làm vậy? Anh và mẹ em không thù không oán. Khi đó, anh và em hạnh phúc như vậy, giết mẹ em có lợi gì cho anh?”
Giọng điệu của Trương Gia chua xót, cứ như hắn ta rất uất ức khi bị phụ bạc, bị oan uổng.
“Bố tôi và anh cũng không thù không oán, tại sao anh lại hãm hại ông ấy? Tôi muốn hỏi anh, anh giúp Triệu Minh Vĩ hãm hại bố tôi, có lợi gì cho anh? Là vì Triệu Tuyết Như hay là vì Trương Long?” Triệu Hàm Như không hề bị kỹ thuật diễn của Trương Gia lừa. Hắn ta móc tim móc phổi giải thích, liếc mắt đưa tình, cứ như diễn cho người mù xem.
Triệu Hàm Như tiếp tục ép hỏi: “Anh đừng giả vờ vô tội. Anh làm ở phòng tài vụ, chỉ có anh mới có thể bịa đặt chứng cứ hãm hại bố tôi.”
Trương Gia nhắm hai mắt, vẻ mặt không đành lòng, “Anh không muốn nói với em chuyện này, bởi vì sợ làm em bị tổn thương. Nhưng em cứ muốn biết chân tướng, thì anh sẽ nói cho em biết. Anh có thể thề với trời, anh không có bịa đặt chứng cứ. Năm xưa Triệu tổng thật sự tham ô một khoản tài chính không nhỏ, chứng cứ vô cùng xác thật.”
Triệu Hàm Như bật cười, “Công ty là của bố tôi, tại sao bố tôi phải tham ô tài chính? Lần sau anh nhớ mượn cớ đáng tin một chút.”
“Anh không biết tại sao Triệu tổng muốn tham ô khoản tiền đó, nhưng ông ấy thật sự đã tham ô. Khi đó anh cũng thấy lạ, nên chỉ có thể báo cáo sự thật với cấp trên. Anh thật sự không có đi tố cáo với công an, Triệu tổng có ơn tri ngộ với anh, sao anh có thể lấy oán trả ơn?” Vẻ mặt Trương Gia rất chân thành và đau buồn. Nếu Triệu Hàm Như còn là cô bé ngây thơ năm nào, thì cô đã tin những lời hắn ta nói.
Trương Gia nhắm hai mắt, “Anh không biết có người lại báo chuyện này lên cảnh sát… Lúc đó, còn chưa có kết luận cho chuyện này, thì Triệu tổng đã qua đời. Bao nhiêu năm qua, trong lòng anh thật sự rất khổ sở…”
Triệu Hàm Như vô cùng phục kỹ thuật diễn của Trương Gia. Hắn ta vừa diễn, đã tẩy trắng mình sạch sẽ. Nói cả buổi, hắn ta mới là người vô tội đáng thương nhất. Chẳng lẽ mấy năm nay cô trách lầm hắn ta?
Triệu Hàm Như vừa buồn cười vừa mất kiên nhẫn, cảm thấy giao tiếp với loại người này còn mệt hơn giao tiếp với chữ cái con số.
“Bố tôi tham ô tài chính để làm gì?” Triệu Hàm Như ung dung nhìn Trương Gia, “Nếu tham ô thì tiền chuyển đi đâu? Anh làm việc ở phòng tài vụ, vô cùng chính nghĩa báo cáo tình huống với cấp trên. Vậy là anh đã sớm biết rồi?”
“Chuyển đến thẩm mỹ viện Khả Hân.” Trương Gia có một khuôn mặt thành thật, lại thêm giọng điệu thẳng thắn chân thành, khiến người ta dễ tin lời hắn ta nói.
“Ha ha, thẩm mỹ viện? Một người đàn ông như bố tôi chuyển tiền đến thẩm mỹ viện?” Triệu Hàm Như chế giễu.
Triệu Hàm Như từng đến các thẩm mỹ viện ở thành phố C, nhưng chưa từng nghe tên thẩm mỹ viện Khả Hân, nói không chừng là do Trương Gia thuận miệng nói dối gạt người.
“Anh cũng tò mò, nhưng nó là thật…” Trương Gia dừng một chút, tiếp tục nói: “Nếu em không tin thì có thể tìm hồ sơ vụ án năm đó đọc.”
“Không cần thiết.” Triệu Hàm Như ngẩng đầu cười nhạt, “Bố tôi sẽ không làm chuyện đó. Năm xưa anh hãi hại bố tôi, tất nhiên đã chuẩn bị hết rồi. Thẩm mỹ viện là do anh tạo ra, dù tôi có đọc hồ sơ vụ án cũng điều tra không được cái gì.”
“Haizz…” Trương Gia thở dài, ánh mắt đau đớn, “Em không tin anh sao?”
Triệu Hàm Như đứng dậy, khinh thường trnhìn Trương Gia, “Anh đáng để tôi tin sao? Trương Gia, không ngờ anh là loại người này, dám làm không dám chịu, kém xa em trai anh nhiều.”