Vết thương trong lòng đã bóc vảy, một lần nữa chạm vào, không còn cảm thấy đau đớn, nhưng vết sẹo thì mãi còn đó.
Triệu Hàm Như đột nhiên cảm thấy bố mẹ chưa từng rời xa cô. Họ vẫn luôn sống trong lòng cô, làm bạn với cô, cùng cô cố gắng đi về phía trước.
Cô phải sống thật tốt, thật vui vẻ, sống thành dáng vẻ ba mẹ mong chờ nhất.
“Em rất may mắn.” Khúc Nhạc cười nói, ánh mắt mang theo vài phần trẻ con, xuyên qua hơi nước mờ1ảo, như biến thành cậu thiếu niên lạnh nhạt ngượng ngùng năm xưa. Triệu Hàm Như lập tức mềm lòng..
“Em cũng cảm thấy như vậy, em có bố mẹ tốt nhất trên thế giới, và có…” Triệu Hàm Như để đũa xuống, cười híp mắt nhìn Khúc Nhạc, “Bạn trai tốt nhất.”
Khúc Nhạc cúi đầu, khóe môi hơi nhếch lên, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, không biết là vì hơi nóng hay là vì xấu hổ. Từ khi hai người chính thức bên nhau, Triệu Hàm Như trở nên thích nói những8lời yêu thương sến súa, khiến anh mặt đỏ tim đập liên hồi.
Có điều, cô luôn trêu chọc anh xong rồi bỏ chạy. Như lúc này đây, cô vừa nói xong câu đó rồi liền rất tự nhiên nói sang chuyện khác, giới thiệu với anh về lịch sử của quán ăn. Khi còn nhỏ, cô rất hứng thú với lịch sử. Dù là chuyện gì đi nữa, cô đều thích ngược dòng lịch sử tìm hiểu. Cô nói liên tục về quán ăn, về con hẻm, về thành phố, thuộc như lòng2bàn tay.
Khúc Nhạc cười nghe Triệu Hàm Như nói, đôi môi đỏ mọng lúc mở lúc đóng, giọng nói như ngọc trai rơi trên mâm ngọc, êm tai dễ nghe.
Nước sốt mì thịt bò hơi cay, màu ớt đỏ tươi làm cho đôi môi vốn tái của Triệu Hàm Như trở nên đỏ bừng. Khúc Nhạc không kiềm lòng được nhẹ nhàng xoa môi Triệu Hàm Như, ngoài mặt lại nghiêm túc nói: “Dính nước sốt rồi.”
Triệu Hàm Như giật mình, nhưng không xấu hổ, ngước mắt nhìn sâu vào mắt Khúc Nhạc.4Hai người ở bên nhau đã lâu, cô thừa biết anh suy nghĩ gì, sẵng giọng nói: “Rốt cuộc anh có nghe em nói không?”
Nụ cười của Khúc Nhạc dịu dàng dung túng, “Anh đang nghe.”
Bàn kế bên, một cặp đôi đang vùi đầu ăn mì thịt bò. Có điều, bầu không khí của bọn họ không hòa thuận. Viền mắt cô gái hồng hồng, cô ta vừa cãi nhau với bạn trai, nên hâm mộ nhìn sang đôi trai gái đang ân ái không chút kiêng kỵ.
Người đàn ông mặc bộ đồ rất đẹp, vẻ ngoài đẹp trai tao nhã, hành động cử chỉ lộ ra giáo dưỡng hơn người. Nhìn lại người đàn ông của mình, chưa đến ba mươi mà tóc đã bắt đầu hói, bụng phệ, hút thuốc khò khè, dáng vẻ vô cùng thô lỗ.
Cô ta vốn không quá bất mãn về bạn trai của mình, nhưng khi so sánh với người đàn ông bên cạnh, sự đối lập cao thấp trở nên rõ ràng.
Hơn nữa, người bạn trai heo này yêu cầu cô ta đòi bố mẹ mua nhà, lại còn phải cho anh ta đứng tên nhà.
Dựa vào cái gì? Lẽ nào anh ta cho rằng cô ta không thể thiếu anh ta?
Vì sao thế giới này không công bằng như thế? Có phụ nữ có được đàn ông ưu tú, còn cô ta phải chấp nhận người đàn ông đáng ghét này?
Ánh mắt của cô ta mang theo hâm mộ và ghen ghét. Cô gái ngồi bàn bên rất đẹp, vẻ đẹp mềm mại, đúng loại đàn ông thích.
Trong nháy mắt đó, trong đầu cô ta hiện lên từ “tiểu bạch hoa“. Cô ta cúi đầu nhìn vòng eo to đùng của mình. Khung xương của cô ta lớn, lưng hùm vai gấu, cô ta vừa ước ao vừa ghen tị với loại người ngây thơ ai thấy cũng thích.
Năm xưa lớp cô ta cũng có một người bạn ngây thơ như thế. Cô ta bĩu môi, bị cảnh trước mặt gợi lên ký ức. Từ trước đến nay, nữ sinh luôn không thích những cô gái được nam sinh thích. Không biết cô gái đó ra nước ngoài như thế nào rồi…
Cô ta chợt hoảng sợ, sao lại đột nhiên cảm thấy cô gái trước mắt khá giống “cô gái ngây thơ” kia vậy?
Cô ta nghiêm túc quan sát Triệu Hàm Như từ đầu đến chân, ngay cả móng tay cũng xinh đẹp. Gò má và thân hình của cô gái dần trùng khớp với người trong trí nhớ. Nói đến cùng thì chưa thấy cả khuôn mặt, cô ta còn không chắc lắm.
Khoảng cách giữa hai bàn không xa, cô ta quan sát quá mức trắng trợn khiến Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như không vui. Bọn họ tới đây ăn ngon, lại bị người ta nhìn chằm chằm, cũng không phải là chuyện gì đáng nói. Có điều, cô ta nhìn quá mức, nhìn thẳng mặt bọn họ, ngay cả mắt cũng không chớp một cái. Triệu Hàm Như nghi ngờ không biết giây tiếp theo cô ta có nhào tới luôn hay không?
Khúc Nhạc kéo Triệu Hàm Như đứng dậy. Cô ta vẫn đi theo bọn họ. Thấy vệ sĩ sắp bước lên đuổi, cô ta vội hét lên: “Hàm Như? Cậu là Triệu Hàm Như sao?”
Triệu Hàm Như quay đầu nhìn cô ta, hình như hơi quen mặt, nhưng không nhớ rõ là ai. Dù sao thì cô ở thành phố C mấy chục năm, có gặp người quen cũng không phải là chuyện lạ.
Nữ sinh kia kích động nói: “Hàm Như, tớ là Hoàng Mẫn, bạn cùng trường cấp ba với cậu, chúng ta học cùng một ban. Cậu nhớ không?”
Triệu Hàm Như không có phản ứng gì mấy, chỉ lạnh nhạt gật đầu với Hoàng Mẫn, tỏ vẻ không còn nhớ.
Hoàng Mẫn cảm thấy là lạ. Mặc dù bọn nữ sinh không thích Triệu Hàm Như, nhưng cũng biết cô là một cô gái hiền lành dịu dàng. Rõ ràng là thiên kim đại tiểu thư, lại không có một chút giá của thiên kim đại tiểu thư, chưa từng ra vẻ lạnh tanh như bây giờ.
“Khi đó tớ ngồi sau cậu, lúc giáo viên dạy Tiếng Anh đặt câu hỏi, cậu hay dựng sách lên nhắc tớ…” Hoàng Mẫn tưởng Triệu Hàm Như quên cô ta nên mới lạnh nhạt như thế. Vì vậy, cô ta tiếp tục thân thiện ôn chuyện.
“Đã lâu không gặp.” Triệu Hàm Như lần nữa gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ, thái độ vẫn lạnh nhạt như trước.
Hoàng Mẫn hơi xấu hổ. Không biết vì sao cô ta dễ tiếp thu dáng vẻ lạnh nhạt này hơn là vẻ dịu dàng hiền lành trước kia của Triệu Hàm Như. Thiên kim đại tiểu thư nên kiêu ngạo xa cách như vậy.
Trong mắt của cô ta ánh lên vẻ hóng chuyện, vẻ mặt kích động nói: “Gần đây đám bạn ra nước ngoài lần lượt trở về. Đầu tiên là Trịnh Hiệu Dương, sau đó là Dư Mịch, bây giờ là cậu. Nghe nói Trịnh Hiệu Dương sắp tổ chức họp lớp ở khách sạn nhà cậu ta, mời tất cả bạn học và giáo viên. Cậu có đi không?”
“Chắc là không.” Triệu Hàm Như xoay người định đi. Nghe tới tên Trịnh Hiệu Dương, ánh mắt cô lóe lên, hơi khó hiểu. Rõ ràng là anh ta vẫn còn kiêu căng khoe khoang như xưa, vậy mà Phương Minh nói anh thành thục chững chạc không ít.
“Vậy thì tiếc quá. Lần này cậu về nước định cư sao? Tớ nghe nói mấy năm nay cậu ở Mỹ, cậu làm gì vậy?” Hoàng Mẫn hỏi liên tục. Sau khi Triệu Hàm Như ra nước ngoài, cô cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè. Vị đại tiểu thư trước mắt trở thành truyền thuyết trong đám bạn học, không ai biết cô đang làm gì. Hôm nay, hiếm khi được gặp cô, tất nhiên là cô ta phải hỏi thăm cho rõ.
Triệu Hàm Như cười không nói, cô không có nhiều tình cảm với những người bạn học này.
Nếu có cũng là năm xưa, sinh nhật năm mười sáu tuổi, cô mời không ít bạn học. Lúc đó cô rất thỏa mãn, bạn bè có ở cả khắp trường, ai cũng thích cô, tươi cười chào đón cô. Sau này, hiện thực lại giáng cho cô một cú tát nảy lửa.
Sau khi ba mẹ gặp chuyện không may, những người được gọi là bạn bè tránh cô như tránh bò cạp, bỏ đá xuống giếng xem cô như chuyện cười. Thật đáng buồn, không có một người bạn thật lòng với cô, loại bạn thế này không cần cũng được. Ra nước ngoài rồi, cô không liên lạc với bọn họ nữa, tập trung tất cả tinh thần vào việc học tập, ít khi nhớ lại chuyện cũ. Những chuyện hay những người không có liên quan đến thù oán của ba mẹ, tất cả đều bị cô quên hết.
Triệu Hàm Như không có hứng thú trả lời những câu hỏi của Hoàng Mẫn. Ở trong mắt cô, cô ta không khác gì phóng viên báo lá cải.
Thấy Triệu Hàm Như không muốn trả lời, Hoàng Mẫn nhanh chóng hiểu chuyện, không hỏi tới nữa, mà kể lại cho cô nghe tin đồn cô ta vừa nghe, “Cậu còn nhớ Dư Mịch không? Trước đây cô ta đi Pháp du học, vừa mới về được mấy tháng, ngày nào cũng chạy theo Trịnh Hiệu Dương. Năm xưa Trịnh Hiệu Dương si tình với cô ta, bây giờ lại không chút do dự vứt bỏ cô ta. Nghe nói mỗi ngày anh ta thay một người bạn gái, nhưng cô ta vẫn không từ bỏ ý định, khắp nơi chặn anh ta lại, bị nhục nhã thê thảm…”
“Đúng là không ngờ.” Qủa nhiên Dư Mịch không kiềm chế được trở về nước. Triệu Hàm Như hơi hứng thú, hòa nhã trả lời một câu, khơi dậy lòng nhiều chuyện của Hoàng Mẫn. Cô ta vốn là một người nhiều chuyện, gặp lại người bạn cũ đã lâu không gặp, tất nhiên là muốn khoe khoang bản lĩnh hóng hớt của mình.
“Đàn ông đều như vậy. Lúc thích thì móc tim móc phổi, lúc không thích thì hận không thể đạp ra xa. Dư Mịch xinh đẹp, không ít người theo đuổi, sao lại sống chết muốn treo ở trên cây Trịnh Hiệu Dương chứ?” Hoàng Mẫn không hiểu. Trước đây Trịnh Hiệu Dương coi như là hoàng tử trường học, khá nhiều nữ sinh ghen tị với Dư Mịch. Nhưng bây giờ, nhìn thấy cô ta thảm như vậy, thì họ bắt đầu đồng tình với cô ta.
“Có lẽ là mất đi luôn là tốt nhất, dễ dàng chiếm được nên không biết quý trọng.” Triệu Hàm Như hơi ngạc nhiên, lẽ nào Trịnh Hiệu Dương không yêu Dư Mịch nữa? Anh ta dứt khoát cắt đứt với nữ thần của mình, chẳng lẽ anh ta thật sự thay đổi? Vậy thì cô thiếu mất một trò hay để xem rồi.
“Bây giờ Trịnh Hiệu Dương luôn bị Dư Mịch làm phiền. Cô ta vừa xinh đẹp lại thông minh, suốt ngày ở bên cạnh anh ta, đuổi cũng không đi. Có nhiều bạn học cũ đánh cuộc, xem bọn họ có quay lại với nhau hay không.”
Nghe Hoàng Mẫn nói như vậy, cuối cùng Triệu Hàm Như cũng nở nụ cười, “Hai người bọn họ ở bên nhau đã nhiều năm, cũng nên có một kết thúc hạnh phúc.”
“Cậu nói đúng, năm xưa bọn họ nổi tiếng nhất trường học. Có điều, Dư Mịch không tốt lắm. Trịnh Hiệu Dương đối xử tốt với cô ta như vậy, mà cô ta còn nghi ngờ lung tung. Có khoảng thời gian cô ta còn cảm thấy cậu thích Trịnh Hiệu Dương, ngầm tới lớp chúng ta tìm cậu gây phiền phức. Khi đó tớ đã biết cô ta không phải là người tốt…” Hoàng Mẫn nói không dứt lời.