Từ Dương đứng trước phòng bao riêng của Khúc Nhạc, cung kính gọi một tiếng, “Boss”
Khúc Nhạc không lập tức mở cửa, chỉ cất giọng nói,“Chờ một chút.”
Sau đó trong phòng loáng thoáng có tiếng thì thầm nói chuyện, có giọng con gái1mềm mại. Từ Dương ngạc nhiên, hẳn là người trong phòng chính là vị bạn gái thần bí Khúc Nhạc che dấu.
Từ trước đến nay Khúc Nhạc không có hứng tham gia mấy sự kiện ra mắt gì đó của giới giải trí,8nhưng lần này lại ra mặt chắc chắn là vì muốn nụ cười giai nhân.
Nghĩ đến điệu bộ liếc mắt đưa tình của Nghiêm Hiểu Văn, anh ta thầm than trong lòng. Chỉ sợ cô ta đã lẵng phí thời gian thôi. Phụ2nữ dù thông minh đến đâu, một khi rơi vào bể tình cũng đều không còn lý trí nữa.
Khúc Nhạc mở cửa ra, ánh mắt còn chút ý cười, áo khoác đã cởi ra vắt trên tay, trông có vẻ an bình thảnh4thơi.
Từ Dương không dám nhìn kỹ vào trong phòng, rất quy củ nhìn thẳng vào Khúc Nhạc, ngoan ngoãn nói: “Boss, anh tìm tôi?”
“Ừm, đã nghe chuyện Khương Nam Sinh sai người đâm tôi chưa?”
“Đã nghe Dương quản lý nói rồi.”
“Tôi không định bỏ qua cho hắn ta dễ dàng như thế. Cậu đến mấy cơ quan liên quan đánh tiếng, tội cố ý giết người là trọng tội, cho dù không được như ý cũng khiến hắn chịu đủ thiệt thòi. Gọi đoàn luật sư, nói yêu cầu của chúng ta, giải quyết việc chung, không thiên vị.” Giọng Khúc Nhạc lạnh lùng. Thế lực của Khương Cường khá lớn, nếu như anh không tỏ thái độ cứng rắn, chỉ sợ Khương Nam Sinh ngày mai đã được thả.
“Tôi hiểu rồi.” Từ Dương gật đầu, trong lòng cũng có chút tức giận. Khúc Nhạc là nòng cốt của tập đoàn Hồng Hải, một nhân vật quan trọng như thế suýt chút nữa bị một tên nhị thế tổ không ra gì làm hại, đây chắc chắn khiêu khích tập đoàn Hồng Hải.
“Boss, hôm nay anh đi ra ngoài một mình, thật sự quá nguy hiểm!” Vẻ mặt Từ Dương rất khó coi, nếu như Khúc Nhạc có chuyện gì, chỉ sợ bọn họ sẽ rơi từ Thiên Đường xuống Địa Ngục chỉ trong vòng một đêm. Việc liên quan đến lợi ích của mình, cho dù Khúc Nhạc không thích nghe, anh ta cũng phải ngăn lại: “An nguy của anh không thể xem thường, mong anh khi ra ngoài sẽ đưa theo vệ sĩ.”
Nếu như là chỉ là nhà giàu thông thường thì không sao. Nhưng Khúc Nhạc bây giờ gây thù khắp nơi, đắc tội nhiều người, chưa hẳn sẽ không có người muốn dùng cách này để hại anh. Đây là cũng là nguyên nhân khiến Khúc Nhạc cương quyết với chuyện Khương Nam Sinh. Nếu như ngay cả an toàn của bản thân mình cũng có thể thỏa hiệp, thì rõ ràng khiến người khác cho rằng anh là kẻ yếu đuối dễ bắt nạt.
Khúc Nhạc không lập tức đồng ý, nhíu mày lại suy nghĩ. Mỗi giây phút ở cạnh Triệu Hàm Như đều vô cùng quý giá, anh không muốn có người khác xen vào, nhưng anh vẫn phải thừa nhận Từ Dương nói đúng.
“Tôi sẽ dặn bọn họ không làm phiền anh.” Nhìn sắc mặt do dự của anh, Từ Dương hiểu rõ điều Khúc Nhạc lo lắng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân?
“Vậy thì bảo họ đến đi.” Khúc Nhạc cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Đuổi Từ Dương đi, lúc Khúc Nhạc quay vào phòng thì Triệu Hàm Như đã ngủ.
Khúc Nhạc ngắm nhìn cô ngủ đến ngẩn người. Rõ là cô đã mệt lắm rồi, giấc ngủ này rất ngon. Khuôn mặt nhỏ xinh đỏ bừng, không giống với vẻ lạnh lẽo thường ngày, cô ngủ không một chút đề phòng,
Anh nhịn không được vươn tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt Triệu Hàm Như. Cô như nhận ra được, chủ động vùi mặt mình vào lòng bàn tay anh, còn nhõng nhẽo cọ cọ, khiến lòng anh cũng mềm đi.
Còn lúc này ở Cục Công an, tình thế đang loạn như cào cào.
“Chúng mày ai dám đụng đến tao thì tao sẽ giết kẻ đó!” Khương Nam Sinh đá bay cái ghế, lớn giọng gào lên.
Mấy cảnh sát vây quanh hắn ta, không coi hắn ra gì, nhưng cũng không dám đánh hắn, chỉ còng hai tay hắn lại, để lại cho hai cảnh sát trung niên mặt đen ngồi trông, một người cường tráng, một người gầy yếu, tướng mạo đều rất chất phát trung thực.
Khương Nam Sinh vẫn điên cuồng chửa rủa. Hai người cảnh sát vẫn không nói gì, mặc kệ hắn om sòm cáu gắt. Dù sao thần tiên đánh nhau, mấy vị cấp trên còn đùn đẩy cho nhanh, bọn họ nhỏ nhoi cũng không muốn gặp nạn.
“Chúng mày sợ rồi sao? Tao nói cho chúng mày biết, sợ thì nhanh thả tao ra, chúng mày sẽ không sao!” Khương Nam Sinh nhận ra suy nghĩ của bọn họ, càng thêm đắc ý, “Tao khát, lấy nước cho tao.”
Cảnh sát cường tráng quả thật cũng đứng dậy, ra ngoài lấy nước.
Khương Nam Sinh không khỏi càng thêm đắc ý, khinh miệt nhìn cảnh sát gầy: “Các người nếu thức thời, thì nhanh thả tôi ra, biết bố tôi là ai không? Chờ ông ấy đến bảo lãnh cho tôi thì các người thảm đấy. Mấy cái mũ cảnh sát không nằm trên đầu mấy người nữa đâu...”
Người cảnh sát gầy cười không nói gì. Ông ta đương nhiên biết Khương Nam Sinh là ai. Mấy đồng nghiệp ở đồn khác đều bị thằng nhóc này mắng rồi, ỷ vào thế lực gia đình, phách lối khắp nơi. Nhưng chỉ cần hắn ta không làm chuyện quá đáng, bọn họ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở.
Chuyện này ban đầu cũng không lớn lắm, một đám trai gái trẻ tuổi tụ tập một chỗ hút thuốc rồi làm loạn, đây chính là cuộc sống thường ngày của đám công tử bột này. Bọn họ cũng lười quan tâm, cũng không để ý đến cuộc gọi báo án kia. Ai ngờ phó cục trưởng lại trực tiếp ra lệnh, bọn họ không xuất quân thì không được. Kết quả bắt về rồi, thì mấy vị cục trưởng lại tranh cãi nhau, đương nhiên người báo án cũng có thế lực cường đại chống lưng.
Người cảnh sát cường tráng đi một lúc lâu mới quay lại, trong tay cũng không mang theo nước, vẻ mặt lạnh lùng, thì thầm mấy câu với viên cảnh sát gầy. Nét mặt cảnh sát gầy chợt thay đổi, hai người đều thu hồi vẻ chất phác trung thực khi nãy, ánh mắt cùng lóe lên.
“Nước đâu? Không thấy tôi đang khát sao?” Khương Nam Sinh vẫn chưa rõ tình hình bên ngoài.
“Tên.” Hai cảnh sát kia bày ra dáng vẻ làm việc, thật sự coi Khương Nam Sinh như tội phạm bình thường.
“F*ck, các người dám thẩm vấn tôi? Các người biết bố tôi là ai không?”
“Chúng tôi còn chẳng biết cậu là ai, sao biết bố cậu được?” Cảnh sát gầy cười lạnh.
“Ngay cả tên tôi cũng chưa từng nghe? Các người còn muốn làm việc không? Tôi là Khương Nam Sinh, bố tôi là Khương Cường!”
Hắn ta không ngờ hai người cảnh sát này không hề sợ hãi, cứ như thực sự không biết Khương Cường là ai, tiếp tục thảm vấn. Việc này khiến Khương Nam Sinh dù ngu đến đâu cũng cảm thấy không bình thường.
Hắn ta thường xuyên đụng chạm với đám cảnh sát này, đây là lần đầu tiên bọn họ không cho hắn mặt mũi như thế. Nghĩ đến đôi nam nữ phách lối trong khu chung cư, hắn ta thoáng có dự cảm không lành, chẳng lẽ gia thế của bọn chúng lớn hơn hắn ta sao?
Lưng hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh. Khu chung cư kia không phải nơi bình thường, những gia đình ở đó không phú thì quý, mấy người ở trong đó đều là giới trung thượng lưu. Nếu như không phải lúc đó hắn chưa tỉnh rượu, trên người vẫn còn thuốc, hắn cũng đã chẳng làm loạn ở đó.
Khương Nam Sinh liếm môi, im lặng không nói gì, không dám thừa nhận mình thật sự chột dạ.
“Là cậu sai Trần Quý mang theo người đâm vào xe Khúc Nhạc?”
“Khúc Nhạc là ai?” Khương Nam Sinh biết “Trần Quý” chính là tên của “Lão Nhị”, nhưng cái tên Khúc Nhạc này lại không quen, nên hơi ngẩn người.
“Là tổng giám đốc tập đoàn Hồng Hải.” Cảnh sát gầy nói, cười quái đản, “Không phải đến tập đoàn Hồng Hải mà cậu cũng không biết chứ?”
May là Khương Nam Sinh đang ngồi trên ghế, nếu không cả người hắn đã xụi lơ, ngã trên đất.
Hắn ta là một tay thiếu gia ăn chơi, dù ngu xuẩn thế nào cũng không thể chưa nghe đến quái vật khổng lồ như tập đoàn Hồng Hải. Nếu đó chỉ là công ty kinh doanh bình thường thì không sao, nhưng người chống lưng họ lại chính là ông cụ kia.
“Tôi không biết, tôi không biết anh ta.” Khương Nam Sinh cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo, sắc mặt trắng bệch. Khúc Nhạc cũng là nhị thế tổ như hắn ta, nhưng Khúc Nhạc từ nhỏ đã ra nước ngoài. Còn hắn thì lêu lổng cùng đám nhị thế tổ ở đây, nên hai người không hề biết nhau.
Sau khi tỉnh rượu, hắn mới nhớ ra uy danh của Khúc Nhạc. Tuổi trẻ đã dễ dàng tiếp quản tập đoàn Hồng Hải là huyền thoại trong đám nhị thế tổ. Mặc dù anh là người khiêm tốn, nhưng địa vị không hề kém hơn bố anh.
Lúc này Khương Nam Sinh mới sợ thực sự, thấy sắc mờ mắt mới chọc đến anh ta. Nếu Khúc Nhạc thực sự muốn truy cứu đến cùng, thì dù là Khương Cường ra mặt cũng chưa chắc có thể bảo vệ được hắn.
“Vừa rồi Trần Quý và đàm em của hắn đã khai nhận, là cậu sai bọn họ đi giết Khúc Nhạc, còn có camera chứng minh. Cậu còn gì muốn nói không?”
“Không, không phải tôi!” Lời của viên cảnh sát gầy khiến hắn bừng tỉnh, lập tức ý thức được dù thế nào cũng không thể nhận tội danh giết người này, lớn tiếng cãi: “Tôi chỉ bảo bọn chúng đập xe của anh ta, cho anh ta một bài học, không bảo bọn chúng giết người!”
Hai người cảnh sát nhìn nhau, hết sức hài lòng với phản ứng của Khương Nam Sinh. Dù sao Khương Cường vẫn còn tại vị, không ai muốn ép Khương Nam Sinh vào chỗ chết.
Chỉ có điều lời khai của Trần Quý đã khai ra, không có ai muốn gánh trọng tội này. Trần Quý đương nhiên cũng sẽ liều mạng trốn trách trách nhiệm.
“Trần Quý nói cậu không chỉ ra lệnh cho bọn họ đập xe, còn bảo bọn họ đánh Khúc Nhạc, bắt cô gái đi cùng anh ta đến phòng các cậu vui vẻ, có đúng không?” Hai vị cảnh sát này cười trộm. Chơi dao lắm có ngày đứt tay, Khương Nam Sinh coi trời bằng vung làm xằng làm bậy, tự cho mình là mạnh, đến giờ đứt tay mới cảm thấy sợ.
“Không, tôi chưa từng nói vậy!” Khương Nam Sinh đã lấy lại tinh thần, phủ nhận tất cả mọi chuyện. Chỉ cần hắn không thừa nhận, cùng lắm thì hắn chỉ bị tạm giam vài ngày, đợi đến lúc bố hắn ta đến tạo quan hệ, là hắn có thể ra ngoài.
“Nhưng Trần Quý đã cung cấp một đoạn ghi âm cuộc gọi, trong đó nói rõ là hắn được cậu sai bảo.” Cảnh sát gậy nói.
“Mẹ kiếp, tên đó hãm hại tôi!” Khương Nam Sinh ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được tên khốn Trần Quý kia lại dám ghi âm cuộc gọi của hắn.
“Cuộc điện thoại đó không phải tôi gọi. Hơn nữa, đó cũng không phải là ý tôi, mà là ý của Triệu Cương và Chu Văn Kỳ!” Khương Nam Sinh dù tức giận nhưng vẫn giữ được một chút lý trí.