Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 173: BỐ CON

“Khúc tổng, cô Triệu.” Quản lý ở ngoài khẽ áy náy gọi.

“Vào đi.” Khúc Nhạc trả lời, thuận tay múc cho Triệu Hàm Như một bát canh.

“Đây là thẻ hội viên của cô Triệu. Bố mẹ cô đã từng là hội viên ở đây, nên có tên của cô trong danh sách.”1Quản lý cười cười, cung kính đưa thẻ cho Triệu Hàm Như.

“Nơi này vẫn còn ghi chép thông tin hội viên của bố mẹ tôi từ năm đó sao?” Triệu Hàm Như ngạc nhiên, nhìn tấm thẻ hội viên thiết kế đơn giản nhưng rất tinh tế.

“Ghi chép về hội viên của8Kinh Hoa đều được lưu trữ, trừ khi chúng tôi ngừng kinh doanh, hoặc hội viên tự mình đến hoạch toán tài khoản.” Quản lý tỏ ra hết sức thân thiện, mỗi lời nói cử chỉ đều khiến người khác thỏa mãn, nhưng không hề mất chừng mực.

Triệu Minh Hồng và Tống2Du qua đời ngoài ý muốn, nên đương nhiên không thể tự mình đến hoạch toán tài khoản, cho nên tài khoản của bọn họ được giữ lại vĩnh viễn. Triệu Hàm Như im lặng, hốc mắt ươn ướt.

“Khúc tổng, ông Khúc cũng đang tổ chức tiệc tiếp khách ở đây, ngài4có muốn qua đó chào hỏi ông ấy không?”

Quản lý nhanh chóng không nhắc đến chuyện đau lòng của Triệu Hàm Như nữa, mà quay sang xin chỉ thị của Khúc Nhạc.

Khúc Nhạc khẽ nhíu mày: “Bố tôi biết tôi ở đây không?”

“Tạm thời chưa biết.”

“Vậy thì không cần đi.” Khúc Nhạc thờ ơ nói, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, hiển nhiên cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Khúc Tòng Giản, “Mấy người đâm vào xe tôi thế nào rồi?”

“Đã mời cảnh sát đến xử lý.”

“Hỏi được gì không?”

“Bọn chúng nói là bị Khương Nam Sinh con trai của Khương Cường sai khiến, đúng lúc Khương Nam Sinh cũng có mặt ở đồn công an.”

“Bảo Từ Dương lập tức đến đây gặp tôi.”

Quản lý vừa đi, Khúc Nhạc lập tức trút bỏ vẻ lạnh lùng ban nãy, lo lắng nhìn Triệu Hàm Như: “Sao không ăn? Không hợp khẩu vị à?”

“Ăn no rồi.” Triệu Hàm Như uống từng ngụm trà nóng, vẻ mặt hơi mệt mỏi. Ngồi trên máy bay lâu như vậy, cô chưa kịp điều chỉnh chênh lệch múi giờ, vốn đã rất mệt, bây giờ ăn no nên bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

“Mới ăn có một ít làm sao đủ? Nếm thử bánh Hương Vụ này đi, cũng không tệ lắm.”

“Em buồn ngủ.” Triệu Hàm Như cắn tay anh một cái, giọng nói trở nên mơ màng.

“Vậy thì đi ngủ trước nhé?” Nhìn hai mắt Triệu Hàm Như díu lại, Khúc Nhạc không thể làm gì hơn, đành kéo cô ra cái đình nhỏ, đi qua cây cầu nước chảy.

Cô đi đến, nghe tiếng nước róc rách, lại tỉnh táo hơn một chút: “Khương Nam Sinh là ai? Sao lại sai bảo được mấy tên lưu manh này?”

“Khương Nam Sinh là con trai của lão già Khương Cường, từ nhỏ đã được lão chiều thành hư, ỷ vào thế lực của gia đình, làm thủ lĩnh đám lưu manh bên ngoài, không có năng lực gì, có chuyện thì tìm lão già giải quyết thôi.” Khúc Nhạc cười xòa, vẻ mặt đầy khinh thường. Mặc dù lúc nãy anh cũng không nhận ra Khương Nam Sinh, nhưng chuyện Khương Cường có một tên con trai công tử bột vô dụng thì có nghe nói.

“Anh cũng là nhị thế tổ, lại khác hắn hoàn toàn nhỉ.” Triệu Hàm Như cười.

“Người với người sinh ra đã khác nhau, giống như em và Triệu Tuyết Như mặc dù là chị em họ, nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau.”

“Muốn so sánh chị ta với em? Chị ra không có tư cách đó.”

Khúc Nhạc luôn rất thích điệu bộ cao ngạo này của Triệu Hàm Như. Anh đưa tay vuốt vuốt tóc cô, mắt đầy cưng chiều.

“Vì sao lúc nãy không đi gặp bố anh?” Lúc đi ngang qua một căn phòng, nghe thấy tiếng sáo trúc thanh nhã bên trong, Triệu Hàm Như chợt nhớ đến lời quản lý nói lúc nãy, bèn tò mò nhìn anh. Hai bố con cùng ở một nơi, theo lý thì nên đến chào một câu, chẳng lẽ giữa họ có chuyện gì sao?

“Bây giờ em đã chuẩn bị tốt để gặp người lớn rồi?” Khúc Nhạc dừng bước, tủm tỉm cười nhìn cô.

“Liên quan gì đến em?” Triệu Hàm Như mất tự nhiên nhíu nhíu mày.

“Em ngồi máy bay lâu như thế cũng mệt rồi, không muốn em phí sức đi xã giao với ông ấy. Lần sau đi, con dâu xấu cũng nên gặp bố mẹ chồng.”

“Em xấu lắm sao?” Triệu Hàm Như không phục, sẵng giọng.

“Khúc Nhạc?” Khúc Tòng Giản đúng lúc đi đến từ một đường nhỏ, bất ngờ gọi, ánh mắt có chút không vui, “Sao bố lại không biết con cũng ở đây?”

“Bố.” Khúc Nhạc khẽ gật đầu, thái độ cũng không thâm mật, càng không có ý định giải thích với ông ta.

“Ăn cơm với bạn gái?” Khúc Tòng Giản quan sát Triệu Hàm Như. Đứa con trai này của ông ta yêu muộn, bình thường đều tập trung tinh thần vào học hành rồi sự nghiệp, chưa từng thấy nó để ý đến cô gái nào, bây giờ lại không e dè nắm chặt mười ngón tay của cô gái kia, xem ra đây chính là người mà nó giấu kín trong buổi họp báo, thậm chí không tiếc từ chối hôn ước với con gái nhà họ Tiêu.

Sau khi về nước, Khúc Nhạc vẫn bận rộn với chuyện của tập đoàn Hồng Hải. Hai bố con gặp nhau hầu như cũng chỉ nói chuyện công việc. Ông ta vừa đọc tin mới biết Khúc Nhạc có bạn gái. Mà đứa con trai này của ông ta cũng không có ý định đưa bạn gái về nhà giới thiệu.

Nếu đổi lại là người khác, không đưa bạn gái về chẳng qua đó chỉ là tùy tiện vui chơi qua đường. Nhưng tính cách Khúc Nhạc lại không như vậy. Trước nay nó rất cố chấp với những thứ mình muốn, hoàn toàn không để ý suy nghĩ của người bên ngoài.

Khúc Tòng Giản không thoải mái lắm, con trai đưa bạn gái đến Kinh Hoa, nhưng lại không đến chào hỏi ông ta, rõ ràng chính là không tôn trọng ông ta.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Khúc Tòng Giản nhìn Triệu Hàm Như lại sắc bén hơn. Cô gái này tướng mạo xinh xắn ngây ngô, khuôn mặt cũng có nét quyến rũ mê người, chẳng trách khiến con trai ông thần hồn điên đảo.

Khúc Tòng Giản là người từng trải, bây giờ đã qua thời kỳ ham mê nhan sắc, cũng hiểu được đạo lý phải cưới vợ hiền. Nếu năm xưa, ông ta cưới một người vợ khiên tốn hiểu rõ thân phận, thì cũng không ầm ĩ đến nỗi mất hết danh tiếng, con trai lớn ông ta dốc lòng bồi dưỡng cũng sẽ không phải ngồi tù. Thấy Khúc Nhạc để ý Triệu Hàm Như như thế, trong mắt ông ta hiện vẻ không tán thành.

Ông ta kiềm chế vô cùng tốt, dù không hài lòng cũng không thể hiện ra bên ngoài. Những cảm xúc không vui lập tức bị ông ta đè xuống, biểu hiện trên mặt vẫn nho nhã ôn hòa. Nhưng Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như đều là người hiểu chuyện, sao có thể không nhận ra biểu cảm thoáng qua kia.

Khúc Nhạc nắm chặt tay Triệu Hàm Như, từ tốn nói: “Không phải là bạn gái, là vị hôn thê của con.”

Khóe môi Khúc Tòng Giản không tự chủ được mấp máy, nó đang khiêu khích mình sao!

Triệu Hàm Như cũng không e sợ, thoải mái tươi cười với ông ta: “Chào bác.”

Không quá lấy lòng, cũng không quá kiêu căng, càng không tự ti, vừa nhìn là biết được dạy dỗ rất tốt.

Khúc Tòng Giản ôn hòa cười cười, trông như một trưởng bối dễ gần: “Lúc nào về nhà mọi người cùng ăn một bữa cơm?”

“Lần sau đi ạ, cô ấy chỉ đến một hai ngày rồi lại về Mỹ.” Thái độ của Khúc Nhạc vẫn lễ phép nhưng thiếu thân mật, dường như người trước mặt không phải bố ruột anh, mà chỉ là một người họ hàng xa lạ.

Khúc Tòng Giản gật đầu: “Bên trong còn có khách, bố vào trước đây.”

Nhìn theo bóng lưng Khúc Tòng Giản rời đi, Triệu Hàm Như ngẩng đầu nhìn Khúc Nhạc: “Bố anh không thích em.”

“Ông ấy cảm thấy em là hồng nhan họa thủy.” Khúc Nhạc cười lạnh lẽo. Tuy Khúc Tòng Giản cuối cùng vẫn chấp nhận chuyện Khúc Phong vào tù, nhưng chuyện này đã khiến tình cảm bố con vốn không có gì đặc biệt giữa hai người có thêm một tầng ngăn cách. Trong hai đứa con trai, Khúc Tòng Giản vẫn thích Khúc Phong nhiều hơn một chút. Dù sao Khúc Phong cũng mang theo kỳ vọng của ông ta lớn lên. Hai người bọn ở bên nhau đã lâu, tình cảm đương nhiên không phải bình thường. Còn anh chẳng qua là Trình Giảo Kim giữa đường xuất hiện mà thôi.

Nhất là trong thời gian này, Khúc Nhạc cải cách quyết liệt, động chạm đến lợi ích của không ít người. Khúc Tòng Giản ba lần bốn lượt ở trước măt anh nói tốt cho người khác, nhưng đều bị anh bác bỏ. Người kiềm chế tốt như Khúc Tòng Giản cũng không tránh khỏi tức giận, quan hệ bố con ngày càng hạ xuống điểm đóng băng.

“Trong nhà anh ai cũng là người cô đơn.” Khúc Nhạc đột nhiên hơi xúc động. Khúc Phong vào tù, vợ chồng Lý Tịnh và Khúc Tòng Giản bất hòa. Quan hệ của anh với bố mẹ đều không hòa thuận, ba người đều có cuộc sống riêng của mình, nếu không quá cần thiết thì sẽ không nói chuyện với nhau, nhưng trước mặt người ngoài vẫn giữ mối quan hệ thuận hòa.

Vừa rồi Khúc Tòng Giản nói đến “nhà”, anh cũng không biết là ông ta muốn nhắc đến chỗ nào, bọn họ có nhà sao? Cùng lắm chỉ được coi như nhà trọ mà thôi.

Triệu Hàm Như nắm chặt tay anh, trong lòng cũng không dễ chịu. Cô là đứa bé được bố mẹ che chở lớn lên, mặc dù bây giờ bố mẹ đều đã mất, nhưng tình yêu của họ dành cho cô, cả đời này cô cũng không quên được.

Khúc Nhạc thì ngược lại, hiển nhiên Khúc Tòng Giản chẳng mấy yêu thương đứa con trai này. Mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng chỉ mấy câu ngắn ngủi ông ta nói khi nãy đã thể hiện khát khao khống chế, chỉ e Khúc Nhạc cũng không được bố mẹ thực lòng yêu thương.

Triệu Hàm Như không khỏi tiếc nuối cho anh. Khúc Nhạc là người sống nội tâm, mặc dù anh chưa bao giờ thể hiện tình cảm ra ngoài, nhưng vào lúc tập đoàn Hồng Hải lung lay, anh đã bỏ lại tất cả đề về nước. Có thể thấy trong lòng anh vẫn luôn cho lắng cho bố mẹ.

Chỉ là không ai ngờ chuyện sẽ đến nước này. Anh tiếp quản tập đoàn Hồng Hải vì bố mẹ, lại bị bố mẹ coi là kẻ phản bội.

“Chúng ta đi thôi.” Khúc Nhạc không chút lưu luyến thu mắt lại. Anh là một người lý trí, không hy vọng viển vông vào những thứ không tồn tại.

“Ông ấy không thích em, vậy thích ai? Chẳng lẽ là Tiêu Khả Nhi?” Triệu Hàm Như ranh mãnh nhìn anh, chỉ sợ cô con dâu Khúc gia muốn chính là vị Tiêu Khả Nhi đã mai danh ẩn tích kia. Nếu không phải người lớn hai nhà cố ý vun vào, cô ta không thể cứ si mê quấn lấy anh như vậy được.

“Em quan tâm ông ấy thích ai làm gì? Ông ấy đã kết hôn rồi, dù có thích em, hai người cũng không tiến tới được. Nếu ông ấy thích Tiêu Khả Nhi, thì người cần quan tâm là mẹ anh, em chỉ cần quan tâm anh thích ai là được.” Khúc Nhạc cười xòa, hiến khi nói đùa, lúc này chỉ có lời nói đùa này mới giảm bớt buồn phiền trong lòng anh.

Triệu Hàm Như cười khanh khách, “Em không thèm quan tâm anh thích ai đâu, dù anh không thích em, thì em vẫn thích anh.”

“Câu này là anh nói mới đúng chứ?” Chỉ khi nhìn cô, vẻ mặt Khúc Nhạc mới ấm áp hơn.