Khương Nam Sinh cắn răng nghiến lợi đấm xuống mặt bàn. Hắn ta chọc nhầm phiền phức thế này, còn chẳng phải là do Triệu Cương và Chu Văn Kỳ hại sao?
Cô gái bên cạnh Khúc Nhạc là em họ của Triệu Cương. Mặc dù hắn không rõ quan hệ giữa họn họ như thế1nào, nhưng cũng biết mình bị kẻ khác lợi dụng, sao có thể để Triệu Cương và Chu Văn Kỳ đứng ngoài được.
Triệu Cương cùng lắm chỉ là con của một thương nhân bình thường, còn cha của Chu Văn Kỳ là Chu Minh, trước đây là phó thị trưởng thành phố C, bây giờ8mặc dù đã lên làm Sở trưởng nhưng đó lại là ở tỉnh A. Bọn chúng không có gốc rễ ở thủ đô, đẩy hai gã này ra, vừa có kẻ chịu tội thay, vừa có thể hả giận.
***
Triệu Hàm Như tỉnh giấc, ánh mắt vẫn mơ màng. Thấy Khúc Nhạc yên lặng ngồi cạnh2cô đọc sách, trong lòng cô êm ái. Nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này thì tốt.
Khúc Nhạc dời mắt sang nhìn cô, thấy cô đang ngây người thì không khỏi buồn cười, gạt tóc rối trên má cô ra sau tai, “Tỉnh rồi?”
“Vâng.” Triệu Hàm Như vừa4tỉnh ngủ, giọng vẫn mang theo giọng mũi. Cô cọ mặt vào lòng bàn tay anh, lười biếng hỏi: “Anh đọc gì thế?"
“Tỉnh lại cảm thấy yêu em hơn. Hai ngày qua anh rất vui, cũng rất kiêu ngạo. Em hơi ngông ngênh, còn rất diệu kỳ.” Khúc Nhạc nhìn vào mắt cô, từ từ nói, trong mắt mang vẻ si mê lưu luyến.
Mặt Triệu Hàm Như thoáng ửng đỏ, ánh mắt long lanh đầy nước. Cô nép vào gối, cười nói nhỏ, “Đọc ‘Thư tình’ của Chu Sinh Hào?”
“Viết rất hay, anh không viết được, để người khác viết thay.” Khúc Nhạc cúi người đến gần cô, nhẹ nhàng chiếm lấy môi cô. Không mãnh liệt như trước đây, lần này anh chỉ dùng đôi môi nhẹ nhàng vuốt ve cô. Hơi thở hai người cùng nhịp, căn phòng tĩnh mịch.
Chỉ tiếc khoảnh khắc thảnh thơi hạnh phúc này bị tiếng điện thoại không biết điều phá vỡ.
“Anh không nghe sao?” Triệu Hàm Như cong cong mày, nhẹ nhàng vỗ lên mặt anh, điện thoại của anh đã kêu hơn mười phút rồi.
Khúc Nhạc tức giận trừng cái điện thoại, nhưng cũng đành đứng dậy.
Giấc ngủ vừa rồi rất dễ chịu, Triệu Hàm Như muốn ngủ nướng, bèn tiếp tục dựa vào đầu giường, cầm lấy cuốn sách anh đang đọc dở, nghe anh nói chuyện điện thoại bên cạnh.
Cả buổi chiều, gần như Khúc Nhạc không ngừng nói chuyện điện thoại. Triệu Hàm Như nhìn vẻ mặt lạnh nhạt không che giấu sự giận dữ, lúc nói chuyện còn nở nụ cười lạnh của anh.
Triệu Hàm Như hơi ngây người. Cô ít khi nhìn thấy anh như vậy. Đây không phải là thái độ không đạt được mong muốn bình thường.
Xem ra Khương Nam Sinh thực sự chọc giận anh. Triệu Hàm Như không khỏi chột dạ. Suy cho cùng cũng là cô gây họa, nếu khi đó không phải cô một mình xuống xe thì đã chẳng dây phải đám Triệu Cương. Hôm qua, nếu không phải kỹ thuật lái xe của anh tốt, chỉ sợ bọn họ bây giờ đã chết oan uổng rồi.
Khi đó cô không cảm thấy đáng sợ, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy sợ, chỉ vì ngang ngược nhất thời thiếu chút nữa mất mạng, khó trách anh lại nổi giận.
Nhà họ Khương kia cũng hơi khó giải quyết. Triệu Hàm Như chau mày, đắc tội với mấy kẻ đó cô không sợ, dù sao cô cũng quay về Mỹ luôn, nhưng anh còn ở trong nước, sẽ thay cô chịu áp lực từ đám người kia.
Khúc Nhạc cúp điện thoại, xoa đầu cô. Thấy cô đang lo lắng, hơi ngẩn ra, anh khẽ thở dài trấn an: “Đừng lo lắng, phải có lòng tin vào anh chứ.”
“Em chỉ không thích dáng vẻ lúc anh tức giận thôi. Đừng cau mày, vì mấy tên công tử bột kia không đáng.” Triệu Hàm Như đưa tay vuốt ve lông mày anh.
“Vậy trước tiên lông mày em phải giãn ra đã.” Khúc Nhạc khẽ hôn lên giữa trán cô. Rõ ràng cô còn suy nghĩ nhiều hơn anh, nhưng vẫn luôn lo lắng cho anh.
Mấy chuyện xấu xa kia, không để cô biết cũng được. Anh cố gắng ép cơn giận, bóc cam, “Ăn chút trái cây cho đỡ khô họng.”
Triệu Hàm Như nhìn Khúc Nhạc bóc cam. Anh còn tỉ mẩn bóc sạch sẽ cả mấy sợi sơ xung quanh rồi mới nhét vào miệng cô, mỉm cười, “Rất ngọt.”
“Mấy cuộc gọi kia là gọi đến gây áp lực cho anh sao?” Triệu Hàm Như tựa vào người anh, rút một tờ giấy, cẩn thận lau sạch ngón tay anh, “Có thể chiều Khương Nam Sinh đến mức không biết trời cao đất dày như vậy, Khương Cường chắc chăn là rất dung túng yêu chiều hắn. Ông ta nhất định sẽ không để Khương Nam Sinh ngồi tù đâu.”
“Phạm tội nặng, nếu không bị pháp luật trừng trị thì quá dễ cho hắn.” Khúc Nhạc cười lạnh.
“Chịu phạt là đương nhiên, còn phải khiến Khương Cường đau tim ấy chứ, nhưng phải là cam tâm tình nguyện, không còn lời nào để nói. Nhưng tống Khương Nam Sinh vào tù thì lại không có có lợi.” Triệu Hàm Như khẽ gối vào đùi Khúc Nhạc, cười dịu dàng.
“Bọn họ gọi cho anh chủ yếu là thăm dò giới hạn cuối cùng, thỏa thuận điều kiện hòa giải với anh sao? Em cảm thấy nên vừa phải, làm ác quá cũng không tốt. Với quan hệ của Khương Cường ở thủ đô, cho dù anh muốn truy đến cùng, bọn họ cũng sẽ nghĩ ra cách đẩy trách nhiệm lên người khác. Đến lúc đó Khương Nam Sinh thoát tội, chúng ta cũng không được lợi ích gì, mất cả chì lẫn chài, chẳng bằng để họ nợ chúng ta chút ân tình.”
Cô bây giờ cực kỳ nhỏ nhen, không chỉ lòng dạ hẹp hòi, còn tính toán chi li, mọi thứ đều muốn tìm lợi tránh hại. Cho dù là chuyện như lần này, việc đầu tiên cô cân nhắc đến không phải là muốn xả giận, mà là chuyện này có thể đem lại lợi ích gì cho bọn họ.
Khúc Nhạc cũng không phải là người cứng nhắc. Về bản chất, anh và Triệu Hàm Như giống nhau, nếu không hai người cũng sẽ không có thần giao cách cảm như vậy.
Nếu chuyện lần này chỉ là Khương Nam Sinh và đám thiếu gia ăn chơi kia muốn đập xe anh thì anh có thể không chấp. Nhưng chúng lại tỏ rõ ý muốn bắt Triệu Hàm Như đi, điều này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh.
“Nghĩ anh là kẻ nhu nhược, chèn ép được sao?” Khúc Nhạc hừ lạnh, hoàn toàn không có ý tứ từ bỏ.
“Suy cho cùng vẫn là vì em?” Ở bên Khúc Nhạc nhiều năm như thế, Triệu Hàm Như đã quá hiểu tính cách của anh. Mặc dù trông anh có vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng tính tình cũng không xấu. Chuyện bình thường cũng không chọc giận được anh, chuyện mấy tên lưu manh gây sự thì anh sẽ không để ý, chỉ có chuyện liên quan đến cô mới khiến anh tức giận như vậy.
Khúc Nhạc hừ lạnh, cũng không phủ nhận.
“Em không phải chịu thiệt thòi gì, giằng co với bọn chúng cũng không có gì hay, chi bằng để chuyện này lắng xuống rồi tính sau. Em và Khương Nam Sinh cũng không có thâm thù đại hận gì. Nếu như bọn chúng đẩy chuyện lần này lên Triệu Cương, em còn phải cảm ơn bọn chúng. Hơn nữa, ngồi tù cũng không phải là cách trả thù duy nhất.” Triệu Hàm Như bình tĩnh, lúc này cô phải giữ lý trí.
Sắc mặt Khúc Nhạc bình thường trở lại, trong lòng hiểu rõ cô nói đúng, hoàn toàn có thể dùng chuyện này để đàm phán điều kiện với Khương Cường, thu được mối lợi về sau. Còn trả thù đám công tử bột và Khương Nam Sinh lúc nào cũng được, chỉ là anh không nuốt trôi cục tức này.
“Vậy cũng phải để Khương Nam Sinh ở trong nhà giam mấy ngày.” Khúc Nhạc u ám nói. Không dạy dỗ đám công tử bột này một chút thì người khác sẽ học theo. Lần này không ngoạm một miếng thịt to trên người Khương Cường, khiến ông ta đau thấu tim gan, thì anh không cam lòng.
“Được, đừng giận nữa, cũng không còn sớm nữa, đi xem phim đi.” Triệu Hàm Như thấy anh đã đồng ý thì cười xinh đẹp bóp nhẹ tay anh. Khúc Nhạc là người sát phạt quyết đoán, từ trước đến nay đều không do dự lâu những chuyện như thế này.
“Xem ra Qua Như kia cũng có vị trí trong lòng em nhỉ?” Mặt Khúc Nhạc không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói mang theo chút ghen tuông.
Qua Như dù sao cũng là gạo cội trong ngành, doanh thu các tác phẩm không cao, nhưng danh tiếng từ trước đến nay không tệ. Nên lần ra mắt phim này, anh ta mời không ít minh tinh, thậm chí còn có cả thảm đỏ, các phương tiện truyền thông, báo chí, phóng viên, đội hình rất mạnh.
Nghiêm Hiểu Văn đứng trên bậc thang ở cửa hội trường, mặc một bộ váy bồng bềnh, tóc đen mềm mại buông trên vai, dáng vẻ thiếu nữ yêu kiều khác hẳn với hình ảnh khi làm việc. Trong tình huống quy tụ nhiều minh tinh như thế này, cô ta vẫn thu hút được không ít cái quay đầu.
Cô ta ngượng ngùng nhìn Khúc Nhạc bước xuống xe, mím môi một cái rồi khẽ cười, vui sướng chạy đến hướng đó, lại chợt thấy anh đang dịu dàng đỡ một cô gái nhỏ nhắn lộng lẫy bước xuống.
Nghiêm Hiểu Văn lập tức đứng sững lại, cảm thấy chân nặng ngàn cân, không di chuyển được chút nào.
Khuôn mặt của cô gái kia bị anh che đi, chỉ có thể nhìn thấy cô gái kia mặc một chiếc váy dài đến gót chân, tóc búi lỏng, tôn lên sự dịu dàng của cô, cảm giác mềm mại không xương, là dáng vẻ đàn ông cực kỳ yêu thích.
Khúc Nhạc khẽ đưa tay vén tóc mai của cô, thì thầm điều gì đó bên tai, khiến cô gái đó cười đến mức thân thể khẽ run.
“Khúc tổng. Không ngờ anh cũng đến dự buổi công chiếu.” Có người nhận ra Khúc Nhạc ngay, kích động chào anh.
Khúc Nhạc thoải mái gật đầu, thoáng nhìn Nghiêm Hiểu Văn mặc trang phục lộng lẫy đứng ngây người ở một chỗ cách đó không xa, không hiểu vì sao cô ta chưa đưa vé đến.
Trong nhóm trợ lý của anh, chỉ có cô ta là làm việc không đầu không cuối, không biết nhìn sắc mặc người khác, chẳng hề hợp tiêu chuẩn. Anh bắt đầu cân nhắc có nên tìm cơ hội đẩy cô ta đi hay không.
Nghiêm Hiểu Văn cảm nhận được sự khó chịu của anh, lập tức hoàn hồn, đi lên nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “ Boss, vé của anh.”
“Vất vả rồi.” Khúc Nhạc lạnh nhạt lên tiếng, đưa tay cầm phong thư, không nhìn cô ta.
Nghiêm Hiểu Văn đáng thương nhìn theo đôi tình nhân, mắt ầng ậng nước, khiến người khác cảm thấy đáng thương. Chỉ tiếc là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Triệu Hàm Như nhìn cô gái cũng trạc tuổi mình, rồi hơi nghiêng đầu liếc Khúc Nhạc. Người nào đó lại có nợ hoa đào rồi đấy, trông không giống như Tiêu Khả Nhi, nhưng điệu bộ thì chẳng khác Tiêu Khả Nhi là mấy, thật khiến người khác buồn cười.
“Thế nào?” Ánh mắt Khúc Nhạc rất chăm chú. Khi ở cạnh cô, sự chú ý của anh chỉ đặt lên người cô.
Triệu Hàm Như lắc đầu, cười với anh, để anh ôm eo đi vào trong.