Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 172: TAI NẠN XE HƠI

“Cha anh cố gắng làm ăn quy củ mấy chục năm, kết quả tập đoàn Hồng hải lại biến thành đấu trường tranh giành lợi ích của kẻ khác, bên trên muốn anh tiếp nhận nơi này, là nhìn thấy anh tuổi trẻ, làm việc ác liệt không nể mặt mũi ai, bọn họ muốn dùng anh như một thanh đao, anh sao có thể khiến họ thất vọng chứ?”

Người vốn ôn hòa như Khúc Nhạc, qua gần một năm rèn luyện tình tình ngày1càng trở nên tàn nhẫn.

Triệu Hàm Như khẽ nhíu mày, hơi lo lắng nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn hờ hững như cũ, chỉ là đang nhìn cô nên có thêm chút ấm áp. Cô nắm chặt tay anh.

Chiếc xe cảnh sát không một tiếng động đỗ lại dưới tòa nhà, cảnh sát nhanh chóng lên trên, hai người nhìn nhau cười.

“Chúng mày dám bắt tao? Có biết cha tao là ai không? Đám cảnh sát thối, tao sẽ xử hết chúng mày...” Khương thiếu8bị cảnh sát phá cửa vào bắt đang không ngừng gào thét giãy giụa.

Đám cảnh sát vẫn nhắm mắt làm ngơ, điệu bộ tập trung giải quyết công việc.

“ĐM! Đứa nào dám tố cáo tao!” Khương thiếu vừa mắng chửi vừa đi xuống lầu. Khi nhần thấy Triệu Hàm Như ngồi trong xe dửng dưng xem kịch, hắn còn có thể không rõ ai là người ám toán hắn sao.

Cô hạ cửa xe xuống, phách lối duỗi ngón giữa, nhếch mép nở nụ cười kinh2thường.

“Cmm!”

Lần này không chỉ Khương thiếu, tất cả đám thiếu gia ăn chơi kia đều nổi giận. Ngay cả mấy tên lúc nãy không ra mặt cũng bị cô chọc giận đến chửi bậy ầm ĩ.

“Con đó là ai, tao đánh chết nó!”

Đối mặt với đám công tử bột đầy kích động, Triệu Hàm Như không sợ chút nào, ngược lại còn gọi Triệu Cương, “Triệu Cương, đây coi như là lễ gặp mặt, vào trong tù nghĩ cho kỹ đi.”

“Đm! Đồ đ*!” Triệu Cương4vốn là kẻ lỗ mãng không có đại não, bị cô khiêu khích thì kích động rống lên định lao ra đập xe.

“Đàng hoàng một chút, định gây chuyện đấy hả?” Cảnh sát lập tức ra tay giữ trật tự. Triệu Cương nghe khẩu âm biết không phải người ở đây, đương nhiên họ sẽ không để bọn chúng nhận ưu đãi đặc biệt nào, ấn đầu hắn xuống nhét vào trong xe cảnh sát.

Khúc Nhạc đạp chân ga. Xe lướt đi, để lại tiếng cười ngạo nghễ của Triệu Hàm Như.

“Bây giờ đi đâu? Không về à?” Triệu Hàm Như lấy làm lạ, nhìn anh.

“Sợ em đói, ra ngoài ăn trước đã, lúc đầu định nấu cơm cho em ăn, nhưng mấy việc kia làm chậm sợ giờ làm không kịp, ra ngoài ăn tạm vậy.” Khúc Nhạc nhìn đồng hồ, anh đang muốn vỗ béo cô, nên phải ăn uống đúng giờ.

Triệu Hàm Như vừa định lên tiếng, đột nhiên từ ven đường có hai chiếc xe Minibus lao ra, đâm thẳng vào xe Khúc Nhạc. Không để bọn họ có kịp phản ứng, hơn chục tên lưu manh đã lao từ trên xe xuống, có kẻ cầm gậy bóng chày, có kẻ cầm mã tấu, khí thế hung dữ xông về phía họ.

“Chuyện gì đây?” Hai người khiếp sợ nhìn nhau, chẳng lẽ là kẻ thù tìm đến tận cửa trả thù?

“Rần” một tiếng, chiếc gậy bóng chày đập thẳng vào cửa sổ xe, không hề nể nang.

Đáng tiếc, cửa kính không chút sứt mẻ, chỉ phản chiếu gương mặt kinh ngạc của Triệu Hàm Như.

“Móa, xe này chống đạn!” Tên lưu manh cũng ngây người.

Xe Khúc Nhạc là xe đặt hàng, mặc dù thiết kế khiêm tốn, nhưng lại rất an toàn, toàn bộ kính trên xe đều là kính chống đạn. Chỉ cần bọn họ ở yêu trên xe, đám lưu manh này không làm gì được họ.

“Làm sao bây giờ? Báo cảnh sát?” Triệu Hàm Như mặc dù lo lắng, nhưng cũng coi như bình tĩnh.

“Chắc là do mấy tên công tử bột kia gọi đến chơi chúng ta, đưa em đi ăn quan trọng hơn.” Khúc Nhạc khẽ rủa một tiếng. Anh hoàn toàn không có ý định co đầu rụt cổ ở đây, thành thạo đánh xe quay đầu, lao sang phía đường bên kia.

“Anh Hai, làm sao bây giờ? Chúng ta có đuổi theo không”

“Đuổi! Ngu ngốc! Xe chống đạn chưa chắc chịu được đâm.” Lão Nhị kia cũng là kẻ hung ác, hung dữ ném tàn thuốc xuống đất, vẫy bọn lâu la lên xe.

“Anh Hai, xe này tốt như vậy, chúng ta đâm vào không chọc đến cảnh sát chứ?” Tên lái xe giẫm chân ga, chột dạ hỏi.

“Sợ cái gì? Đừng quên chúng ta có Khương thiếu bảo kê.” Lão Nhị đập một cái vào đầu hắn.

“Nhưng đây là thủ đô nước sâu không rõ, chẳng may ngồi trên xe là một vị nào đấy, chỉ sợ lúc đó sẽ thiệt thòi cho đám chúng ta.” Tên lái xe đã lớn tuổi, thấy nhiều chuyện đời hơn, trong đầu nghĩ nhiều việc, sợ đến hoảng, không phải ai cũng có thể ngồi lên xe chống đạn.

“Đừng nói nhiều nữa!” Lão Nhị khinh thường nhìn gã, “Mày thật không có tiền đồ, chính là do bộ dạng nhút nhát này đấy, nếu không phải mày vẫn lái xe được, tao đã sớm đá mày đi rồi...”

Gã lái xe này đúng là một tay lái lão luyện, kỹ thuật lái xe rất kinh người, lái chiếc xe Van đuổi kịp chiếc xe sang trọng của Khúc Nhạc. Hai chiếc xe không ngừng truy đuổi nhau trên đường.

“Bọn chúng định làm gì?” Triệu Hàm Như liên tục quay đầu lại nhìn, “Không giống như muốn ép chúng ta dừng lại, chỉ sợ muốn đâm chúng ta ra khỏi cầu.”

“Như thế là mưu sát.” Khúc Nhạc cười lạnh, vẫn tỉnh táo giẫm lên chân ga.

“Chúng ta hệt như một đôi uyên ương bỏ trốn vậy.”

“Em không sợ?” Khúc Nhạc phân tâm nhìn cô, trên mặt cô không hề có nét sợ hãi, thậm chí còn có vẻ hưng phấn.

“Có anh bên cạnh, em có gì phải sợ? Trên đời này có chuyện gì anh không giải quyết được chứ?” Triệu Hàm Như cười cười.

“Em cũng quá tin anh rồi.”

“Em có lòng tin với mắt nhìn người của mình...” Bị một đám người truy sát sau lưng, bọn họ vẫn có tâm trạng liếc mắt đưa tình với nhau.

“Đâm đi! Đâm đi!” Lão Nhị hưng phấn reo lên.

Trong nháy máy chiếc xe kia điên cuồng nhấn thêm chân ga hung hăng lao vào xe họ. Khúc Nhạc đánh tay lái, xe lập tức rẽ trái vào một ngõ nhỏ.

Nếu như không phải gã lái xe phản ứng nhanh, xe của bọn chúng đã đâm vào thùng dầu phía trước.

“Đm! Lão Nhị tức giận chửi thề, hai xe lại quay lại bắt đầu vòng truy đuổi mới.

Khúc Nhạc đột nhiên giảm tốc độ, gã lái xe chớp thời cơ, đâm mạnh vào.

“Rầm” một tiếng thật lớn, hai chiếc xe đâm vào nhau, nhưng kết cục lại không giống như chúng muốn. Xe Khúc Nhạc bị đâm, cùng lắm là móp một chỗ, nhưng chiếc xe kia lại tan thành từng mảnh.

Một đội mặc đồng phục chạy đến, cung kính mở cửa xe cho Khúc Nhạc: “Khúc tổng, ngài không sao chứ?”

Khúc Nhạc khoát tay, thản nhiên nhìn chiếc xe kia. Bọn lưu manh bên trong chật vật lắc lư, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn, “Mấy người này định giết tôi, các anh xử lý đi, phía sau còn một chiếc xe tải nhỏ, chúng là một bọn.”

Đội bảo an biến sắc, lập tức “Vâng, Khúc tổng, ngài yên tâm.”

Mặc dù mấy tên lưu manh này đều mang vũ khí trên người, nhưng đây là nơi những người có quyền thế hay đến, nên năng lực của đội bảo vệ cũng không phải bình thường, bắt mấy tên lưu manh này chỉ mất vài phút.

Khúc Nhạc gật đầu, ôm em Triệu Hàm Như đi vào trong, “Đây là Kinh Hoa, em từng nghe đến chưa?”

“Khi còn bé có đến một lần. Cha mẹ em trước đây là hội viên ở đây, bây giờ cũng không giống trước đây nữa.” Triệu Hàm Như thoải mái nói.

Kinh Hoa là một trong tứ đại hội sở ở thủ đô, là câu lạc bộ các siêu cấp phú hào thích đến nhất. Chỉ là trước kia cô không hề biết Kinh Hoa là sân sau của tập đoàn Hồng Hải.

“Năm nào nơi này cũng tiến hành tu sửa từng phần. Qua nhiều năm như vậy, thay đổi hoàn toàn dáng vẻ cũng là chuyện bình thường. Lúc anh 8 tuổi hay đến đây, có khi chúng ta đã từng gặp nhau ấy chứ.” Khúc Nhạc bồi hồi nói.

“Đúng vậy, khi đó sao anh không gọi em? Nói với em, ‘cô bé, tôi là bạn trai tương lai của em’...” Triệu Hàm Như không để ý đến cuộc truy đuổi sinh tử vừa nãy, cười hết sức vui vẻ.

Thấy cô vui, Khúc Nhạc khẽ nhẹ hôn lên đỉnh đầu cô, trên mặt cũng hiện lên nét cười.

Đám người phục vụ cung kính xung quanh cũng phải nín thở vì kinh ngạc. Khúc Nhạc trước nay ăn nói ý tứ. Anh đã mở tiệc ở đây nhiều lần, bọn họ chỉ thấy anh thận trọng xã giao khéo léo, ngay cả nụ cười cũng chỉ là lạnh nhạt khách sáo, chưa từng thấy anh thực sự vui vẻ như thế?

Mà cô gái bên cạnh anh càng lạ lùng hơn. Khúc Nhạc luôn rất cao ngạo, chưa từng thấy anh thân mật với phụ nữ, dù là bàn chuyện với nữ thư ký cũng đứng xa nửa thước. Cô là người đầu tiên được anh ôm vào lòng, cưng chiều che chở.

Chẳng lẽ đây chính là bà chủ tương lai?

Quản lý ở đây là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, giọng nói nhẹ nhàng thì thầm, khiến người ta cảm thấy dễ gần, hiển nhiên là một người khéo léo, cũng là một nhân vật nhiều thủ đoạn cao tay, “Khúc tổng, đồ ăn đã chuẩn bị xong.”

Khúc Nhạc lên tiếng, “Chút nữa làm một thẻ hội viên cho hôn thê của tôi, Triệu Hàm Như.”

Quản lý giật mình. Cô ta chưa từng nghe nói Khúc Nhạc có bạn gái. Anh thường xuyên mở tiệc chiêu đãi giới quan chức ở đây, nhưng đây là lần đầu tiên có người đẹp làm bạn bên cạnh, lại còn là vị hôn thê của anh!

Ánh mắt cô ta nhanh chóng đảo qua chiếc nhẫn kim cương trên tay Triệu Hàm Như, nụ cười càng thêm sâu: “Chúc mừng Khúc tổng và cô Triệu, hai người đúng là trai tài gái sắc, trông rất môn đăng hộ đối.”

Biết rõ lời cô ta đa phần là nịnh nọt, nhưng nghe mấy lời tán dương này, vẻ mặt Khúc Nhạc vẫn không khỏi lộ ra chút hài lòng.

Mùa này dù đã ấm hơn nhưng vẫn lạnh. Kinh Hoa có một nhà ấm trồng cây cảnh, hai người ngồi xuống đình, nhìn thác nước đang chảy róc rách trước mắt.

“Đúng là xa xỉ.” Triệu Hàm Như chống cằm ngẩn người nhìn qua đình viện. Nơi trồng cây cảnh này được thiết kế rất tĩnh tâm, không có chút ồn ào, vừa nhìn là biết do bậc thầy cao tay làm ra.

Xa xỉ chân chính không phải mạ vàng dát bạc, vàng son lộng lẫy, mà chính là cổ điển đơn sơ, ẩn chứa vẻ thôn quê chân thật, vô ý nhìn qua cũng thấy chủ nhân nơi này tài lực rất mạnh. Mặc dù cô không am hiểu đồ cổ, nhưng cũng có thể nhìn ra cách bài trí nơi này nhìn qua rất bình thường, thực tế vật nào cũng là đồ cổ vô cùng giá trị.

“Ăn cháo trước đi,“ Triệu Hàm Như đang ngắm cảnh, còn Khúc Nhạc thì đang nhìn cô.

Cháo hải sâm được nấu nhuyễn, thơm ngát như tan trong miệng. Triệu Hàm Như thỏa mãn than nhẹ: “Ánh trăng là ánh sáng nơi quê nhà, cháo là hương vị quê nhà.”

Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô về nước.