Khúc Nhạc mở cửa xe, trước khi lên xe lại liếc mắt nhìn quản lý tòa nhà, “Xử lý chuyện này cho tốt.”
Quản lý tòa nhà không ngừng gật đầu. Anh ta thề là trị an trong khu chung cư luôn rất tốt, dù sao người có thể vào đây ở cũng phải kém gì, xác suất xảy ra chuyện như thế cực kỳ nhỏ. Ai mà ngờ sợ điều gì nó lại càng xảy ra chứ, mà xác suất nhỏ như thế lại có thể rơi đúng nhân vật quan trọng chứ.
“Khúc tổng,1ngài yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức xử lý tốt.” Quản lý tòa nhà vừa xin lỗi, vừa để bảo vệ đưa mấy người kia ra.
“Các người thử đụng vào một ngón tay của tôi xem, có tin tôi cho các người táng gia bại sản không!” Nhìn thấy Khúc Nhạc lái xe bỏ đi, Khương thiếu thực sự nổi giận, không để ý hình tượng đứng chửi rủa. Mấy người bảo vệ mặc dù vẫn đứng nguyên trước mặt bọn họ nhưng cũng không dám ra tay, chịu không ít đòn của8mấy kẻ say rượu.
Ngược lại, Triệu Cương và gã đeo kính tỉnh táo hơn nên đứng bên cạnh, không như mấy kẻ kia lao vào hỗ trợ Khương Thiếu.
Vốn cho rằng Triệu Hàm Như bây giờ chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, bọn chúng thích làm nhục thì làm nhục, không ngờ bên cạnh cô ta lại có một người đàn ông mạnh mẽ như thế, rõ ràng không dễ chọc, còn có thể khiến đám bảo vệ này không hề kiêng dè trở mặt với bọn họ. Nơi2này đúng là ngọa hổ tàng long, Khương Thiếu cũng là người ở đây, hai người bọn họ đều là người ngoại tỉnh, chỉ sợ tai bay vạ gió.
Triệu Cương và gã đeo kính ăn ý nhìn nhau, không hẹn cùng giơ tay giữ chặt Khương Thiếu, thì thầm khuyên mấy câu. Sắc mặt Khương thiếu cuối cùng cũng dãn ra một chút, tay phải vung lên. Mấy tên công tử bột kia cũng không gây sự với đám bảo vệ nữa, cùng nhau quay lại.
“Chuyện này không chịu thiệt được!” Ánh mắt Khương4thiếu hiện lên tia hung tàn. Ầm ĩ như thế, hắn cũng tỉnh rượu được mấy phần rồi, nhưng tính hắn từ trước đến nay đã hống hách, hôm nay chịu thua lớn như thế sao nuốt nổi.
“Cô gái đó là em họ của tôi, cha mẹ cô ta chết sớm, cũng không còn chỗ dựa nào. Nếu Khương thiếu thích, tôi sẽ nghĩ cách đưa cô ta đến giường anh.” Triệu Cương nịnh nọt.
“Cô ta và anh không hợp nhau, bên cạnh còn có người đàn ông kia, anh có cách gì?” Khương thiếu mặc dù là công tử bột, nhưng cũng không phải loại ngu, tức thì tức, nhưng cũng biết người đàn ông kia chắc chắn cũng có thế lực, tất nhiên không cam lòng để kẻ khác lợi dụng.
“Chuyện này cũng không khó, tìm người theo dõi bọn chúng, chờ khi bọn chúng tách ra, đánh cho tên đấy một trận, bắt cô ta đi là được.” Một gã trai ngoại hình cường tráng ồm ồm đề nghị.
Đề nghị này nghe có vẻ đơn giản thô bạo, nhưng nghĩ kỹ thì lại rất dễ thực hiện, ánh mắt Khương thiếu hơi do dự.
Triệu Cương lại mồi thêm ít lửa: “Khương thiếu, anh ở đây là nhân vật gì chứ, Khúc tổng đó chẳng qua chỉ là một thương nhân bình thường, có chút tiền mọn, sao có thể so sánh với anh?”
Lời của Triệu Cương khiến hắn rất thoải mái, hắn nghĩ nghĩ, tâm trạng cũng dần vui vẻ: “Gọi điện thoại bảo lão Nhị cho người đến, chặn cửa ra vào của con đường kia.”
Khương thiếu nghĩ đến khuôn mặt dễ thương và vòng eo nhỏ nhắn của Triệu Hàm Như, dưới bụng không khỏi nóng lên. Cô không chỉ có dung mạo xinh đẹp, mà khí chất lại còn hiếm có. Bọn họ bình thường ít khi được chơi hàng cực phẩm như thế này, kinh nghiệm hoa bướm khiến ánh mắt hắn ánh lên vẻ mong chờ: “Đến lúc đó anh em chúng ta cùng nhau sung sướng.”
Ánh mắt gã đeo kính cũng nóng lên, gã ta và Triệu Hàm Như biết nhau đã lâu. Lúc trước cô còn đang là học sinh cấp ba, gã từng theo đuổi cô một thời gian, tiếc rằng cô không hề lay động. Năm đó Triệu Cương đã từng đồng ý với gã, chờ Triệu Hàm Như thành trẻ mồ côi sẽ đưa cô cho gã đùa bỡn, không ai ngờ cô lại ra nước ngoài, hoàn toàn thoát khỏi khống chế của gia đình Triệu Minh Vĩ.
Càng là thứ không có được, thì càng muốn có, mấy năm nay gã cũng có không ít đàn bà, nhưng vẫn muốn có được cô gái điềm đạm đáng yêu, gương mặt đơn thuần đó.
“Chuyện này không nhịn được.” Bọn công tử bột kia cũng không ngờ rằng Triệu Hàm Như cũng nói ra câu y hệt. Cô vẫn ghi hận chuyện đám say rượu kia đạp anh, “Giữa ban ngày ban mặt dám phách lối như thế, nhất định là dùng thuốc.”
Khúc Nhạc nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên, cầm điện thoại di động đưa cho cô.
“Alo, 110 phải không? Tôi muốn báo án, có người tụ tập dùng thuốc...” Cô báo cảnh sát, nghiễm nhiên trở thành một quần chúng tốt.
Khúc Nhạc không nhịn được cười thành tiếng, thích nhất là nhìn khuôn mặt đơn thuần vô tội của cô tỏ ra phách lối, “Em cứ báo như thế, Triệu Cương nhất định sẽ biết những phiền phức trước đây hắn ta gặp phải là do em giở trò.”
Triệu Hàm Như cười lạnh, “Em sợ hắn ta sao? Triệu Minh Vĩ em còn không sợ, mà lại sợ cái tên phá gia chi tử vô tích sự đó sao? Em muốn chỉnh hắn, quang minh chính đại chỉnh hắn.”
Cô hoàn toàn không sợ mấy mưu kế của Triệu Cương. Dù sao cô cũng chỉ ở lại đây hai ba ngày rồi về Mỹ, Triệu Minh Vĩ có tức giận làm càn đến mấy cũng không thể đuổi ra nước ngoài được.
Khúc Nhạc lắc đầu cười: “Tiểu khu này trước giờ không có ai dám tùy tiện đến điều tra, em gọi điện như thế cũng vô ích thôi.”
Cô nhìn anh gọi hai cuộc điện thoại yêu cầu đối phương thực hiện chức trách, chú ý đến tố cáo của anh...
“Anh có sợ không?” Triệu Hàm Như nghiêng đầu nhìn anh, “Dây với đám công tử bột và Triệu Cương chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp? Anh vừa hạ nhục bọn chúng, bây giờ lại gọi điện gây phiều toái cho chúng, không sợ chúng trả thù sao?”
“Sợ chứ, vậy em bảo vệ anh được không?” Khúc Nhạc cười, nhanh chóng lái xe vào gara đỗ xe.
Triệu Hàm Như ôm cánh tay anh, “Được, mời một vệ sĩ cho anh nhé?”
“Vệ sĩ kia thế nào?”
“Rất nghiêm túc, có điều em chỉ là nhân vật nhỏ bé có thể gặp chuyện nguy hiểm gì chứ, thuê vệ sĩ không phải hơi quá à?”
“Không quen?”
“Hơi hơi, không chỉ có em, người trong công ty cũng không quen.”
Khúc Nhạc xoa đầu cô “Sau này sẽ quen, ít nhất như vậy anh sẽ yên tâm. Anh không ở cạnh em, nếu em có chuyện gì... Anh không muốn phải hối hận.”
Từ trước đến nay, Khúc Nhạc luôn rất tỉnh táo, tự tin, nhưng trước mặt cô tâm trạng luôn thay đổi. Triệu Hàm Như ngửa đầu, đáy mắt lấp lánh ánh sáng, chủ động hôn lên môi anh.
Khúc Nhạc hơi bất ngờ, mặc dù biết cô có tình cảm với mình, nhưng cô hiếm khi thể hiện như vậy. Bây giờ tự nhiên được cô hôn, anh ra sức ôm cô thật chặt. Cô nhỏ nhắn như thế, lại ngọt ngào ngoan ngoãn như vậy...
“Anh làm gì thế?” Ghế phụ cạnh lái bị Khúc Nhạc hạ xuống. Triệu Hàm Như sợ hãi vùng vẫy, hơi hối hận.
Từ sau lần trước, cô cũng hiểu hơn về bản tính của Khúc Nhạc. Phần lớn thời gian ở cạnh cô, anh đều có suy nghĩ háo sắc, nên cô càng kiềm chế hơn, không dám chủ động trêu chọc anh. Nếu như không phải lúc nãy nhất thời xúc động, cô cũng không để anh đè xuống ghế phụ, không động đậy được thế này.
“Vừa rồi mua vị ô mai em thích nhất, có muốn thử một chút không?” Anh cười nhẹ bên tai cô.
“Vị dâu?” Triệu Hàm Như bị nụ hôn của anh khơi gợi thanh âm càng lúc càng không có sức, bị anh hôn đến mơ màng, nhất thời chưa kịp hoàn hồn, đến tận khi anh cở áo khoác ra, lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ thì mới hỏi: “Kẹo?”
Anh cười quái đản: “Ừm, kẹo que.”
Lúc này cô mới phản ứng kịp, khuôn mặt đỏ bừng, không tin nổi nhìn anh, “Khúc Nhạc, điệu bộ cao ngạo lạnh lùng của anh đâu? Lễ tiết của anh đâu?”
Khúc Nhạc câm nín nhìn Triệu Hàm Như, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, nhưng lời nói ra lại khiến cô tức chết: “Ở trước em người trước giờ đều cao lạnh, lễ tiết là ai? Anh không quen anh ta.”
“Chờ đã,“ Triệu Hàm Như giơ tay che miệng anh, cố gắng quay mặt đi chỗ khác, “Bây giờ không được, em còn phải đi xem trò vui.”
“Xem trò gì?” Khúc Nhạc khẽ cắn ngón tay cô, hoàn toàn không tập trung nói chuyện với cô.
“Em muốn nhìn thấy bọn Triệu Cương bị bắt vào đồn công an. Vừa nghĩ đến Triệu Cương, trong lòng em rất tức giận...” Cô nhìn anh với vẻ đáng thương.
“Em…” Từ trước đến nay, Khúc Nhạc không tài nào chịu được cô nũng nịu, vẻ mặt càng thêm quái dị, “Thật là trẻ con!”
“Em như thế đấy, nhanh đưa em đi xem, tính thời gian thì bây giờ cảnh sát cũng đến rồi.” Triệu Hàm Như vui sướng nói. Hiếm khi về nước, nếu có thể chỉnh Triệu Cương thì cô sẽ vui vẻ thật lâu.
Khúc Nhạc mấp máy môi, thì thầm vài câu bên tai Triệu Hàm Như.
Cô lập tức trợn trừng hai mắt, mặt đỏ ửng: “Anh thật không biết xấu hổ.”
“Anh thế đấy, có đồng ý không?” Nụ cười của anh trông rất vô lại.
“Được, coi như anh giỏi!” Triệu Hàm Như đỏ mặt hạ chiến thư.
Cô là người giữ lời, Khúc Nhạc cũng không sợ cô quỵt nợ. Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến không lâu nữa sẽ có “tiệc”, anh lại không khỏi mong đợi, cam tâm tình nguyện quay xe lại.
“Tên Khương thiếu đó có thân phận thế nào?” Triệu Hàm Như nhìn ra ngoài cửa kính xe, lẳng lặng chờ cảnh sát đến. Nếu như xe cảnh sát bình thường chưa chắc đã thuận lợi đi vào khu này, nhưng hôm nay, có người dặn dò, xe cảnh sát không chỉ đến rất nhanh mà còn đặc biệt thuận lợi đi vào.
“Là con trai của một quan chức.” Ban đầu Khúc Nhạc không nghĩ đến, may có quản lý khu nhà nhắc nhở. Khương thiếu ở đây cũng có một căn hộ, bình thường coi nơi này là nơi tụ tập, thường xuyên đem một đám thiếu gia và phụ nữ đến đây quậy phá.
“Có thể gây phiền phức cho anh không?” Triệu Hàm Như nhíu mày, cô vốn tưởng rằng Khương thiếu cùng lắm là phú nhị đại, nên bọn họ không cần sợ. Nhưng nếu có liên quan đến chính trị thì cũng phải tính toán ít nhiều, dù sao đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.
Khúc Nhạc hừ lạnh, “Có thể có phiền phức gì? Cha hắn không dạy dỗ được hắn, tất nhiên sẽ có người khác dạy dỗ con ông ta. Vị hôn thê của anh bị người khác cợt nhả, nếu anh không làm gì, mặt mũi anh để đâu?”
“Em nghe rất nhiều người nói anh gây thù với rất nhiều người ở Hồng Hải, giỏi quá cũng chưa chắc đã tốt.” Trong lòng Triệu Hàm Như lo lắng, ánh mắt hứng thú lúc nãy đã biến thành lo lắng. Cô thế nào không quan trọng, quan trọng là không muốn liên lụy đến anh.