Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 170: QUẦN LÀ ÁO LƯỢT

“Làm gì có chuyện nói rồi thôi? Anh ta suýt nữa quỳ xuống van em…” Trần Tử San nở nụ cười ranh mãnh.

“Chị Tử San, chị còn tiếp tục châm ngòi thổi gió thì có thể sẽ chia rẽ một đôi uyên ương đấy.” Triệu Hàm Như nghiêm túc nói.

“Không đâu, chị nhìn1thấu rồi, Khúc Nhạc nhà em đối với em là ‘Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt’*. Chị chỉ cho hai em thêm chút gia vị tình yêu, để hai em thêm hạnh phúc mà thôi. Không cần cảm ơn chị, cho chị xuống xe ở đây là được8rồi.” Trần Tử San khoát khoát tay.

* Trích từ bài thơ Thượng Da, tác giả vô danh. Dịch thơ Bùi Phạm Thành:

Đôi ta cùng đứng dưới trời,

Nắm tay thề nguyện một lời sắt son:

Khi nào sông cạn, núi mòn,

Mùa Đông sấm dậy, Hạ còn tuyết rơi.

Khi nào đất hợp cùng trời,

Thì đôi ta2mới nói lời chia tay.

Triệu Hàm Như xấu hổ nhìn Trần Tử San đắc ý xuống xe. Cô có chút hoảng hốt, lúng túng gỡ đai an toàn ra, “Em ở khách sạn…”

“Em dám?” Khúc Nhạc nghiêng đầu, cả người tỏa ra lực áp bách. Cô vốn xem trời bằng vung trước mắt4anh cũng hoảng sợ, ngây người nhìn anh, không dám lộn xộn nữa.

Cuối cùng khuôn mặt Khúc Nhạc cũng hiện vẻ vừa lòng, nghiêng người cài đai an toàn cho cô, sẵn tiện hôn lên môi cô một cái, nhẹ giọng nói: “Giật nảy mình, hửm?”

“Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt.” Triệu Hàm Như ngồi thẳng người giống như một học sinh tiểu học, nghiêm túc bảo đảm.

Lúc này Khúc Nhạc mới nở nụ cười xoa mặt cô, “Lần đầu tiên anh gặp em, cũng là giật nảy mình.”

Triệu Hàm Như nhìn Khúc Nhạc với ánh mắt không thể tin nổi, “Khi đó em chật vật như vậy…”

Cô mãi mãi không muốn nhắc tới đoạn quá khứ đen tối lần đầu gặp gỡ. Cô không biết anh đang cười nhạo cô hay đang thật lòng.

“Em cảm thấy anh là loại người làm việc tốt không lưu danh sao?” Khúc Nhạc liếc nhìn Triệu Hàm Như, đàn ông đều là động vật nhìn bằng mắt, nếu không phải lần đầu gặp kinh diễm thì làm gì có dây dưa sau này.

Triệu Hàm Như nghẹn lời, Khúc Nhạc là người lạnh lùng cao ngạo, hiếm khi để ý đến người ngoài. Cô cũng cảm thấy lạ, sao khi đó anh lại nhiệt tình hiền lành như vậy, hoàn toàn khác với con người bình thường của anh.

“Khi đó em chật vật như vậy… khẩu vị của anh thật nặng…” Ngay cả lỗ tai của cô cũng đỏ.

“Thật ra đó không phải là lần đầu tiên anh gặp em, lần đầu tiên anh gặp em là ở trong nhà cô Dương. Em còn nhớ giáo viên dạy lịch sử cấp ba của em không?” Khúc Nhạc từ từ nói.

“Cô Dương! Anh biết cô sao?” Triệu Hàm Như kinh ngạc, biết anh đã nhiều năm, nhưng lần đầu cô nghe anh kể về chuyện này.

“Anh và cô không quen, nhưng chồng cô là giảng viên đại học của anh. Vì tình yêu nên thầy về nước định cư ở thành phố C. Quan hệ giữa anh và thầy rất tốt, hai lần anh gặp em đều là do đi thăm thầy. Lần đầu tiên gặp em, em mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, cười rụt rè, khi nói chuyện thì ánh mắt sáng rực. Tiếc là anh mới vừa bước vào, em liền xấu hổ đi trước.”

Triệu Hàm Như cắn môi, làm sao cũng nhớ không nổi cuộc gặp ban đầu. Khi đó, cô còn yêu thích lịch sử, hay đến nhà cô Dương trò chuyện, cũng nhiều lần gặp khách của cô Dương, lần nào cô cũng xấu hổ đi trước, sao còn nhớ người như Khúc Nhạc.

“Xem ra em không có chút ấn tượng nào với anh hết. Khi đó, anh ăn mặc kiểu trạch nam, áo sơ mi kẻ, mắt kính gọng đen, em không nhớ cũng là chuyện bình thường.” Khúc Nhạc cười giễu.

“Nói bậy, em vô cùng ấn tượng với dáng vẻ mặc áo sơ mi kẻ của anh. Bây giờ, vừa thấy người khác mặc áo sơ mi kẻ, em liền nhớ tới anh.” Triệu Hàm Như cười khanh khách.

“Người khác? Người khác nào?” Khúc Nhạc hừ lạnh.

“Không có, không có, chỉ có một mình anh. Ngoại trừ anh, trong mắt em còn có được ai?” Không có Trần Tử San ở đây, Triệu Hàm Như bắt đầu làm nũng.

Khóe môi Khúc Nhạc cong lên, “Chuyện của Qua Như là sao? Tại sao muốn đầu tư phim của anh ta?”

“Bởi vì Triệu Tuyết Như. Nghe nói Triệu Minh Vĩ muốn đầu tư phim ảnh, mua vai diễn cho cô ta. Đương nhiên em không thể để cho bọn họ thực hiện được rồi.”

Khúc Nhạc buồn cười, “Chỉ vì chuyện này mà đập mấy triệu vào phim ảnh? Thật sự rất ngây thơ!”

“Không phải đổ mấy triệu xuống sông xuống biển, nói không chừng bán được nhiều vé nữa đấy. Với lực ảnh hưởng của Qua Như, dù phim có nát vụn, thì thu lại vốn cũng không khó.” Triệu Hàm Như không ngốc, bỏ tiền thì bỏ tiền, nhưng tuyệt đối không làm mua bán lỗ vốn.

“Vậy tối cho em đi cổ động lễ công chiếu.” Khúc Nhạc lái xe vào một khu nhà.

“Ồ, anh ở đây sao? Trước đây mẹ em có mua một căn hộ ở đây, chính là căn hộ cao nhất bên kia. Không ngờ chúng ta là hàng xóm.” Triệu Hàm Như hơi ngạc nhiên, cũng hơi hài lòng.

“Không phải em đã bán căn hộ ở đây rồi sao?” Anh không muốn làm hàng xóm, anh chỉ muốn ở chung với cô mà thôi.

“Đúng vậy, vì mua cổ phần công ty IG nên mới bán. Bây giờ giá nhà tăng cao, nếu không phải IG phát triển hơn cả dự đoán của em, thì lần đầu tư này lỗ rồi.” Triệu Hàm Như nhún nhún vai.

Khúc Nhạc đột nhiên thắng gấp, quay đầu xe lại.

“Làm sao vậy?” Triệu Hàm Như mờ mịt nhìn Khúc Nhạc.

“Quên mua một thứ.” Khúc Nhạc cười cười, ánh mắt lại hơi ngượng ngùng.

Triệu Hàm Như sửng sốt vài giây mới hồi hồn lại, lập tức đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Khúc Nhạc dừng xe trước cửa siêu thị của khu nhà xa hoa, “Em đi cùng anh không?”

“Không đi!” Triệu Hàm Như vừa thẹn vừa giận.

“Em không muốn tự mình lựa chọn à?”

“Tự chọn cái đầu anh! Anh tự mua đi!” Triệu Hàm Như nổi giận.

Khúc Nhạc nhìn Triệu Hàm Như với ánh mắt mờ ám, dáng vẻ đắc ý hiếm thấy, thành công chọc cô xù lông.

“Anh thật là ngây thơ!” Triệu Hàm Như oán hận nói, bình thường nhìn anh có vẻ lạnh lùng, nhưng trước mặt cô toàn chơi trò lưu manh.

Không khí nóng bức trên xe khiến Triệu Hàm Như càng đỏ mặt hơn. Cô dứt khoát xuống xe đợi anh. Chỗ cô đứng là trung tâm của khu dân cư, bên trái là căn hộ và nhà phố, bên phải là biệt thự.

Trong mắt Triệu Hàm Như mang theo hoài niệm. Cô từng tới đây một lần, khi đó vừa mới bắt đầu phiên giao dịch, cha mẹ dẫn cô tới thủ đô chơi. Cô chỉ muốn đến viện bảo tàng Cố Cung xem văn vật, hoàn toàn không hứng thú với bất động sản và xã giao mua bán. Lúc đó, cô còn nổi nóng với cha mẹ. Còn bây giờ, khu dân cư xây dựng xong, cô lại bán phòng đi, người dễ dàng tha thứ cho cô cũng đã vĩnh viễn đi xa.

“Ở đó có một cô gái xinh đẹp kìa!” Mấy cậu trai nhà giàu say lờ đờ đi tới, say sỉn suốt đêm, tới bây giờ còn chưa tỉnh táo.

“Được rồi, đừng gây thêm chuyện nữa. Cậu muốn dạng con gái gì mà không có, chúng ta vẫn nên về trước thôi.” Có một người trong đám vẫn còn chút lý trí, đây là khu dân cư xa hoa, người có thể ở đây không phải là giàu nứt vách thì chính là gia thế hiển hách. Đám con nhà giàu như bọn họ ở nơi khác thì có tiếng nói, còn ở đây chỉ là người bình thường, vẫn nên không gây chuyện thì hơn.

“Cậu khinh thường tôi? Tôi cứ muốn đi qua đó đấy! Cô ta có gì quý giá chứ? Sờ một cái thì chết à?” Cậu thanh niên mập mạp uống nhiều rồi, nên bắt đầu nổi tính ngang ngược.

Triệu Hàm Như lạnh lùng nhìn đám say rượu, môi nở nụ cười lạnh lẽo như có như không. Đúng là trái đất tròn, cô không ngờ sẽ gặp bọn họ ở đây.

Cậu thanh niên vẫn còn hơi tỉnh táo đẩy kính mắt, anh ta cảm thấy cô gái trước mặt quen quen, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu. Quần áo của cô mặc không phải là nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng chất liệu rất tốt. Thấy bọn họ nhìn cô, cô không hề hoang mang né tránh. Vừa nhìn là biết cô không phải người bình thường, chưa chắc bọn họ chọc nổi.

“Em gái, cho anh mượn hộp quẹt…” Thanh niên đeo kính còn chưa kịp nói gì, thì thanh niên mập mạp háo sắc đã nhào tới, trong miệng ngậm một điếu thuốc, cố gắng lại gần cô gái trước mặt.

“Triệu Cương, mấy năm không gặp, anh càng ngày càng tiến bộ.” Ánh mắt cô gái lạnh băng, giọng điệu thanh thúy lạnh lẽo.

Một tiếng “Triệu Cương” khiến cả đám tỉnh rượu một chút.

“Xem ra em gái là người quen cũ.” Một thanh niên say khướt dựa vào người bạn của mình, không hiểu lắm tình huống trước mặt.

Triệu Cương híp mắt nhìn cô gái, càng nhìn càng hoảng sợ, cảm giác say hoàn toàn biến mất.

“Triệu Hàm Như! Mày về nước từ bao giờ?” Trước đối thủ một mất một còn, Triệu Cương như gặp kẻ thù mạnh.

Thanh niên đeo kính đẩy đẩy kính mắt, suy nghĩ vài giây mới nhớ Triệu Hàm Như là ai. Vẻ mặt anh ta hơi thay đổi, có thêm vài phần cảm khái.

“Triệu Cương, anh càng chơi càng lớn, chơi tới thủ đô luôn rồi. Triệu Minh Vĩ là một nhân vật lớn ở thành phố C, nhưng ở thủ đô thì ông ta không là gì cả. Anh phải cẩn thận một chút, nếu không… chơi ra chuyện thì ông ta không bảo vệ được anh đâu.” Triệu Hàm Như tựa người cạnh xe, vô cùng cao ngạo nói.

“Móa, cô nàng này là ai vậy, sao lại ngông cuồng như thế?” Sắc mặt của Triệu Cương và thanh niên đeo kính tối sầm. Bạn bè của hai người họ thì không rõ chuyện gì đang xảy ra, giơ cánh tay đầy mùi rượu chụp Triệu Hàm Như.

“Bộp!” một tiếng, Triệu Hàm Như mở cửa xe, cửa xe đập vào thanh niên vừa giơ tay, làm anh ta đứng lảo đảo.

“Khương thiếu!” Mấy người còn lại vội đỡ anh ta.

Triệu Cương nhìn Triệu Hàm Như với ánh mắt xấu xa, “Đừng trách tao không nhắc nhở mày. Mày đụng phải Khương thiếu thì đừng mong đi khỏi đây.”

“Đúng vậy! Không cho cô ta đi!”

“Một con chó điên mà thôi, đụng thì đụng, có cái gì mà đi được hay không.” Khúc Nhạc cười lạnh, từ từ đi tới kéo Triệu Hàm Như lên xe, “Đi thôi, lên xe.”

“Không được đi!” Đám người sợ hãi khí thế của Khúc Nhạc, qua vài giây mới hồi hồn. Khương thiếu khí thế hung hăng đạp lên xe Khúc Nhạc, để lại một dấu giày vô cùng khó coi.

“Khúc tổng…” Quản lý bảo vệ thấy tình huống không đúng, lập tức điều một đội bảo vệ chạy tới.

Khúc Nhạc vốn lạnh lùng, nói năng thận trọng, nên không nói gì nhiều, chỉ nhìn quản lý một cái, nhưng cũng đủ để anh ta sợ đổ mồ hôi lạnh.

Khu dân cư này là bất động sản của tập đoàn Hồng Hải, quản lý biết rõ chỗ ở của Boss lớn nhà mình. Có điều, Khúc Nhạc rất ít về đây, anh ta có muốn nịnh nọt cũng không có cơ hội. Hôm nay hiếm lắm mới gặp, nào ngờ lại xảy ra chuyện khiến người ta khó chịu thế này.