Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 109: QUAN TÂM

“Ngay cả Triển Lệnh Nguyên cũng rút vốn rồi, còn có ai đến đây tìm ngược?” Triệu Hàm Như không phục nói, giọng điệu mang theo ý cười. Quả nhiên anh còn nhớ chuyện cô nổi giận.

“Không nói trước được, tính tình bây giờ của em quá nóng nảy,1không biết lúc nào sẽ đắc tội người ta…”

Triệu Hàm Như không nói lại được. Lúc có anh ở đây, cô chưa từng nghĩ nhiều như thế, giờ có chút chột dạ khi nghe anh nói thẳng ra.

“Lúc đi xã giao không được uống rượu, em cũng biết tửu8lượng của em kém cỡ nào…” Khúc Nhạc dặn dò từng chuyện nhỏ, từ công việc đến cuộc sống, lải nhải hơn nửa tiếng đồng hồ.

“Sao hôm nay anh lải nhải nhiều thế?” Một tay Triệu Hàm Như cầm điện thoại, tay còn lại vẽ loạn trên bàn. Mấy2ngày liên tiếp không có tin tức, vừa gọi điện thoại liền dài dòng như thế, không phải anh rất bận rộn sao?

“Để em một mình ở nước ngoài…” Anh dừng một chút, giọng điệu trầm xuống, “Anh lo lắng.”

Không biết vì sao, khóe mắt Triệu Hàm Như đột4nhiên cay cay.

Cô và anh quen biết đã nhiều năm, gần như chưa từng xa nhau. Anh cùng cô đi qua thời kỳ khó khăn nhất, chứng kiến sự tiến bộ và trưởng thành của cô. Bọn họ kề vai chiến đấu, là người đối phương tin tưởng nhất.

“Để em về nước giúp anh đi.” Triệu Hàm Như gần như cầu xin Khúc Nhạc. Anh đang ở thời kỳ khó khăn nhất, cô muốn giúp được gì đó cho anh.

Khúc Nhạc hơi ngẩn ra, nghe giọng nói nghẹn ngào của cô, lòng anh vô cùng ấm áp, nhưng vẫn kiên quyết từ chối: “Còn công ty thì sao? Anh sẽ mau trở về, em ngoan một chút. Tin tưởng anh.”

Triệu Hàm Như mếu miệng, cũng chỉ có anh mới dụ dỗ cô như một đứa con nít..

“Hàm Như, giá đồng dao động quá mạnh, em có muốn xem thử không?” Trần Tử San hấp tấp vọt vào, thấy Triệu Hàm Như đang nghe điện thoại thì dừng lại.

“Không nói với anh nữa, bên em còn có việc.” Bị Trần Tử San bắt quả tang, Triệu Hàm Như hốt hoảng cúp điện thoại.

“Điện thoại của bạn trai hả? Chị làm phiền em sao?” Trần Tử San nở nụ cười mập mờ.

“Không có. Chị Tử San, chị nói giá đồng dao động là sao?” Triệu Hàm Như cố giữ bình tĩnh nói, nhưng khuôn mặt đỏ ửng đã bán đứng cô.

“Chuyện này không gấp, dù giá đồng có chạy lên trời ngồi thì cũng không ngạc nhiên bằng dáng vẻ hoài xuân của em. Chị thật sự tò mò, rốt cuộc bạn trai của em là thần thánh phương nào mà có thể làm người không gần nam sắc như em nổi máu mê trai?” Trần Tử San ngồi đối diện Triệu Hàm Như, bộ dáng hóng hớt.

“Em đâu có.” Triệu Hàm Như xấu hổ nói.

“Còn nói không có? Em tự nhìn dáng vẻ của mình trong gương đi, nghe điện thoại cũng đỏ mặt như thế, còn cả vành mắt đỏ nữa kìa, vừa mói khóc sao? Chậc chậc, vừa khóc vừa cười, đây chính là yêu tha thiết…” Trần Tử San cười ha ha.

“Trí tưởng tượng của chị phong phú từ khi nào thế? Giá đồng dao động là sao? Chị biết em đặt nhiều hy vọng vào nó mà, chị đừng trêu em nữa.” Triệu Hàm Như bất đắc dĩ cười cười.

“Để chị xem em muốn giấu người bạn trai đó tới khi nào?” Trần Tử San liếc Triệu Hàm Như một cái, rồi mới nghiêm túc thảo luận với cô.

“Không sao cả, dao động chỉ là tạm thời, nó sẽ tạo thành làn khói che mắt mọi người, chỉ cần chúng ta kiên trì với sách lược ban đầu, thì sẽ không có vấn đề gì.” Triệu Hàm Như kiên định nói, đưa một phần báo cáo cho Trần Tử San.

Trần Tử San lật xem, “Tối qua em lại không ngủ?”

“Có, em ngủ ba tiếng ở phòng làm việc.” Triệu Hàm Như lơ đễnh nói, mỗi ngày chỉ cần ngủ ba tiếng, cô liền có thể giữ được tinh lực cho cả ngày.

Trần Tử San thật sự chịu đủ thái độ này của Triệu Hàm Như rồi, “Trước đây chị không tin trên thế giới này có người có tinh lực dồi dào như thế, sau này gặp em, chị không muốn tin cũng phải tin. Rốt cuộc bác sĩ gia đình nhà em cho em uống thuốc gì vậy? Em giới thiệu cho chị đi, mỗi ngày chị ngủ sáu tiếng còn cảm thấy buồn ngủ muốn chết.”

“Là do thói quen sinh hoạt, khi bé em cũng ngủ rất nhiều, còn bây giờ chỉ ngủ ba tiếng là đủ, muốn ngủ thêm cũng không được.” Triệu Hàm Như có chút bất đắc dĩ, trong lòng có tâm sự, dù thế nào cũng không thể ngủ ngon được.

“Thời gian là vàng bạc, đồng hồ sinh học của em đúng giờ gọi em dậy kiếm tiền. Em đã quen với trợ lý mới chưa?” Trần Tử San cười nói.

“Vừa mới nhận vào làm, còn chưa biết như thế nào. Có điều, pha cà phê khá ngon.” Triệu Hàm Như nhún vai, cầm tách cà phê lên uống.

“Em biết vì sao chị chọn em ấy không?”

“Vì sao?”

“Bởi vì em ấy rất sùng bái em. Em còn quá trẻ, nếu trợ lý biết em nhỏ tuổi hơn mình, sẽ khinh thường em hoặc là cảm thấy không công bằng. Em thấy đấy, những nhân viên mới đến công ty chúng ta đều không phục em. Dù bây giờ bọn họ phục phán đoán và sách lược của em, nhưng vẫn còn thái độ không lớn không nhỏ. Vì sao Khúc Nhạc lớn hơn em có hai tuổi, lại có thể làm cho đám người lớn hơn cậu ấy cả chục tuổi phục từ sâu trong đáy lòng? Chị biết em không để ý, nhưng em cần phải bắt đầu tạo uy cho bản thân mình, như vậy mới có lợi cho em, bởi Khúc Nhạc không thể gánh giúp em cả đời được. Nếu vì tuổi còn trẻ, mà cấp dưới của em, chính là chuyên viên phân tích và giao dịch viên không làm theo quyết sách của em, bằng mặt không bằng lòng, thì phải làm sao? Thì tất cả hậu quả đều do em gánh vác.” Trần Tử San nghiêm túc nói.

“Chị Tử San, chị nói đúng.” Triệu Hàm Như im lặng một lúc lâu, đúng là cô không để ý đến những mặt khác, chỉ biết tập trung thời gian vào nâng cao năng lực cá nhân.

“Tạ Doãn sùng bái em, nên không có một chút khinh thường em. Chị nghĩ nên tuyển cho em một trợ lý hoàn tục tin phục em mới tốt.” Trần Tử San có chút bất đắc dĩ, Triệu Hàm Như quá trẻ tuổi, khó có thể làm cấp dưới phục tùng, dù sao thì người giống như Khúc Nhạc không có nhiều.

“Chị Tử San, nếu không có chị thì em phải làm sao bây giờ? Em thấy chị đừng kết hôn, chị kết hôn rồi thì sẽ tiếc cho tài hoa của chị lắm.” Triệu Hàm Như nói một cách chân thành.

“Đừng có nịnh nọt, bây giờ chị còn chưa tìm được đối tượng kết hôn, vẫn phải lăn lộn với các em một thời gian nữa. Đợi chị tìm được chốn về, chị nhất định sẽ bỏ đi. Chị không chịu nổi cường độ công việc thế này, nhưng so với các em thì chị vẫn còn nhẹ nhàng lắm. Thành thật mà nói, chị rất lo lắng cho sức khỏe của em và Khúc Nhạc. Trong cả team, hai em là người liều mạng nhất. Công ty chúng ta đã phát triển đến giai đoạn ổn định rồi, không cần phải liều mạng như thế.”