“Cô Triệu, tôi là Lý Đình.” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói nhiệt tình. Không nhiệt tình cũng không được, bởi vì không phải bà chủ nào cũng rộng rãi như Triệu Hàm Như.
“Lý Đình, tôi nhớ lần trước cô nói Triệu Tuyết Như muốn đóng phim? Gần đây chị ta có hành động gì không?”
“Người đại diện Lâm Uyển Phân của Triệu Tuyết Như không muốn làm người đại diện cho chị ta, hai bên nháo rất căng. Thậm chí,1Lâm Uyển Phân còn nói sẽ không cho Triệu Tuyết Như bất cứ tài nguyên gì, còn muốn đuổi chị ta nữa.”
“Nháo căng vậy sao? Có điều tra được là chuyện gì không?” Triệu Hàm Như có chút ngoài ý muốn.
“Hình như là có liên quan đến chuyện Lâm Uyển Phân bị lừa tiền. Cô ta nghi ngờ Triệu Minh Vĩ cố ý gài bẫy cô ta.” Lý Đình dừng một chút, “Có cần tiếp tục điều tra chuyện này không?”
“Không cần.” Triệu Hàm Như cười8cười, sự thật thế nào không quan trọng, quan trọng là… quậy cho cả nhà Triệu Minh Vĩ gà chó không yên, “Triệu Tuyết Như phản ứng như thế nào?”
“Triệu Tuyết Như quyết định buông tha Lâm Uyển Phân, bắt đầu tiếp xúc với những người đại diện khác. Chị ta muốn phát triển trong giới điện ảnh, Triệu Minh Vĩ đầu tư tiền mua giấc mơ cho con gái. Đã xác định đạo diễn rồi, là một đạo diễn trẻ trong nước, chị ta nhận2vai nữ chính, còn những vai khác do sinh viên học viện điện ảnh đóng, đều là người không có tên tuổi, có lẽ sẽ không bán được nhiều vé.” Lý Đình kể lại hết những gì mình biết.
“Sao Triệu Minh Vĩ lại tiết kiệm như thế?” Triệu Hàm Như giễu cợt, cô còn tưởng ông ta sẽ thuê đạo diễn ở Hollywood tới lót đường cho Triệu Tuyết Như. Tốn nhiều tiền mời Lâm Uyển Phân, kết quả là không lấy được bất cứ chỗ4tốt nào, mà còn bị bôi đen, chắc là vẻ mặt Triệu Tuyết Như rất đẹp mắt.
“Gần đây kinh tế của Triệu Thị bắt đầu trì trệ, ngay cả kinh doanh khách sạn cũng thua lỗ, chỉ còn dựa vào kinh doanh bất động sản để cân bằng thu chi, có khả năng Triệu Minh Vĩ đã không còn tiền riêng rồi.”
“Cho nên ông ta luôn muốn đưa Triệu Thị lên sàn.” Triệu Hàm Như nở nụ cười, chỉ cần một ngày còn có cô, thì Triệu Thị đừng mong được lên sàn. Kế hoạch lên sàn của Triệu Thị đã kéo dài bốn năm năm, lần nào cô cũng có thể tạo ra chút chuyện khiến bọn họ bận rộn. Bàn về mạng giao thiệp trong giới tài chính, cô mạnh hơn bọn họ một chút. Đôi khi, chỉ cần thả chút tiếng gió ra ngoài, thì các đaị lý bán lẻ sẽ xa lánh bọn họ. Vở kịch Lâm Uyển Phân và Triệu Minh Vĩ lần này, khiến bọn họ không thể làm nổi bản báo cáo tài chính bình thường nhất.
“Triệu Minh Vĩ muốn thành lập công ty giải trí, nhưng thành lập dưới danh nghĩa của Triệu Tuyết Như.”
Chứ không phải ông ta thấy chiếc thuyền Triệu Thị sắp chìm, nên muốn mở nước dời tài sản à?
“Nhìn kỹ công ty giải trí đó, bọn họ dời tiền của Triệu Thị ra ngoài bao nhiêu, tôi muốn bọn họ phải nhả ra hết.”
“Tôi hiểu rồi. Cô Triệu, tôi vừa nhận được tin tức, Triệu Minh Vĩ dẫn Triệu Tuyết Như đi ăn cơm cùng đạo diễn Qua Như, tôi còn chưa xác định được là vì chuyện gì.”
“Qua Như? Tiếp tục để ý bọn họ. Còn nữa, tôi muốn có thông tin của đạo diễn Qua Như và lịch trình gần đây của anh ta.”
“Hàm Như, chị chọn cho em một trợ lý rồi, cô bé đang ở bên ngoài, em ra nhìn thử xem, nếu không vừa ý thì đổi người khác.” Trần Tử San lớn hơn Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như vài tuổi, có phong cách chị đại, mà lại chịu làm rất nhiều việc vặt vì bọn họ.
“Cảm ơn chị.” Triệu Hàm Như cười nhận hồ sơ trợ lý, đây là một cô gái trẻ người Hoa, gần bằng tuổi của cô.
“Em là Tạ Doãn?” Triệu Hàm Như đánh giá cô gái có khuôn mặt ngây thơ trước mắt.
“Vâng ạ.” Cô gái khẩn trương mím môi, nhìn có có chút nghiêm túc.
“Sao lại muốn tới đây làm việc?”
“Em muốn làm việc cùng với chị. Thành tích học của em không tốt lắm, nhưng từ khi biết chị vào lúc học đại học, em đều chú ý từng lần đầu tư của chị, theo chị kiếm một chút tiền lẻ. À, không phải em tham tiền, mà là em… vô cùng sùng bái chị.” Tạ Doãn cười ngượng, không chút nào che giấu sự sùng bái của bản thân.
“Chị chỉ là một người bình thường, có điều tiêu nhiều thời gian cho công việc hơn người khác mà thôi. Nói ngắn gọn thế này, chị là một người cuồng công việc, mỗi ngày nghỉ ngơi không quá năm tiếng. Em làm trợ lý của chị, có thể theo kịp nhịp điệu công việc của chị không?” Triệu Hàm Như cười cười. Mấy năm nay, nhân viên mới đều là người sùng bái bọn họ, cô đã quen với việc này rồi.
“Em có thể! Sức khỏe em rất tốt, không có yêu thích gì khác, cũng không có bạn trai, nên em có thể dành tất cả thời gian cho công việc. Ý chị là đồng ý thuê em hả?” Hai mắt Tạ Doãn sáng lên.
Triệu Hàm Như gật đầu, “Đây là lần đầu tiên chị mời trợ lý, sau này làm phiền em.”
“Là em nhờ chị dạy bảo nhiều hơn mới đúng.” Tạ Doãn đứng lên cúi chào Triệu Hàm Như.
Cô vội khoát tay, “Chúng ta đều là đồng nghiệp, cũng là đồng đội trên một mặt trận, em đừng khách khí như vậy, ở đây rất thoải mái, chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi.”
Tạ Doãn gật đầu, kích động nói: “Em muốn làm việc ngay, chị có gì cần em giúp không?”
“Có, pha cho chị một ly cà phê đen.” Triệu Hàm Như cười với Tạ Doãn, rồi quay lại nhìn máy vi tính.
“À, vâng.” Tạ Doãn không có chút thất vọng nào, không hề cảm thấy chạy vặt có gì không đúng.
Từ khi về nước, Khúc Nhạc không có gọi điện thoại qua đây, Triệu Hàm Như cảm thấy có chút buồn bực, nhiều lần nhìn điện thoại, cuối cùng nhận được một tin nhắn bốn chữ “Bình an, đừng buồn.”
Không biết tình hình trong nước như thế nào, cô muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại lo lắng anh đang bận, do dự mấy phút, mới gọi Tạ Doãn vào, “Gần đây Hồng Hải Kim Dung ở trong nước xảy ra một vài thay đổi, em lập tức thu thập tất cả tin tức có liên quan đến nó cho chị, nhất là tin tức trong hai ngày trở lại đây, cành nhanh càng tốt.”
Tạ Doãn đang rảnh rỗi đến phát điên, vừa nghe Triệu Hàm Như phân phó, cô ấy lập tức vui vẻ chạy đi làm việc.
Lúc này, điện thoại của Triệu Hàm Như đổ chuông, “Khúc Nhạc!”
“Kích động vậy sao?” Giọng điệu của Khúc Nhạc chứa ý cười, còn có sự mệt mỏi.
“Tình hình sao rồi?”
“Không lạc quan mấy.” Khúc Nhạc thở dài, không nói thêm gì.
Cô hiểu rất rõ anh, dù cách điện thoại, cũng có thể đoán ra tình hình xấu đến mức nào trong sự im lặng của anh.
“Trong thời gian ngắn, có thể anh không trở về được.” Khúc Nhạc than nhẹ một tiếng, giống như đang tiếc cái gì đó.
Triệu Hàm Như hiểu ý anh, khuôn mặt đỏ lên, nhưng lại giả vờ như không có gì xảy ra, “Có cần em giúp anh không?”
“Không cần, em không cần phải cuốn vào mấy chuyện xấu xa này, anh sẽ nghĩ cách thoát ra sớm.” Giọng điệu của anh chất chứa sự chán ghét và bất đắc dĩ, “Công ty giao cho em. Lúc anh không có mặt, có việc gì thì em hãy bàn bạc với chị Tử San. Nếu có người đến đầu tư, em đừng lấy tính trẻ con ra đùa giỡn…”