Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 110: ĐẠO DIỄN LỚN

Triệu Hàm Như cười cười: “Dù gì cũng rảnh rỗi thì cũng rảnh rỗi, em cũng không thấy vất cả nhiều.” Cô đã sớm quen dùng công việc để tê liệt mình rồi, ngoài công việc ra. Cô không hứng thú với bất cứ thứ gì, chỉ cần ngừng làm việc, sự hư không vô tận sẽ cắn nuốt chính cô.

“Xem kìa, em1đã biến liều mạng làm việc thành cuộc sống rồi, sẽ hại đến sức khỏe đấy, mấy em còn trẻ nên không thấy gì, đến khi bằng tuổi chị, các em sẽ hối hận. Chị nghe bảo lúc trước ở ngân hàng UT vừa có người vừa mới có người đột tử, do thức đêm tăng ca…”

Triệu Hàm Như nói: “Đó là cá8biệt, sức khỏe người đó vốn không tốt, đâu có khoa trương như chị nói đâu. Em đã quen thế này rồi, nhưng còn Khúc Nhạc, tình hình trong nước hình như không hay lắm, em lo chỗ anh ấy khó giải quyết rồi.”

Trần Tử San lại rất lạc quan: “Em yên tâm đi, cậu ấy tuy nhỏ tuổi nhưng là cáo gìa,2có chuyện gì mà không làm được?”

“Chưa chắc, tài chính của Hồng Hải giống như đấu đá gia tộc, đâu đơn giản giống như đầu tư chúng ta làm chứ.”

“Lần đầu tiên chị nghe thấy có người mô tả ngành của chúng ta thanh lệ thoát tục thế này. Ngành này mà bảo là đơn giản thì trên đời chẳng có gì phức4tạp cả, em phải tin tưởng Khúc Nhạc đấy.” Trần Tử San cười ha ha.

Triệu Hàm Như gượng cười: “Phải rồi, lần trước chị nói chị ăn tối với Qua Như hả?”

Trần Tử San chưa kịp phản xạ lại: “Qua Như, Qua Như nào? Em nói đạo diễn lớn trong nước đó hả? Sao lại nhắc tới giới giải trí? Em quá lạc đề rồi.”

Thấy Triệu Hàm Như gật đầu, Trần Tử San mới thuận miệng nói: “Ừ, đêm hội chúc mừng liên hoan điện ảnh thế giời lần thứ 70 có mời chúng ta tham dự. Em với Khúc Nhạc không đi, chị phải đi một mình, lúc đó ngồi cạnh Qua Như, nói vài câu, cầm danh thiếp của ông ta. Em muốn gặp?”

Triệu Hàm Như gật đầu: “Nếu có cơ hội giới thiệu cho em với, nhưng nghe nói ông ta luôn ở trong nước, có phải khó hẹn lắm đúng không?”

“Không đâu, những hoạt động lớn mỗi năm, ông ấy đều tham gia cả, nào là lễ trao giải, show thời trang, có nhiều cơ hội đến Mỹ lắm. Em tìm ông ta làm gì? Định tiến vào giới minh tinh hả? Thật ra điều kiện em được đó, có thể diễn vài vai em gái xinh xắn đơn thuần.”

Triệu Hàm Như cười nhạo: “Em không có mộng minh tinh vô vị đó đâu.”

“Thế em định đầu tư vào à? Nhưng đầu tư vào ngành điện ảnh, nhân tố bất ổn quá nhiều, Trần Tử San hơi sầu lo, “Em nhìn chuẩn chưa?” Trần Tử San hơi lo, đầu tư điện ảnh không phải chuyên ngành của đầu tư quỹ.

Triệu Hàm Như gật đầu: “Không sao, em chỉ muốn làm đầu tư cá nhân nhỏ thôi, không liên quan đến công ty. Hình như Qua Như có sức ảnh hưởng trong nước.”

Trần Tử San biết nhà Triệu Hàm Như gia sản bạc tỷ giống Khúc Nhạc, trước khi làm nghề này đã là đại gia nhiều tiền, với lại mấy năm nay bọn họ cũng kiếm được bộn tiền, cô ấy có ý đầu tư cá nhân cũng không lạ gì.

“Sức ảnh hưởng rất mạnh, hình như là Hội trưởng hiệp hội điện ảnh gì ấy. Tuổi ông ta cũng không lớn, nhưng mấy bộ phim ông ta quay đều thu được doanh số phòng vé rất cao, còn đạt nhiều giải thưởng. Ở trong nước, đạo diễn giống ông ta cũng hiếm lắm, cho nên cũng được coi là người nổi tiếng, địa vị trong giới điện ảnh rất cao, thậm chí còn có lời đồn rằng, diễn viên nào qua tay ông ta là có thể đảm nhiệm bất kỳ vai diễn nào, có thể nói đẳng cấp của ông ta trong giới điện ảnh thuộc hàng top. Hay giờ chị hẹn người ta giúp em?”

Triệu Hàm Như nhìn Trần Tử San đầy thâm ý: “Bây giờ hẹn? Không ngờ hai người lại thân thế.”

Trần Tử San xấu hổ, hiếm khi thấy chị ấy xấu hổ vậy lắm: “Em đừng nghĩ linh tinh, với những nhà nghệ thuật như họ thì chúng ta là kim chủ. Trên đời này không ai lơ tiền cả, họ thường đến cầu cạnh chúng ta, mà chúng ta lại hiếm khi có cơ hội nhờ vả họ.”

Triệu Hàm Như nhìn Trần Tử San trêu chọc: “Dù nói thế, nhưng em vẫn thấy lạ lạ đấy? Hình như ngửi thấy hương xuân mờ mờ đâu đây.”

Trần Tử San bực mình: “Con bé này giả vờ văn nghệ với chị à? Lúc đó đúng là chị có quen với ông ta trong thời gian ngắn, nhưng đã chấm hết từ lâu rồi. Mua bán không thành thì vẫn còn tình nghĩa, chị với ông ta cũng có chút quan hệ, muốn chị hẹn người giúp em không, nói đi!”

Triệu Hàm Như cười ha ha: “Muốn chứ, nói sớm là được rồi. Có chị ở đây, em còn lo gì chứ?”

“Cuối tháng này, ông ta sẽ đến Los Angeles tham dự lễ trao giải, em muốn hẹn người luôn không?” Trần Tử San là người vội vàng, dứt khoát nhanh chóng liên lạc với Qua Như ngay.

Triệu Hàm Như xem lịch, hơi chần chừ: “Cuối tháng này hả?”

“Lúc đó cũng không có việc gì gấp, chị đi với em. Lễ trao giải đó có nhiều minh tinh đến lắm, coi như chúng ta nghỉ phép đi, mấy năm rồi em chưa nghỉ phép hả?”

“Em không có hứng thú gì với minh tinh, với em thì nghỉ phép chẳng thú vị bằng công việc.” Nếu Triệu Hàm Như vẫn là cô bé hồn nhiên không hiểu đời của ngày trước có lẽ sẽ hứng thú với hoạt động này, còn bây giờ đối với cô những minh tinh đó chỉ là bình hoa qua đường mà thôi.

“Chị Tử San hấp tấp thế, chắc muốn gặp Qua Như ấy rồi nhỉ?”

Trần Tử San cười giễu: “Đã nói với em chuyện đó đã qua rồi. Nói thật cho em biết, chị trông ngóng nam thần của chị, Jason diễn viên điện ảnh Hollywood. Anh ấy là khách quý của lễ trao giải này, không chừng chị còn có thể chụp hình với anh ấy…”

Triệu Hàm Như kinh ngạc: “Chị còn theo đuổi minh tinh nữa?”

Trần Tử San vỗ vai Triệu Hàm Như: “Con người đuổi theo cái đẹp chẳng phải là điều bình thường à? Cô gái à, em phải học cách thưởng thức cái đẹp của cuộc sống, đừng suốt ngày chăm chắm nhìn vào tiền, em thế này sẽ không có niềm vui cuộc sống gì đâu.”

Triệu Hàm Như cười gượng: “Em sẽ xem lại, có thời gian thì chị em mình nói tiếp.” Không phải cô không học được, mà cô đã mất năng lực lĩnh hội cái đẹp rồi, giống như người mù không thấy được cầu vồng, người điếc không nghe được tiếng ca.

“Được rồi.” Trần Tử San biết Triệu Hàm Như là người có chủ kiến, nên không khuyên nữa, nhưng vẫn dặn dò: “Em đừng ép mình quá, phải biết kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, dù thế nào thì còn rừng xanh sợ gì thiếu củi chứ.”

Trần Tử San vừa đi, Tạ Doãn nhút nhát bước vào, trên mặt còn vẻ vui mừng đỏ hổng: “Boss, tài liệu tài chính của Hồng Hải đây.”

Triệu Hàm Như ngượng ngùng: “Em gọi Hàm Như được rồi.”

Tạ Duẫn nghiêm túc: “Không được, không được, em quen kêu chị là Boss rồi. Em biết ở đây Boss lớn là Khúc Nhạc, nhưng nói nghiêm túc thì em không phải nhân viên công ty, em là trợ lý chị mời đến, chị trả lương cho em, em chỉ có trách nhiệm với chị thôi, gọi chị là Boss là điều hiển nhiên.”