Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 107: MỜI CHÀO

“Tôi đã nói Hàm Như đang yêu đương rồi mà, từ lúc trở về từ sân bay, cả người em ấy như rơi vào võng tình vậy. Nhất định là gặp được người nào đó ở sân bay rồi. Tội cho Khúc Nhạc, mới vừa lên máy bay thì người mình yêu bắt đầu1yêu người khác, lần này cậu ấy thật sự khóc chết thôi.” Trần Tử San ung dung nói.

“Đúng, đàn anh Khúc thật đáng thương.” Nhân viên mới là đàn em của Khúc Nhạc, nên cảm thấy tiếc vì anh bị thất tình.

“Em cũng xem như có lương tâm, không yêu đương ngay trước mặt8cậu ấy. Nếu không… chắc chắn cậu ấy sẽ không tiếp thu được.” Trần Tử San thở dài.

Triệu Hàm Như bật cười, tiếp tục nhìn điện thoại, “Ơ, công ty Angus vừa mới phát hiện một mỏ đồng, lúc về phải nghiên cứu lại mới được, xem chuyện này có thể ảnh hưởng đến2công ty bọn họ và giá đồng trên thị trường quốc tế hay không.”

Cô vừa nói xong, mọi người liền biết bữa cơm này phải kết thúc. Ăn cùng người cuồng công việc, không có lần nào là được ăn trọn vẹn một bữa.

“Đừng ai oán như thế, em trở về phòng làm việc4trước, mọi người tiếp tục ăn, sau đó gửi hóa đơn lại cho em là được rồi.” Hôm nay Triệu Hàm Như rất giỏi đoán ý người.

Nếu cô đã nói vậy, thì mọi người cũng không phản đối.

Triệu Hàm Như cầm túi xách đứng ngoài cửa nhà hàng đợi nhân viên phục vụ lái xe tới, không ngờ lại gặp Triển Lệnh Nguyên. Cô nhìn xung quanh, không thấy người đẹp sexy đi cùng anh ta đâu cả.

“Về sớm vậy sao?” Triển Lệnh Nguyên nhìn Triệu Hàm Như, môi nở nụ cười lười biếng.

Triệu Hàm Như có chút không tự nhiên lùi ra sau nửa bước. Người đàn ông này có tính xâm lược quá mạnh mẽ, khiến cô theo bản năng né tránh. Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô liền biết mình không thích anh ta, không chỉ hay soi mói cô, mà còn khó có thể nói chuyện được.

Giờ phút này, cô càng thêm nhớ Khúc Nhạc. Có anh ở đây, cô có thể trốn phía sau anh càu nhàu phát giận, hoàn toàn không cần đối mặt với người và chuyện mình không thích.

Có điều, cô không thể mãi mãi núp dưới bóng của anh được, dù là chuyện cô không thích, thì cũng phải cố gắng đối mặt.

Triệu Hàm Như cười khách sáo, “Anh Triển cũng về sớm.”

Triển Lệnh Nguyên đút hai tay vào trong túi quần, hiếm khi nghiêm túc chân thành bàn chuyện với Triệu Hàm Như, “Không lẽ cô muốn cả đời làm trong một công ty nhỏ? Cô cho rằng Khúc Nhạc có thể che chở cô mãi hay sao? Sớm muộn gì cậu ấy cũng phải về nước thừa kế sự nghiệp của gia đình. Không có Khúc Nhạc, dù cô có tài đi nữa, thì với mạng lưới giao thiệp của cô, công ty nhỏ đó sẽ rất khó duy trì tốc độ phát triển hiện nay, mà cô cũng không thể khống chế được cấp dưới của cậu ấy, lôi kéo được khách hàng của cậu ấy. Rồi công ty đó sẽ bước vào thời kỳ ngừng phát triển, dần dần phai mờ như ngàn vạn công ty nhỏ khác. Với dã tâm của cô, cô cam tâm mọi chuyện sẽ dừng lại ở bước đó sao?”

“Anh Triển, anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.” Trong mắt của Triệu Hàm Như mang theo ý lạnh.

“Tôi chân thành mời cô gia nhập ngân hàng DC.”

Triệu Hàm Như nhướng mày, thật sự có chút giật mình, bởi vì cô không ngờ một Triển Lệnh Nguyên luôn khinh thường cô sẽ mời mọc cô, “Tôi thật sự bất ngờ.”

“Tôi biết cô bất ngờ, nhưng cô đừng xem thường bản thân mình. Tôi cũng biết cô nghĩ tôi suốt ngày soi mói cô, tôi là người khó làm việc chung. Thật ra, tôi chỉ muốn thăm dò trạng thái của cô thôi.”

Triệu Hàm Như sừng sốt, cảm thấy lý do củaTriển Lệnh Nguyên quá nhảm nhí rồi.

“Tôi cảm thấy tiềm lực của cô không chỉ như thế, cô nên đến một nơi lớn hơn để phát huy tài năng của mình, làm quen người có thể giúp đỡ cô, chứ không phải là ngây người trong một công ty nhỏ, cứ như vậy thì cô rất khó có ngày nổi danh.”

“Anh nói rất có lý, cũng có vài người mời chào tôi, nếu tôi muốn đi, thì tôi hoàn toàn có thể lựa chọn bọn họ. Tôi thật sự không tìm ra lý do nhất định phải gia nhập ngân hàng DC.” Triệu Hàm Như bật cười, cô không ưa gì Triển Lệnh Nguyên, dù ngân hàng DC có là đối tác nhiều năm của bọn họ, thì cô cũng chưa từng có ý định gia nhập. Huống chi, không phải là cô không có lựa chọn tốt hơn.

“Tôi biết cô còn có lựa chọn tốt hơn, nhưng ngân hàng DC thật sự xem trọng cô, cô có thấy đối tác cấp cao của tổng bộ ngân hàng nào tự mình đến mời chào cô không? Hơn nữa, tôi có thể hứa hẹn vị trí Phó tổng cho cô. Cô nghĩ lại xem, cô vừa mới tốt nghiệp một năm, bạn học Từ Bình Vĩ của cô chỉ là chuyên viên phân tích của ngân hàng DC, mà cô đã là Phó tổng của ngân hàng DC rồi. Đãi ngộ này không phải hậu đãi thì là gì?” Triển Lệnh Nguyên cười nói.

“Chỉ là phó tổng mà thôi, làm việc trong ngân hàng năm sáu năm là lên chức này. Còn làm cho anh, tôi cũng chỉ là một chuyên viên phân tích bình thường, ngay cả một cấp dưới cũng không có. Anh mời chào tôi, người ta liền mặc định tôi là người của anh. Ai không biết bên trong ngân hàng DC tranh đấu rất dữ dội? Tôi không muốn làm vật hy sinh của các anh đâu. Vả lại, anh biết tôi có dã tâm, sẽ không thỏa mãn với một chức phó tổng nho nhỏ. Nếu không, lúc học đại học tôi đã không theo Khúc Nhạc, mà chọn đi thực tập giống Từ Bình Vĩ rồi.”

“Phó tổng chỉ là khởi điểm, chỉ cần cô cố gắng mấy năm, muốn làm cổ đông hay tổng giám đốc đều không phải là việc khó.”

“Tôi lại có hứng thú với vị trí của anh. Anh có thể nói cho tôi biết muốn làm đối tác cao cấp thì cần mấy năm?” Triệu Hàm Như nở nụ cười.

Triển Lệnh Nguyên nhướng mày, “Chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Muốn làm đối tác cấp cao, không chỉ cần thời gian, mà còn cần vận may.”

“Tôi sẽ suy nghĩ lại. Thật vui khi được nói chuyện với anh.” Triệu Hàm Như gật đầu ý bảo kết thúc cuộc nói chuyện.

Nhìn cô lên xe, Triển Lệnh Nguyên nói với theo, “Đừng quên cô còn nợ tôi một bữa cơm.”

Triệu Hàm Như quay lại cười cười, sau đó lái xe đi. Cô mở radio, nghe phát thanh chuyên đề tài chính và kinh tế. Mặc dù công ty Angus là một công ty lâu đời, nhưng đuôi to khó vẫy, mấy năm gần đây không còn phát triển như xưa nữa. Trước đây cô kiềm giữ bán khống tiền tệ của công ty bọn họ, không ngờ đột nhiên lại có một tin tức tốt như vậy.

Người được gọi là chuyên gia trong radio đang nói hươu nói vượn lừa dối người thường, cô đã nghe loại tiết mục này mấy lần, bọn họ không hề nói thật. Có điều, có thể từ những lời đó nghe ra một vài tin tức có tác dụng.

Người chủ trì đổi sang một câu chuyện khác, nhắc đến Hồng Hải Kim Dung nội đấu. Vẻ mặt Triệu Hàm Như trở nên nặng nề, cô dứt khoát đậu xe ven đường chú ý lắng nghe.

Hồng Hải Kim Dung không chỉ là công ty số một số hai trong nước, mà nó còn có sức ảnh hưởng trên thế giới, nội loạn sẽ khiến thị trường chứng khoán khu vực hoặc quốc tế hỗn loạn.

Triệu Hàm Như xem giờ, lúc này Khúc Nhạc còn chưa xuống máy bay, mà tin tức Khúc Tòng Giản bị bệnh đã lộ rồi. Có lẽ khi anh xuống máy bay, liền phải đối mặt với đám phóng viên.

Cô nhíu mày, cầm điện thoại soạn tin nhắn gửi cho Khúc Nhạc. Anh là người khiêm tốn, không thích bị người ta vây quanh phỏng vấn. Nhưng bây giờ, tình thế của Hồng Hải Kim Dung còn nghiêm trọng hơn nhiều so với dự đoán của bọn họ.