Con trai của bố:
Trong thư trước bố đã nói đến chuyện “tự kiêu” của anh họ con, chắc con cảm thấy không thể tưởng tượng nổi phải không, bởi vì con đã hỏi lại bố: "Khi dậy thì con thay đổi nhiều đến vậy, vậy những người xung quanh có chú ý đến những thay đổi đó không? Nếu như ngày nào cũng phải sống trong sự “giám sát” của bạn bè, người thân thì thật sự quá khổ sở!”
Chuyện này bố con ta cũng từng nói qua, các con cho rằng mọi người xung quanh đang chú ý đến nhất cử nhất động của mình, thực chất đó chỉ là con đã bước vào giai đoạn ý thức cá nhân trỗi dậy đến mức tự tạo ra “khán giả” tưởng tượng mà thôi, chứ thật sự thì không phải ai cũng "dán mắt" vào con đâu. Thậm chí sự thật còn ngược lại đấy, trong tuổi dậy thì, bạn bè xung quanh con cũng đã và đang bước vào giai đoạn "tự kiêu" giống con, ai cũng đều coi mình là trung tâm, vì thế chẳng có tâm trí mà chú ý đến người khác, có khi chán chả buồn bận tâm đến người khác. Vì thế các con cứ yên tâm lớn, tiếp tục sống và học tập như từ trước đến nay: sinh hoạt, ăn mặc theo sở thích, tự tin tham gia những hoạt động mà mình yêu thích, đọc hay xem những quyển sách, bộ phim mà mình ham mê, bạo dạn đứng trước đám đông nói lên chủ kiến của mình, phát triển tài năng của bản thân không nên vì lo lắng nhận xét của người khác mà đánh mất mình.
Đương nhiên, bố mẹ và thầy cô giáo vẫn rất quan tâm đến những thay đổi của các con. Sự quan tâm này không phải là muốn quản giáo các con mà là hy vọng có thể giúp các con đi qua tuổi dậy thì suôn sẻ nhất. Vậy thôi!
Bố của con.