“Mình đã làm tình hai lần”, nàng nghĩ, nhìn sang người đàn ông đang ngủ say bên cạnh nàng. “Và điều này như là chúng mình đã luôn luôn ở bên nhau từ trước đến nay, anh ấy luôn luôn biết về cuộc đời mình, tâm hồn mình, cơ thể mình, ánh sáng của mình, nỗi đau của mình.”
Nàng ngồi dậy, đi vào bếp và pha một ít cà phê. Đó là khi nàng nhìn thấy hai cái va li để ở tiền sảnh và nhớ ra mọi thứ: lời hứa của nàng, lời cầu nguyện mà nàng đã nói trong nhà thờ, cuộc đời nàng, giấc mơ ấy vẫn nhất định muốn trở thành hiện thực và đang mất đi sự quyến rũ của nó, người đàn ông hoàn hảo ấy, tình yêu ấy, ở nơi đó thân thể và tâm hồn là một và giống nhau, ở nơi ấy khoái cảm và cực khoái là những thứ khác nhau.
Nàng có thể ở lại; nàng không còn gì để mất hơn nữa, chỉ là một ảo ảnh. Nàng nhớ lại bài thơ đó: một lần để khóc than, và một lần để cười.
Nhưng lại cũng có một dòng khác: “Một lần để ân ái, và một lần để nén nhịn sự ái ân”. Nàng pha cà phê, đóng cửa bếp và gọi một chiếc taxi. Nàng đã triệu hồi lại tất cả sức mạnh ý chí, chúng đã đưa nàng đi quá xa, và chúng là ngọn nguồn của năng lượng “ánh sáng” bên trong nàng, chúng đang bảo vệ nàng và tạo cho nàng một kho báu vĩnh viễn về ký ức của đêm đó. Nàng mặc lại váy, xách những chiếc va li và ra đi, hy vọng chống lại sự mong đợi rằng chàng sẽ tỉnh dậy và yêu cầu nàng ở lại.
Nhưng chàng đã không thức dậy. Trong khi nàng đang đợi taxi ở bên ngoài, một người gypsy đi ngang qua, mang theo một bó hoa.
“Cô có muốn mua một bông không?”
Maria mua một bông; đó là dấu hiệu bào mùa thu đã đến và mùa hè vừa đi qua. Giờ vẫn còn rất sớm trước khi các bàn cà phê được bày ra trên những vỉa hè ở Geneva, trước khi những công viên bắt đầu tấp nập những người đi bộ và tắm nắng. Không thành vấn đề; nàng sắp rời khỏi đây bởi vì nàng đã lựa chọn ra đi, chẳng có lý do gì phải hối hận cả.
Nàng đến sân bay, uống thêm một cốc cà phê và đợi bốn tiếng nữa để tới chuyến by đi Paris của nàng, suốt thời gian đó nàng vẫn nghĩ đến việc chàng sẽ đến đây bất cứ lúc nào, bởi vì trước khi họ chìm vào giấc ngủ, nàng đã nói cho chàng biết giờ chuyến bay của nàng. Đó là cái kiểu vẫn thường xảy ra trong các bộ phim: vào phút cuối cùng, người đàn ông ấy sẽ chạy đến với nàng, ôm nàng vào lòng, hôn nàng, và đưa nàng quay trở lại thế giới của chàng, phía sau họ là những nụ cười, và những ánh nhìn chăm chú khoan dung của các nhân viên hàng không. Từ “Hết” sẽ xuất hiện trên màn hình, và khán giả biết rằng, từ đó trở đi, họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
“Những bộ phim không bao giờ nói với bạn điều gì sẽ diễn ra sau đó”, nàng nghĩ, cố gắng an ủi bản thân. Kết hôn, nấu nướng, con cái, quan hệ chăn gối ít hơn, phát hiện ra lá thư đầu tiên từ tình nhân của chồng, quyết định đối diện với chàng, chàng hứa rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa, là thư thú hai đến từ một người tình khác, lại một lần đối mặt nữa và lần này là một lời đe dọa rời bỏ chàng, lần này người đàn ông phản ứng ít dữ dội hơn và chỉ nói rằng chàng yêu nàng, lá thư thứ ba từ tình nhân thứ ba, và nàng quyết định không nói gì nữa, giả vờ như nàng không biết gì, bởi vì chàng có thể sẽ nói với nàng rằng chàng không còn yêu nàng nữa và nàng có thể tự do ra đi.
Không, những bộ phim không bao giờ chỉ ra điều đó. Chúng kết thúc trước khi thế giới thực bắt đầu. Tốt nhất là không nghĩ quá nhiều về nó.
Nàng đọc một, hai, ba cuốn tạp chí. Cuối cùng họ cũng thông báo về chuyến bay của nàng, sau mọt khoảng thời gian như bất tận. Nàng vẫn tưởng tượng ra cái cảnh phim nổi tiếng kia, khi nàng đang thắt chặt dây an toàn, nàng sẽ cảm thấy một bàn tay lê vai mình, nàng quay lại và chàng ở đó, mỉm cười với nàng.
Chẳng có gì xảy ra cả.
Nàng ngủ trên chuyến bay ngắn từ Geneva đến Paris. Nàng không có thời gian để nghĩ về việc nàng sẽ nói gì với mọi người ở nhà, nàng sẽ sáng tác ra câu chuyện như thế nào, nhưng bố mẹ nàng có thể sẽ chỉ đơn giản là vui vẻ khi con gái họ quay về, vui vẻ vì có một nông trại và vì có một tuổi già thảnh thơi phía trước.
Nàng tỉnh dậy vì một cú xóc khi máy bay hạ cánh. Nó trượt trên đường băng một lúc lâu, và người tiếp viên đến nói với nàng rằng nàng sẽ phải chuyển sang cổng khác, bởi vì chuyến bay tới Brazil sẽ cất cánh từ của F trong khi nàng đang ở cửa C. Nhưng không có gì phải lo lắng cả; sẽ không có sự trì hoãn nào, nàng vẫn có rất nhiều thời gian, và nếu nàng không chắc phải đi đến chỗ nào, thì nhân viên mặt đất sẽ giúp nàng.
Trong khi việc cất dỡ hành lý của hành khách đang được thực hiện, nàng băn khoăn đắn đo liệu có nên bỏ ra một ngày ở Paris hay không, chỉ là để chụp vài bức ảnh và để có thể kể lại cho mọi người rằng nàng đã đến đó. Nàng cần thời gian để suy nghĩ, cất những ký ức của đêm hôm trước vào sâu trong tâm trí, để có thể sử dụng chúng bất cứ khi nào nàng cần cảm thấy là mình đang sống.
Phải, một ngày ở Paris là một ý tưởng tuyệt vời; nàng hỏi người tiếp viên khi nào thì đến chuyến bay kế tiếp đi Brazil, nếu nàng quyết định không đi chuyến ngày hôm nay.
Người tiếp viên xin được xem vé của nàng và nói rằng đáng tiếc là vé này không phải là loại dừng ngang và đổi chuyến được. Maria lại tự an ủi mình với ý nghĩ rằng viếng thăm một thành phố đẹp như thế mà chỉ có một mình thì sẽ chỉ làm nàng thêm chán chường mà thôi. Nàng vẫn còn đang phải cố bám lấy sự điềm tĩnh, cố xoay xở với cái sức mạnh ý chí của nàng, mà không muốn hủy hoại nó bằng việc ngắm nhìn những cảnh đẹp và để nhớ ai đó một cách mãnh liệt.
Nàng xuống máy bay, đi qua khu vực kiểm tra an ninh; hành lý của nàng sẽ đi thẳng sang máy bay kế tiếp, bởi vậy nàng không phải bận tâm về chúng. Cửa mở, những hành khách ùa ra ôm hôn những người đang đợi họ, vợ, mẹ, con cái. Maria vờ như không để ý đến, cùng lúc ấy nàng lại trầm tư suy nghĩ về sự cô đơn của mình, ngoại trừ việc lần này nàng đã có một bí mật, một giấc mơ, chúng sẽ làm cho sự hiu quạnh của nàng bớt cay đắng hơn, và cuộc đời sẽ dễ dàng hơn.
“Chúng ta sẽ luôn luôn có Paris.”
Giọng nói đó không phải là của một hướng dẫn viên du lịch hay của một người lái taxi. Đôi chân nàng run rẩy khi nàng nghe thấy giọng nói ấy.
“Chúng ta sẽ luôn luôn có Paris ư?”
“Đó là một lời thoại từ một trong những bộ phim yêu thích của anh. Em có muốn ngắm tháp Eiffel không?”
Ồ, vâng, nàng muốn, nàng rất muốn. Ralf đang ôm một bó hồng lớn, và đôi mắt chàng tràn đầy ánh sáng mà nàng đã nhìn thấy vào ngày đầu tiên khi chàng vẽ nàng trong lúc cơn gió lạnh giá bên ngoài làm nàng cảm thấy bất tiện khi phải ngồi ở đó.
“Anh xoay xở cách nào mà có thể đến đây trước cả em thế?” Nàng hỏi, chỉ để cố che giấu sự ngạc nhiên của mình; nàng không phải là không hứng thú với câu trả lời, nhưng nàng cần một không gian để thở.
“Anh nhìn thấy em đang ngồi đọc một cuốn tạp chí ở sân bay Geneva. Anh có thể đi về phía em, nhưng anh lại là một kẻ mắc chứng bệnh lãng manj không chữa được, nên anh nghĩ tốt nhất là đáp chuyến tàu con thoi kế tiếp để tới Paris, thơ thẩn lang thang ở sân bay này suốt ba tiếng đồng hồ, kiểm tra đi kiểm tra lại các chuyến bay đến trên màn hình, mua một vài bông hoa, nói những lời mà em muốn, rằng em đang mong anh, rằng tất cả quyết tâm và sức mạnh ý chi trên thế giới này đề sẽ không đủ để ngăn cản tình yêu trước sự thay đổi những luật lệ của trò chơi chỉ trong chốc lát. Thật dễ dàng kh làm một kẻ lãng mạn như nhân vật trên phim ảnh, em có nghĩ vậy không?”
Nàng chẳng có ý niệm gì về việc nó dễ dàng hay khó khăn cả, và nàng cũng chẳng quan tâm, cho dù là nàng chỉ vừa mới gặp người đàn ông này, cho dù họ vừa làm tình lần đầu tiên chỉ mới cách đó vài tiếng đồng hồ, cho dù nàng chỉ mới được giới thiệu với bạn bè chàng tối hôm trước, cho dù chàng vẫn thường xuyên đến câu lạc bộ nơi nàng làm việc, cho dù chàng đã kết hôn hai lần. Những điều này thật sự không phải là những phẩm chất hoàn hảo. Nhưng mặt khác, giờ nàng đã có đủ tiền để mua một nông trại, nàng có một tuổi trẻ ở phía trước, một cơ hội lớn để trải nghiệm cuộc đời và một sự độc lập trong tâm hồn. Tuy nhiên, như nó vẫn luôn xảy ra khi số phận lựa chọn cho nàng, nàng nghĩ, một lần nữa, nàng sẽ chấp nhận lần mạo hiểm này.
Nàng hôn chàng, hoàn toàn không quan tâm đến điều gì sẽ xảy ra sau khi từ “Hết” xuất hiện trên màn ảnh ở rạp chiếu phim nữa.
Nhưng nếu, một ngày, có ai đó quyết định kể lại câu chuyện của nàng, nàng sẽ yêu cầu họ bắt đầu như bắt đầu những câu chuyện thần tiên:
Ngày xửa ngày xưa…