“Ồ, tốt thôi, không vấn đề gì cả. Thế giới này không chỉ có tình dục.”
Không, nó không phải là quan trọng nhất trên thế gian này, nhưng nó vẫn quan trọng. Bà nhìn quanh mình; phần lớn trong số hàng nghìn cuốn sách bao quanh bà đều là truyện về tình yêu. Đều giống nhau cả: hai người gặp nhau, yêu nhau, đánh mất nhau và tìm lại nhau. Có những linh hồn nói với những linh hồn, có những nơi xa xôi, những cuộc phiêu lưu mạo hiểm, những đau khổ, những băn khoăn, nhưng rất hiếm ai nói: “Xin kiếu lỗi, thưa ngài, nhưng tại sao những cuốn sách lại không nói một cách công khai về điều đó?
Có lẽ người ta không thực sự quan tâm. Đàn ông sẽ luôn đi kiếm tìm cái mới lạ; họ vẫn luôn là những thợ săn thời tiền sử, tuân theo bản năng duy trì nòi giống của loài người. Còn phụ nữ thì sao? Theo kinh nghiệm của cá nhân bà, thì niềm khao khát có một cơn khoái cảm tột cùng tuyệt vời với bạn tình chỉ diễn ra trong vài năm đầu thôi; sau đó những cơn cực khoái thường xuyên giảm đi, nhưng không ai nói ra điều đó, bởi vì mọi phụ nữ nghĩ rằng đó chỉ là vấn đề của mình cô ta mà thôi. Và rồi họ nói dối, tỏ vẻ là họ thấy mong muốn của chồng họ được làm tình mỗi đêm là gánh nặng. Và bằng việc nói dối, họ khiến những người phụ nữ khác cảm thấy lo lắng.
Họ chuyển hướng suy nghĩ tới những thứ khác: con cái, nấu nướng, thời gian biểu, việc nhà, các hóa đơn thanh toán, những cuộc tình vụng trộm của chồng họ - những thứ mà họ phải chịu đựng – những kỳ nghỉ ở nước ngoài, chúng được nhắc tới với con cái họ nhiều hơn là với chính họ, và thậm chí là tình yêu, nhưng không có tình dục.
Bà nên cởi mở với cô gái Brazil trẻ tuổi ấy, cô ấy đối với bà dường như là một sinh vật vô tội, đáng tuổi con gái bà, và vẫn chưa có khả năng hiểu được thế giới này. Một người nhập cư, sống xa nhà, làm việc chăm chỉ với một công việc chán ngán, đang chờ đợi một người đàn ông mà cô có thể kết hôn, và với người ấy, cô có thể có một vài cơn cực khoái, âm vật hay điểm G (thứ mới chỉ được phát hiện ra ở thế kỷ XX!!). Là một người vợ tốt, một người mẹ tốt, tin chắc rằng không có gì thiếu thốn trong mái ấm gia đình, đôi khi bí mật thủ dâm, nghĩ về vài người đàn ông đã đi ngang qua trên đường và nhìn cô một cách khao khát. Gìn giữ dáng vẻ bề ngoài – tại sao cái thế giới này lại quá quan tâm để ý tới diện mạo bề ngoài như vậy?
Đó là lý do tại sao bà đã không trả lời câu hỏi: “Bà từng có một cuộc tình vụng trộm nào chưa?”
Nhưng điều này sẽ theo ngươi xuống mồ, bà nghĩ. Chồng bà là người đàn ông duy nhất trong đời bà, nhưng tình dục giờ đã một thứ xa xôi trong dĩ vãng. Ông đã là một người bầu bạn tuyệt vời, trung thực, khoan dung và hóm hỉnh, và đã đấu tranh đế đưa gia đình đi lên và giữ cho tất cả mọi người được hòa cùng niềm hạnh phúc của ông. Ông là người đàn ông lý tưởng mà tất cả phụ nữ đều mơ ước, và đó chính là lý do tại sao bà cảm thấy thật tồi tệ khi bà nghĩ về cái cách mà bà đã từng ham muốn và cùng với một người đàn ông khác.
Bà nhớ họ đã gặp nhau như thế nào. Bà đang trên đường trở về từ một thị trấn nhỏ miền núi của Davos, khi tất cả các chuyến tàu phục vụ đều đã bị ngưng trệ trong nhiều tiếng đồng hồ vì một vụ lở tuyết. Bà gọi về nhà để mọi người không phải lo lắng, bà mua một vài cuốn tạp chí và chuẩn bị cho công cuộc chờ đợi kéo dài ở nhà ga.
Đó là khi bà chú ý đến người đàn ông ngồi cạnh, đến chiếc ba lô và cái túi ngủ của anh ta. Anh ta có mái tóc màu nâu và nước da rám nắng, và là người duy nhất ở sân ga có vẻ không quan tâm đến sự ngưng trệ của chuyến tàu; ngược lại, anh ta đang mỉm cười và nhìn quanh để tìm người trò chuyện. Heidi giở một tờ tạp chí, nhưng – sự bí ẩn ngọt ngào của cuộc sống!- mắt bà tình cờ gặp ánh mắt anh ta và bà đã không kịp quay đi ngay để tránh việc anh ta tiến lại phía bà.
Trước khi Heidi có thể - một cách lịch sự - nói rằng bà thật sự cần đọc xong một bài báo quan trọng, thì anh ta đã bắt đầu nói chuyện. Anh ta nói với bà anh ta là một nhà văn và đang trở về sau một cuộc hội họp ở Davos và sự trì hoãn này có nghĩa là anh ta sẽ lỡ mất chuyến bay về nhà. Khi họ đến Geneva, không biết bà có vui lòng giúp anh ta tìm một khách sạn hay không?
Heidi nhìn anh ta: Làm sao mà có người nào lại có thể quá ư háo hức, vui mừng như thể khi lỡ mất một chuyến bay và đang phải ngồi đợi ở một sân ga thiếu tiện nghi như thế này cho đến khi mọi thứ được sắp xếp lại?
Người đàn ông bắt đầu nói chuyện với bà như thể họ là những người bạn cũ. Anh ta kể với bà về những chuyến du lịch của anh ta, về sự thần bí trong việc sáng tác văn chương, và trước sự kinh hãi của bà, anh ta kể về tất cả những người phụ nữ mà anh ta đã biết và yêu trong cuộc đời mình. Heidi chỉ gật đầu và để cho anh ta nói. Đôi lúc anh ta xin lỗi là đã nói quá nhiều va xin bà kể cho anh ta vài điều về bà, nhưng tất cả những gì bà có thể nói là: “Ồ, tôi chỉ là một người bình thường, không có gì đặt biệt cả.”
Đột nhiên, bà nhận ra là bà đang thầm hy vọng rằng chuyến tàu sẽ không bao giờ đến; cuộc nói chuyện đang rất tuyệt vời và cuốn hút; bà đang khám phá ra những thứ mà bà chỉ có thể gặp trong những cuốn tiểu thuyết viễn tưởng. Và vì bà sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa, nên bà thu hết can đảm và (lạ là tại sao bà không bao giờ có thẻ nói) bắt đầu hỏi anh ta về những chủ đề mà bà đặc biệt quan tâm. Cuộc hôn nhân của bà đang trải qua giai đoạn sóng gió, chồng bà rất khắt khe với đòi hỏi về thời gian của bà, và Heidi muốn biết bà có thể làm gì để khiến chồng mình vui vẻ. Người đàn ông đưa ra cho bà vài lời giải thích, kể cho bà nghe một câu chuyện, nhưng dường như anh ta không thật thoải mái khi nói chuyện về chồng bà.
“Cô là một phụ nữ thật thú vị”, anh ta nói, một điều mà đã nhiều năm rồi không còn ai nói với bà.
Heidi không biết phải phản ứng như thế nào, anh ta nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của bà và ngay lập tức bắt đầu nói chuyện về những sa mạc, những ngọn núi, những thành phố đã mất, những phụ nữ đeo mạng che mặt hoặc những phụ nữ để hở cả phần bụng, về những chiến binh, những tên cướp và những người đàn ông khôn ngoan, trí tuệ.
Đoàn tàu đến. Họ ngồi cạnh nhau, và bà không còn là một người phụ nữ đã có gia đình nữa, không còn là người chỉ sống trong ngôi nhà gỗ ván nhìn ra hồ và có ba đứa con phải nuôi dạy nữa, lần đầu tiên bà đang bước vào một cuộc phiêu lưu trên đường trở về Geneva. Bà nhìn những ngọn núi, con sông và cảm thấy vui vì đang được ngồi bên cạnh một người đàn ông muốn lên giường với bà (bởi vì tất cả đàn ông đều nghĩ thế), và người đàn ông này đang cố gắng hết sức để gây ấn tượng với bà. Bà băn khoăn liệu có bao nhiêu người đàn ông khác cũng cảm thấy như thế, nhưng với họ bà không bao giờ tỏ ra một sự khuyến khích dù là nhỏ nhất nào; tuy nhiên, buổi sáng hôm đó, thế giới đã thay đổi, và bà đột nhiên là một phụ nữ trẻ ba mươi tuổi, bị mù quáng vì nỗ lực của một người đàn ông nhằm quyến rũ bà, đó là một cảm xúc tuyệt vời nhất trên thế gian.
Trong buổi chớm thu của cuộc đời, khi bà nghĩ là mình đã có mọi thứ có thể mong muốn rồi, thì người đàn ông này xuất hiện trên sân ga và đi thẳng tới cuộc đời bà mà không cần hỏi xin sự đồng ý trước. Họ xuống tàu ở Geneva và bà chỉ cho anh ta một khách sạn (một khách sạn rẻ tiền, anh ta nói, bởi vì anh ta có lẽ sẽ rời đi ngay sáng hôm sau và không có nhiều tiền trên người để qua đêm tại xứ sở Thụy Sĩ đắt đỏ một cách thái quá như thế); anh ta mời bà cùng lên phòng với anh ta, để xem xem mọi thứ có ổn không. Heidi biết điều gì đang chờ đợi, tuy thế bà vẫn nhận lời đề nghị của anh ta. Họ đóng cửa, họ hôn nhau ngấu nghiến, điên cuồng, anh ta xé bỏ quần áo của bà – Chúa ơi – anh ta biết tất cả về thân thể phụ nữ, bởi vì anh ta đã biết những đau khổ và tâm trạng vỡ mộng của quá nhiều phụ nữ.
Họ làm tình cả buổi chiều hôm đó, chỉ khi trời đổ tối bùa yêu mới tiêu tan, và bà đã nói những lời mà bà không muốn nói:
“Em phải về, chồng em đang chờ em.”
Anh ta đốt một điếu thuốc và họ nằm đó trong yên lặng một lúc, và không ai trong số họ nói lời “tạm biệt” cả. Heidi trở dậy và rời đi mà không hề nhìn lại, biết rằng, bất cứ điều gì mà cả hai có thể nói, cũng không có từ ngữ nào, không lời nào có ý nghĩa gì cả.
Bà sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa, nhưng, trong một vài tiếng đồng hồ, vào mùa thu của sự tuyệt vọng trong lòng bà, bà đã không còn là một người vợ chung thủy, một người nội trợ, một người mẹ đáng yêu, một tấm gương phục vụ xã hội, một người bạn trung thành, và chỉ đơn giản, bà quay về là một người phụ nữ mà thôi.
Trong một vài ngày, chồng bà nói đi nói lại rằng bà có vẻ khác lạ, dù vui hay buồn, chồng bà cũng không thể làm gì được. Một tuần sau đó, mọi thứ trở lại bình thường.
“Mình ngượng cái gì mà không kể cho cô gái trẻ đó cơ chứ”, bà nghĩ. “Không, cô ấy sẽ không hiểu, cô ấy vẫn còn sống trong một thế giới mà ở đó người ta chung thủy và thề nguyền yêu nhau mãi mãi.”
Trích từ nhật ký của Maria:
Tôi không biết anh ấy phải nghĩ gì khi mở cửa tối hôm đó và nhìn thấy tôi đứng đấy, tay xách hai chiếc va li.
“Đừng lo lắng”, tôi nói. “Em không định chuyển đến đây đâu. Chúng ta đi ăn tối chứ?”
Anh không nói gì, chỉ giúp tôi mang chiếc va li vào. Sau đó, không nói “cái gì tiếp theo đây?” hay “trông em thật đáng yêu làm sao”, anh chỉ đơn giản vòng tay quanh người tôi và bắt đầu hôn tôi, chạm vào thân thể tôi, ngực, vùng bí mật, như thể anh ấy đã chờ đợi điều này từ rất lâu rồi và giờ đây anh đang lo sợ phút giây đó sẽ không bao giờ đến nữa.
Anh tuột áo khoác ngoài và cởi bỏ chiếc váy của tôi, để tôi trần truồng, ngay ở tiền sảnh, mà không có một trình tự hay sự chuẩn bị nào, không có cả thời gian để nói điều gì là tốt và điều gì là xấu, với cơn gió lạnh thổi luồn qua cửa trước, chúng tôi làm tình lần đầu tiên. Tôi nghĩ có lẽ tôi nên bảo anh dừng lại, để chúng tôi có thể tìm một chỗ nào đó thoải mái hơn, để chúng tôi có thời gian khám phá cái thế giới mênh mông của sự ham muốn khoái lạc ở cả hai người, nhưng, lúc ấy, tôi lại muốn anh ở bên trong tôi, bởi vì anh là người đàn ông mà tôi chưa bao giờ sở hữu được và sẽ không bao giờ lại được sở hữu lần nữa. Đó là lý do vì sao tôi có thể yêu anh bằng tất cả sinh lực của tôi, và có được, ít nhất là trong một đêm, đó là điều tôi chưa từng có và sẽ không bao giờ có thể có sau này.
Anh để tôi nằm trên sàn và đi vào trong tôi trước cả khi tôi sẵn sàng và cảm thấy phấn khích, nhưng sự đau đớn đó không làm tôi khó chịu; ngược lại, tôi thích điều đó, bởi lẽ dĩ nhiên anh hiểu rằng tôi là của anh và anh không cần phải xin phép. Tôi không ở đó để dạy anh bất cứ điều gì, hay để chứng minh rằng tôi gợi cảm hay quyến rũ hơn những người phụ nữ khác, tôi ở đó để nói đồng ý, chào đón, tôi cũng đã đợi điều này từ rất lâu rồi, tôi hài lòng vì cách anh hoàn toàn phớt lờ những luật lệ mà chúng tôi đã tạo ra giữa hai người và giờ đây anh đang đòi hỏi cái chúng tôi nên được dẫn dắt duy nhất chỉ bằng bản năng của mình mà thôi, giữa nam giới và nữ giới.
Chúng tôi đang có một tư thế thoải mái nhất – tôi ở dưới anh, với hai chân dang rộng, và anh ở phía trên tôi, chuyển động vào ra, trong khi tôi nhìn anh, không có mong muốn giả vờ hay kêu rên hay làm bất cứ điều gì, chỉ mong giữ cho đôi mắt mình mở to để có thể ghi nhớ từng giây phút một, nhìn ngắm khuôn mặt anh đang thay đổi, đôi bàn tay anh đang túm lấy tóc tôi, miệng anh đang cắn vào tôi, hôn tôi. Không có những sự mào đầu, không có những mơn trớn, âu yếm, không có sự chuẩn bị, không có sự giả dối, chỉ đơn giản là anh ở trong tôi và tôi ở trong tâm hồn anh.
Anh đến và đi, nhanh rồi lại chậm, đôi khi dừng lại để nhìn tôi, nhưng anh không hỏi xem tôi có thích nó không, bởi vì anh ấy biết rằng đây là cách duy nhất để linh hồn chúng tôi có thể giao tiếp vào lúc này. Nhịp điệu lại tăng lên, và tôi biết rằng cái 11 phút ấy đang đến hồi kết, và tôi muốn chúng sẽ kéo dài mãi mãi, bởi vì nó quá tuyệt vời – ôi, Chúa ơi, nó thật tuyệt vời – để được sở hữu và không sở hữu! Và suốt thời gian đó, chúng tôi mở to mắt, cho tới khi tôi chú ý vào một điểm duy nhất, chúng tôi không còn nhìn thấy gì rõ ràng nữa và chúng tôi dường như đang di chuyển vào một vùng mênh mang rộng lớn, nơi đó tôi là người mẹ vĩ đại, là vũ trụ, là người được yêu, là một cô gái điếm của thánh thần theo những nghi lễ cổ xưa mà anh đã kể cho tôi nghe bên những ly rượu vang và cạnh lò sưởi đang cháy. Tôi thấy anh đang chuẩn bị đến đỉnh điểm, và đôi cánh tay anh ghì chặt lấy tôi, những chuyển động của anh tăng lên mãnh liệt, và rồi anh hét – anh không rên la, anh không nghiến chặt răng, mà anh la hét. Anh gào thét. Anh gầm rống như một loài thú hoang! Một ý nghĩ lóe lên, xuyên qua tâm trí tôi là những hàng xóm có thể gọi cảnh sát, nhưng điều đó không thành vấn đề, và tôi cảm thấy một khoái lạc bao la, bởi vì điều này là cách nó phải thế ngay từ khi thời gian bắt đầu, khi người đàn ông đầu tiên gặp người đàn bà đầu tiên và họ quan hệ lần đầu tiên: họ đã gào thét.
Rồi thân thể °° đổ lên người tôi, và tôi không biết là chúng tôi đã ở đó bao lâu nữa, cánh tay chúng tôi cuốn chặt lấy nhau; tôi vuốt mái tóc anh như tôi đã làm một lần duy nhất trước đây, vào cái đêm khi chúng tôi khóa mình trong bóng tối tại căn phòng của khách sạn nọ; tôi cảm thấy trái tim đang đập dồn của anh dần dần chậm lại, trở về nhịp điệu bình thường của nó; bàn tay anh bắt đầu tinh tế di chuyển lên xuống dọc cánh tay tôi, khiến cho tất cả lông tơ trên cơ thể tôi dựng cả lên.
Anh chắc hẳn đã bắt đầu ý thức về thực tại – sức nặng cơ thể anh trên người tôi – bởi vì anh lật người qua bên, nắm lấy tay tôi, và chúng tôi nằm đó nhìn chằm chằm lên trần nhà và giá treo đèn có vài chiếc bóng được thắp sáng.
“Chúc buổi tối tốt lành”, tôi nói.
Anh kéo tôi lên để đầu tôi đặt trên ngực anh. Trong một lúc lâu, anh chỉ vuốt ve tôi, và rồi anh cũng nói “Chúc buổi tối tốt lành”.
“Những người hàng xóm chắc đã nghe thấy”, tôi nói, không biết rõ phải nói gì tiếp theo, bởi vì nói rằng “Em yêu anh” trong tình huống này không mang nhiều ý nghĩa; anh ấy đã biết điều đó, và tôi cũng vậy.
“Có một cơn gió lùa kinh khủng đến từ dưới cánh cửa”, anh nói, trong khi anh có thể đã nói: “Tuyệt!”
“Hãy đi vào bếp đi.”
Chúng tôi ngồi dậy và tôi thấy anh ấy thậm chí đã không cởi cả quần dài, anh ấy vẫn mặc như khi tôi nhìn thấy anh ấy khi ra mở cửa, chỉ có cái đó của anh lộ ra ngoài. Tôi khoác áo khoác của tôi lên đôi vai trần. Chúng tôi đi vào nhà bếp; anh pha một ít cà phê; anh hút hai điếu thuốc và tôi hút mọt điếu. Ngồi bên cạnh bàn, anh nói: “Cám ơn em” bằng ánh mắt anh, và toi đáp lại: “Em cũng cảm ơn anh”, nhưng miệng tôi vẫn ngậm chặt.
Anh ấy thu hết can đảm để hỏi về chuyện chiếc va li.
“Em sẽ bay về Brazil vào ngày mai, khoảng giữa trưa.”
Một người phụ nữ biết khi nào một người đàn ông là quan trọng đối với cô ta. Liệu những người đàn ông có cái khả năng phát hiện kiểu như vậy không? Hay tôi sẽ phải nói: “em yêu anh”, “em muốn ở đây với anh”, “hãy yêu cầu em ở lại”.
“Đừng đi.” Phải anh đã hiểu rằng anh có thể nói điều đó với tôi.
“Em phải đi. Em đã hứa.”
Bời vì, nếu tôi không làm thế, anh ấy có thể nghĩ rằng chuyện này có thể kéo dài mãi mãi. Mà nó không như vậy; đó chỉ là một phần giấc mơ của một cô gái trẻ đến từ một vùng đất xa xôi hẻo lánh, cô gái đó đã đến một thành phố lớn (À, cũng không thực sự lớn lắm), đối mặt với tất cả các khó khăn, nhưng tìm thấy được người đàn ông yêu cô. Bởi vậy, đây là một kết thúc tốt đẹp cho những khoảng thời gian khó khăn mà tôi đã trải qua, và mỗi khi tôi nhớ lại cuộc sống ở châu Âu, tôi sẽ kết thúc với câu chuyện về một người đàn ông quyến rũ đam mê trong tình yêu với tôi, và người đó sẽ luôn là của tôi, bởi vì tôi đã đến thăm tâm hồn anh ấy.
À, Ralf, anh không hề biết em đã yêu anh đến mức nào. Em nghĩ rằng có lẽ chúng ta đã luôn yêu ngay từ giây phút đầu tiên chúng ta nhìn thấy người đàn ông trong mơ của mình, thậm chí, khi ấy, lý do có lẽ sẽ nói với chúng ta điều ngược lại, chúng ta có thể sẽ chống lại bản năng đó, với hy vọng chống lại cho tới khi chúng ta đồng ý cho phép bản thân bị chế ngự bởi tình cảm của mình. Điều đó đã xảy ra vào cái đêm em đi bộ bằng đôi chân trần trong công viên, bị lạnh và đau, nhưng đồng thời biết được anh yêu em nhiều đến mức nào.
Phải, em yêu anh rất nhiều, như em chưa bao giờ yêu một người đàn ông nào khác, và đó chính là lý do tại sao em sắp ra đi, vì nếu em ở lại, giấc mơ sẽ thành hiện thực, niềm khao khát thành sự sở hữu, để bắt đầu mong muốn biến cuộc đời anh thành của em nhanh chóng, tất cả những thứ này sẽ biến tình yêu thành gông cùm, xiềng xích. Tốt nhất là để mọi thứ như thế này – một giấc mơ. Chúng ta phải cẩn thận với điều chúng ta mang đến từ một đất nước hay một cuộc đời khác.
“Em đã không có được khoái cảm cực độ”, anh nói, cố gắng thay đổi chủ đề, để thận trọng và không ép buộc tình huống. Anh ấy đang sợ mất mình, và đang nghĩ rằng anh ấy vẫn có cả đêm nay để làm mình thay đổi ý định.
“Không, em không có sự cực khoái, nhưng em đã có cả một biển khoái lạc.”
“Nhưng vẫn sẽ tốt hơn nếu em cũng có cả khoái cảm cực độ.”
“Em có thể giả vờ, chỉ để làm anh hài lòng, nhưng anh không đáng bị như vậy. Ralf Hart, anh là một người đàn ông, mà như người ta vẫn nói, có cảm xúc mãnh liệt và đẹp đẽ nhất. Anh đã cổ vũ em và giúp em, anh đã để em cỗ vũ và giúp anh, mà không hề có bất kỳ sự hạ nhục nào từ cả hai phía. Phải, sẽ tốt hơn nếu có được một lần khoái cảm cực độ, nhưng em đã không có. Tuy nhiên, em đã yêu cái sàn nhà lạnh đó, yêu thân thể ấm áp của anh, yêu cái uy lực mà anh đã đặt lên em.
Em đã trở lại thư viện sách của em vào ngày hôm nay, và người thủ thư ở đó hỏi em có nói chuyện với bạn tình của mình về tình dục hay không. Em muốn nói rằng: Bạn tình nào cơ? Bà muốn ám chỉ loại tình dục nào? Nhưng bà ấy không đáng bị như vậy, bà ấy đã luôn dịu dàng, tử tế với em.
Em chỉ thực sự có hai người bạn tình từ khi đến Geneva: một người đánh thức điều tồi tệ nhất trong em, bởi vì em đã để anh ta và thậm chí là cầu xin anh ta làm vậy. Còn người kia, là anh, người đã khiến em lại cảm nhận được mình là một phần của thế giới này. Em muốn có thể được dạy anh phải chạm vào cơ thể em ở chỗ nào, và cần dùng bao nhiêu áp lực, trong bao lâu, và em biết anh hiêu điều này không phải như một lời chỉ trích, mà như là một phương thức để tăng thêm sự giao tiếp giữa hai tâm hồn chúng ta. Nghệ thuật của tình yêu giống như những bức tranh của anh, nó yêu cầu phải có kỹ thuật, sự kiên trì, và trên hết, là sự thực hành của cả đôi bên. Nó yêu cầu sự táo bạo, liều lĩnh, sự can đảm để tiến xa hơn cái mà mọi người vẫn thường quen gọi là “làm tình”.”
Con người giáo viên trong tôi đã trở lại, và tôi không muốn điều đó, nhưng Ralf biết phải điều khiển tình huống như thế nào. Thay vì đồng ý với tôi, anh châm điếu thuốc thứ ba trong vòng chưa đầy nửa giờ đồng hồ và anh nói:
“Đầu tiên, em đang ở đây tối nay.”
Đó không phải là một yêu cầu, mà là một mệnh lệnh.
“Thứ hai, chúng ta sắp sửa làm tình một lần nữa, nhưng lần này ít lo âu, nôn nóng hơn và nhiều khao khát hơn. Và cuối cùng, anh muốn em hiểu đàn ông nhiều hơn.”
Hiểu đàn ông nhiều hơn ư? Tôi đã ở bên họ hàng đêm, người da trắng, người da đen, người châu Á, người Do Thái, người theo đạo Hồi, người theo Công Giáo, người theo đạo Phật. Chẳng lẽ Ralf không biết điều đó sao?
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, vui mừng vì cuộc trò chuyện này đã chuyển sang một cuộc thảo luận. Khi đó, tôi thậm chí đã cân nhắc tới việc cầu xin sự tha thứ của Chúa và phá bỏ lời hứa của tôi. Nhưng hiện thực quay trở lại, nhắc tôi nhớ phải gìn giữ giấc mơ của mình còn nguyên vẹn để không bị rơi vào những cái bẫy của số phận.
“Phải, để hiểu đàn ông hơn”, Ralf nhắc lại, nhìn thẳng vào mắt tôi bằng một cái nhìn ngờ vực. “Em nói về sự ham muốn nhục dục của phái nữ, về việc giúp anh tìm ra con đường đến với cơ thể em, để kiên nhẫn, để nắm lấy thời gian. Anh đồng ý, nhưng em đã bao giờ quan sát thấy rằng chúng ta khác nhau, ít nhất là về vấn đề thời hay không? Em nên phàn nàn với Chúa về điều đó.
Khi chúng ta gặp nhau, anh đã xin em dạy anh về tình dục, bởi vì anh đã đánh mất tất cả khao khát nhục dục của anh. Em có biết tại sao không? Bởi vì sau một khoảng thời gian nhất định nào đó, mọi mối quan hệ nhục dục của anh đều kết thúc trong tẻ nhạt và sự vỡ mộng, bởi vì anh đã nhận ra nó khó khăn đến mức nào để mang đến cho những người phụ nữ mà anh đã yêu cùng một mức khoái lạc như họ đã mang lại cho anh.”
Tôi không thích cái âm thanh “những người phụ nữ mà anh đã yêu”, nhưng tôi giả vờ thờ ơ, lãnh đạm và châm một điếu thuốc khác.
“Anh đã không có can đảm để yêu cầu: hãy cho anh thấy thân thể của em. Nhưng khi anh gặp em, anh đã nhìn thấy ánh sáng của em, anh đã yêu em ngay lập tức, và anh nghĩ rằng, đến bây giờ, anh đã không có gì để mất khi thành thật với chính bản thân anh và người phụ nữ anh muốn có bên cạnh.”
Điếu thuốc của tôi có một vị ngon lành, và tôi muốn anh mời tôi một ít rượu vang nữa, nhưng tôi không muốn làm đứt mạch cuộc nói chuyện này.
“Tại sao đàn ông chỉ nghĩ về tình dục, thay vì làm như là anh đã làm với em và khám phá xem em cảm thấy như thế nào?”
“Ai nói bọn anh chỉ nghĩ về tình dục? Ngược lại, bọn anh dành hàng năm trời của cuộc đời mình để cố thuyết phục bản thân rằng tình dục thực sự là điều quan trọng đối với bọn anh. Bọn anh học về chuyện yêu đương từ những cô gái điếm hoặc những trinh nữ; bọn anh kể những câu chuyện của mình cho bất cứ ai sẵn sàng lắng nghe; khi bọn anh già hơn, bọn anh lại phô diễn với những người tình trẻ hơn, chỉ để chứng mình với người khác rằng bọn anh thật sự là những gì mà phụ nữ luôn mong đợi.
Nhưng em có biết điều này không? Đơn giản không phải là sự thật. Bọn anh chẳng hiểu điều gì cả. Bọn anh nghĩ rằng tình dục và việc phóng tinh là một, và như em vừa nói, chúng không phải là như vậy. Bọn anh không biết được điều đó bởi vì bọn anh không có can đảm để nói với phụ nữ là: hãy chỉ cho anh về cơ thể em. Bọn anh không học được bởi vì phụ nữ không có can đảm để nói: đây là điều em muốn. Chúng ta bị sa lầy với những bản năng sinh tồn nguyên thủy của mình, và điều đó là như thế. Suy nghĩ xuẩn ngốc đó có lễ là như thế, em có biết đối với một người đàn ông điều gì còn quan trọng hơn cả tình dục không?”
Tôi nghĩ đó có thể là tiền hoặc quyền lực, nhưng tôi không nói gì cả.
“Thể thao. Bởi vì một người đàn ông có thể hiểu về cơ thể của những người đàn ông khác. Chúng ta đều thấy rằng thể thao là một cuộc đối thoại giữa hai cơ thể lẫn nhau.”
“Anh thật điên.”
“Có thể. Nhưng nó có ý nghĩa. Em đã bao giờ ngừng suy nghĩ về cảm xúc của những người đàn ông mà em đã lên giường cùng chưa?”
“Có, em đã nghĩ đến. Tất cả bọn họ đều bất an. Họ đều sợ hãi.”
“Còn tệ hơn cả sợ hãi, họ dễ bị tổn thương. Họ thật sự không biết rõ mình đang làm gì, họ chỉ biết điều mà xã hội, bạn bè và những người phụ nữ đã nói với họ là quan trọng. Tình dục, tình dục, tình dục, đó là nền tảng của cuộc sống, của những tiếng kêu thét trên quảng cáo, của những người khác, của những bộ phim,của những cuốn sách. Không ai biết họ đang nói chuyện về cái gì. Vì bản năng đó mạnh hơn tất cả chúng ta, nên tất cả chúng ta đều biết rằng nó cần phải được thực hiện. Và mọi chuyện là như thế. ”
Đủ rồi. Tôi đã cố gắng đưa ra mọt bài học về tình dục để tự bảo vệ mình, nhưng giờ anh lại đang làm chính cái việc đó, và bất chấp những lời lẽ khôn ngoan của chúng tôi – bởi vì mỗi người trong chúng tôi đều đang cố gắng để gây ấn tượng với người kia –điều này thật quá ngu ngốc và không xứng với mối quan hệ của chúng tôi! Tôi kéo anh về phía mình bởi vì – không kể đến những điều anh nói hay những điều tôi nghĩ về bản thân – cuộc đời đã dạy tôi rất nhiều thứ rồi. Ngay từ lúc bắt đầu, mọi thứ đã là tình yêu và sự từ bỏ. Nhưng rồi con rắn độc xuất hiện và nói với Eva rằng: cái mà cô từ bỏ, thì cô sẽ mất. Đó là điều đã xảy đến với tôi – tôi đã bị lạc bước khỏi thiên đường ngay từ khi tôi còn đi học, và từ đó về sau, tôi đã luôn cố gắng tìm cách để nói với con rắn độc ấy rằng nó sai, rằng sống còn quan trọng hơn là giữ gìn những thứ đó cho bản thân mình. Nhưng con rắn ấy đã đúng và tôi đã sai.
Tôi quỳ xuống, từ từ cởi quần áo cho anh, và tôi nhìn thấy cái đó của anh, vẫn đang ngủ yên, không có phản ứng gì. Điều này có vẻ chẳng làm phiền gì anh, và tôi hôn vào phần bên trong hai chân của anh, bắt đầu từ hai bàn chân. Cái đó của anh bắt đầu chậm chạp phản ứng lại, và tôi chạm vào nó, rồi đưa nó vào miệng mình – một cách từ tốn, để anh sẽ không hiểu điều này như kiêu là: “Được rồi, đã sẵn sàng hành động!” – tôi hôn nó với tất cả sự dịu dàng của một người không hy vọng được đền đáp điều gì, và vì chính cái lý do đó mà tôi đã có được mọi thứ tôi muốn.
Tôi thấy anh đang trở nên hưng phấn, anh chạm vào hai núm vú của tôi, những ngón tay của anh lướt vòng quanh chúng như anh đã làm vào cái đêm hoàn toàn trong bóng tối ấy, nó khiến tôi muốn có anh lần nữa ở giữa hai chân mình hay trong miệng mình hay là bất cứ cách gì mà anh muốn chiếm hữu tôi.
Anh không cởi bỏ áo khoác của tôi; anh để tôi nằm hường mặt về phía trước, một nửa thân trên uốn cong trên mặt bàn, và hai bàn chân tôi vẫn đứng trên sàn nhà. Lần này, anh đi vào trong tôi một cách chậm rãi và từ tốn, không còn lo sợ đánh mất tôi nữa, bởi vì, trong thâm tâm, anh cũng đã nhận ra đây là một giấc mơ, rằng nó sẽ luôn luôn là một giấc mơ, và sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.
Cùng lúc đó tôi cảm nhận được anh đang ở trong tôi, tôi cũng ý thức được bàn tay anh đang ở trên ngực, trên mông mình, anh đang chạm vào tôi như cái cách mà chỉ có một người phụ nữ mới biết phải làm như vậy. Khi ấy tôi biết rằng chúng tôi được tạo ra là để cho nhau, bởi vì anh có thể là một người phụ nữ, như anh bây giờ, và tôi có thể là một người đàn ông, như khi chúng tôi nói chuyện hay khi chúng tôi bắt đầu cuộc kiếm tìm dành cho hai linh hồn đã mất, hai mảnh vỡ đã thất lạc để hoàn thiện lại cả vũ trụ này.
Khi anh cùng lúc đi vào trong và chạm vào tôi như thế, tôi cảm nhận rằng anh đang làm điều này không chỉ cho tôi, mà còn cho toàn bộ vũ trụ này. Chúng tôi có thời gian, sự dịu dàng và sự hiểu biết của cả hai bên. Phải, thật tốt khi tôi đã đến và mang theo hai chiếc va li, sẵn sàng để ra đi, và ngay lập tức bị ném xuống sàn, bị chiếm đoạt bằng cái cách gấp gáp lo lắng như thế; nhưng cũng thật tốt khi biết rằng đêm nay sẽ không bao giờ kết thúc và rằng ở đó, trên chiếc bàn ăn, khoái cảm cao độ không phải chỉ là cái đích đơn thuần như nó vẫn thế, mà đó là khởi đầu cho cuộc gặp gỡ này.
Anh ngừng chuyển động bên trong tôi, trong khi đó những ngón tay của anh di chuyển nhanh chóng và tôi đã có một, hai, ba cơn cực khoái một lúc. Tôi cảm thấy như muốn đẩy anh ra, vì sự đau đớn của khoái cảm thật mãnh liệt, nhưng tôi đã cưỡng lại được; tôi chấp nhận điều mà nó phải thế, rằng tôi có thể chịu đựng được một cơn cực khoái khác hay cả cơn thứ hai nữa, hay thậm chí là nhiều hơn nữa.
Và đột nhiện, ánh sáng vỡ òa bên trong tôi. Tôi không còn là chính mình nữa, mà là một cái gì đó còn cao hơn, tối thượng hơn mọi thứ mà tôi biết. Khi bàn tay anh mang đến cho tôi cơn khoái cảm cực độ thứ tư, tôi bước vào một nơi thật yên bình, và cơn cực khoái thứ năm tôi đã biết Chúa Trời. Rồi tôi cảm thấy anh lại bắt đầu chuyển động trong tôi, dù bàn tay anh vẫn không ngừng lại, tôi thốt lên “Chúa ơi”, và đầu hàng mọi thứ có thể đến sau đó, thiên đàng hay địa ngục.
Đó là thiên đàng. Tôi là trái đất, là những ngọn núi, là những con hổ, là những dòng sông chảy vào những hồ nước, là những hồ nước họp lại thành biển. Giờ thì anh đang thúc càng lúc càng nhanh hơn, và sự đau đớn được trộn lẫn cùng khoái cảm, tôi có thể nói: “Em không thể chịu hơn được nữa”, nhưng điều đó sẽ là không công bằng, bởi vì, khi đó, anh ấy và tôi đã là một.
Tôi cho phép anh ở trong tôi bao lâu cũng được; những móng tay của anh đang cắm vào mông tôi, và tôi ở đó, mặt úp xuống chiếc bàn ăn và nghĩ rằng không có nơi nào khác trên thế gian này tốt hơn thế để yêu nhau cả. Lại tiếng cọt kẹt của chiếc bàn, hơi thở của anh đang trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết, những móng tay của anh đang làm tôi thâm tím, tôi cắn mạnh vào anh, xác thịt chống lại xác thịt, xương cốt chống lại xương cốt, tôi chuẩn bị có một cơn cực khoái nữa, và anh cũng vậy, và không có gì ở đây, tuyệt đối không có gì ở đây là Giả dối!
“Tiếp nào!”
Anh biết anh đang nói gì, và tôi biết rằng đây là khoảnh khắc ấy; tôi cảm thấy toàn thân mềm nhũn, tôi đã không còn là chính tôi – tôi không còn nghe thấy, nhìn thấy hay nếm thấy bất cứ thứ gì – Tôi chỉ đang cảm thấy mà thôi.
“Tiếp nào!”
Và tôi đã đến được cái thời khắc mà anh đến. Nó không phải là 11 phút, nó là sự vĩnh cửu, như thể cả hai chúng tôi đã rời bỏ thân thể của mình, đang cùng hân hoan dạo bước, xuyên qua những khu vườn của thiên đường trong sự thông cảm và tình bằng hữu. Tôi là phụ nữ và là đàn ông, anh là đàn ông và là phụ nữ. Tôi không biết nó kéo dài trong bao lâu, nhưng mọi thứ dường như thật yên tĩnh, như lễ cầu kinh, như thể vũ trụ này và cuộc sống này đã ngừng tồn tại và biến đổi thành một cái gì đó thần thánh, vô danh và vô tận.
Nhưng thời gian đã trở lại, tôi nghe thấy tiếng anh đang thét lớn và tôi cũng hét lên cùng anh, những cái chân bàn gẫy đổ lên sàn nhà, không ai trong chúng tôi bận tâm về việc phần còn lại của thế giới này có thể đang nghĩ gì.
Và đột ngột anh rút ra khỏi tôi rồi cười lớn; tôi cảm thấy cửa mình co lại, tôi cũng quay về phía anh và phá lên cười, chúng tôi ghì chặt nhau như thể đây là lần đầu tiên chúng tôi làm tình trong cả cuộc đời mình.
“Hãy chúc phúc cho anh”, anh nói.
Tôi chúc phúc cho anh, không thật sự biết rõ mình đang nói gì. Tôi cũng đòi anh làm như vậy, và anh nói: “Cầu Chúa ban phúc cho người phụ nư này, người đã yêu rất nhiều”. Chúng là những lời thật đẹp đẽ, và chúng tôi lại âu yếm nhau và nằm đó, không thể làm thế nào mà 11 phút có thể mang một người đàn ông và một người đàn bà đi xa đến vậy.
Không ai trong hai chúng tôi thấy mệt cả. Chúng tôi đi vào phòng khách, anh bật một đĩa hát, chính xác là điều tôi đang mong đợi: anh nhóm lò sưởi và rót cho tôi một ít rượu vang. Rồi anh mở một cuốn sách và đọc:
Một lần để được sinh ra, và một lần để chết đi;
Một lần để trồng trọt, và một lần để bứt hái những cái đã được gieo trồng;
Một lần để giết chết, và một lần để chữa lành;
Một lần để phá hủy, và một lần để xây lên;
Một lần để khóc than, và một lần để cười;
Một lần để thương tiếc, và một lần để khiêu vũ;
Một lần để quăng đi những viên đá, và một lần để thu nhặt những viên đá lại cùng nhau;
Một lần để ân ái, và một lần để nén nhịn sự ái ân;
Một lần để có, mà một lần để mất;
Một lần để giữ gìn, và một lần để vứt bỏ;
Một lần để xé nát, và một lần để khâu lạnh;
Một lần để giữ im lặng, và một lần để nói;
Một lần để yêu, và một lần để căm ghét;
Một lần của chiến tranh, và một lần của hòa bình;
Những lời này nghe như một lời từ biệt, nhưng nó là lời từ biệt đáng yêu nhất và tôi sẽ không bao giờ còn được trải qua trong đời nữa.
Tôi ôm ghì lấy anh và anh ghì chặt lấy tôi, chúng tôi nằm xuống trên tấm thảm cạnh lò sưởi. Tôi vẫn còn mang đầy cảm giác của sự no đủ, như thể tôi đã là một người phụ nữ khôn ngoan, hạnh phúc và sung túc vậy.
“Điều gì làm anh yêu một cô gái điếm thế?”
“Bản thân anh lúc này cũng không hiểu rõ. Nhưng anh đã suy nghĩ về nó, và anh nghĩ rằng đó là vì anh luôn biết rằng thân thể em sẽ không bao giờ thuộc về một mình anh, nên anh phải tập trung vào việc chinh phục linh hồn em.”
“Anh không ghen ư?”
“Em không thể nói với Mùa Xuân rằng: Hãy đến đây bây giờ và ở lại càng lâu càng tốt”. Em chỉ có thể nói rằng: “Hãy đến và ban phúc cho ta bằng niềm hy vọng của người, và hãy ở lại lâu tới mức nào mà người có thể.”
Những lời nói bị mất hút trong cơn gió. Nhưng tôi cần phải nghe được chúng, và anh cần phải nói lại. Tôi rơi vào giấc ngủ, mặc dù tôi không biết là khi nào. Tôi đã mơ, không phải về cảnh hay về người, mà về một mùi hương ngập tràn trong không khí.