11 phút

Lời bạt

Giống như mọi người - và trong trường hợp này tôi cũng không có sự băn khoăn bận tâm nào về tính phố biến của nó - tôi đã mất một thời gian dài mới khám phá ra được cái bản chất thiêng liêng của tình dục. Tuổi trẻ của tôi trùng vào một thời kỳ tự do, đó là thời với những khám phá vĩ đại và sự thừa mứa quá mức, kéo theo sau là thời kỳ của chủ nghĩa báo thù và sự đàn áp, ngăn cấm - cái giá phải trả cho những sự thái quá mang theo chúng những hậu quả thật là khắc nghiệt.

 

Trong thập niên của sự thừa thãi đó (những năm 1970 ), nhà văn Irving Wallace [1] đã viết một cuốn sách về quyền kiểm duyệt ở Mỹ, mô tả lại những sự tai quái của luật pháp trong việc ngăn cấm xuất bản một cuốn sách nói về tình dục có tựa đề 7 Phút.

 

Trong cuốn tiểu thuyết của mình, ông khéo léo nêu ra vấn đề tranh luận liên quan  đến công tác kiểm duyệt, nêu vấn đề rất tinh vi, cộng thêm bản thân chủ đề về hoạt động tình dục đã là một chủ đề hiếm được nhắc đến. Tôi băn khoăn rằng không biết cuốn sách bị loại bỏ đó sẽ như thế nào, có lẽ tôi tự viết một cuốn sách về chủ đề đó xem sao.

 

Tuy nhiên, trong cuốn tiểu thuyết ấy, Wallace đã tạo ra rất nhiều tham khảo cho cuốn sách chưa tồn tại này, và điều này tất yếu đã hạn chế cái nhiệm vụ mà tôi đã tưởng là không thể thực hiện được. Tôi đã được để lại duy nhất cái tựa đề (mặc dù tôi cảm thấy Wallace đã có một sự đánh giá khá là dè dặt về vấn đề liên quan đến thời gian trong hoạt động bản năng giới tính này, bởi vậy tôi đã quyết định nâng nó lên) và cái ý tưởng về việc xem xét bản năng giới tính một cách nghiêm túc là quan trọng đến thế nào – như nhiều nhà văn trước tôi đã làm.

 

 Năm 1997, sau một bài giảng ở Mantua, Italia, tôi trở về khách sạn của mình và thấy có ai đó đã để lại cho tôi một bản thảo ở quầy lễ tân. Bây giờ thì tôi không bao giờ có thể được đọc một bản thảo cho đi một cách tự nguyện như thế nữa, nhưng tôi đã đọc bản thảo ấy - một câu chuyện có thật của một cô gái điếm người Brazil, những cuộc hôn nhân của cô ta, những vấn để liên quan đến luật pháp của cô ta, và những cuộc phiêu lưu khác nhau của cô. Năm 2000, khi tôi ghé qua Zurich, tôi đã gặp cô gái điếm đó - được biết đến với cái tên trong nghề là Sonia – và tôi đã nói với cô ấy rằng tôi rất thích thú với những điều tôi đã được đọc. Tôi đề nghị cô ấy gửi nó cho nhà xuất bản Brazil của tôi, tuy nhiên nhà xuất bản này, cuối cùng đã quyết định không xuất bản nó. Lúc đó, Sonia đang sống ở Italia, nhưng cô ấy đã đi tàu để tới gặp tôi ở Zurich. Cô ấy đã mời chúng tôi – tôi, một người bạn và một nữ phóng viên của báo Blick đến phỏng vấn tôi - tới Langstrasse, quận đèn đỏ của thành phố Zurich. Tôi không biết rằng Sonia đã báo cho các đồng nghiệp của cô ấy biết trước chuyến viếng thăm của chúng tôi, và tôi đã rất ngạc nhiên, cuối cùng tôi đã được mời ký tên vào những cuốn sách của tôi, được dịch ra nhiều thứ tiếng khác nhau.

 

 Vào thời điềm đó, tôi quyết định viết về tình dục, nhưng tôi vẫn chưa có được cốt truyện hay nhân vật chính ; tôi vẫn đang suy nghĩ về những điều này trong suốt thời gian nghiên cứu về sự linh thiêng thần thánh, nhưng lần đến thăm Langstrasse đã dạy cho tôi biết rằng : để viết về bản chất tự nhiên của tình dục, điều cần thiết là phải hiểu được tại sao nó lại quá phàm tục đến vậy.

 

Trong cuộc trao đổi với phóng viên của một tạp chí Thụy Sĩ, L’ Illustrée, tôi đã mô tả lại lần ký sách ở Langstrasse, và anh ta đã viết một bài báo dài về nó. Kết quả là, trong một lần ký sách ở Geneva, một số cô gái điếm đã làm náo động để xin tôi ký vào các cuốn sách cho họ. Đặc biệt tôi đã bị một trong những cô gái ấy gây ấn tượng, và sau đó – cùng với người đại diện, một người bạn của tôi ? Mônica Antunes – chúng tôi đã đi uống cà phê và rồi đi ăn tối, rồi sau đó chúng tôi gặp nhau nhiều lần nữa. Và như thế sợi dây liên hệ với 11 Phút đã xuất hiện.

 

Tôi muốn cảm ơn Anna von Planta, nhà xuất bản Thụy Sĩ của tôi, đã cung cấp cho tôi những dữ kiện quan trọng về các vấn dề luật pháp liên quan tới những cô gái điếm ở đất nước của tôi. Tôi cũng muốn cảm ơn những cô gái ở Thụy Sĩ( về việc dùng noms de guerre [2] của họ) : Sonia, người tôi đã gặp lần đầu tiên ở Mantua (ai biết được, có thể một ngày nào đó, sẽ có ai đấy xuất bản cuốn cách của cô thì sao ?). Martha, Antenora và Isabella. Và ở Geneva ( lại về việc sử dụng noms de guerre của họ) : Amy, Luçia, Andrei, Vanessa, Patrick, Thérèse và Anna Christina.

 

Cảm ơn Antonella Zara rất nhiều, vì đã cho phép tôi dùng các đoạn văn trong cuốn sách của cô, The Science of passion [3], ở những phần nhật ký của Maria.

 

Cuối cùng, tôi phải cảm ơn Maria [nom de guerre), người hiện giờ đang sống ở Lausanne cùng chồng và hai cô con gái đáng yêu, cô là người đã kể lại câu chuyện của cô cho tôi và Mônica nghe trong nhiều lần gặp gỡ, và dựa theo câu chuyện đó, cuốn sách này đã ra đời

 

 

Paulo Coetho

 

 

 

 

Chú thích:

 

Irving Wallace (1916 - 1990) Tác giả nhà viết kịch bản phim nhà văn nổi tiếng người Mỹ.

Cách diễn đạt đề chi một vài biệt danh xuất phát từ các nhân vật nỗi tiếng trong quân đội.

Tên sách: Khoa học của sự đam mê