Ông đi sâu vào đời sống tâm hồn của nhân vật để từ đó tìm ra những vẻ đẹp còn bị quá nhiều những bụi mờ của đớn đau và khắc nghiệt cuộc sống che lấp đi.
Con người trong quan niệm và trang văn của Thạch Lam không có ai hoàn toàn xấu xa hay tốt đẹp, mà tất cả bao giờ cũng đan xen và song hành với nhau.
Nhà văn đặt ra nhiều những đối lập và nghịch cảnh để cho nhân vật của mình tự đấu tranh và tìm ra lối đi phù hợp giữa những ranh giới mong manh của cái thiện và cái ác.
Nhưng quan trọng nhất là Thạch Lam luôn hướng người đọc và nhân vật của mình đến với việc quay về với cái thiện và sơ tâm tốt đẹp ban đầu, bởi thế mà con người trong văn chương của ông rất ít khi trở nên tha hóa.