Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Số chương: 382
Lượt xem: 11909
Truyện Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia là một truyện khá mới mẻ và thu hút, truyện được tác giả Tặc Mi Thử Nhãn xây dựng với tình tiết hết sức thú vị, không hề đặt nặng những về không gian thời gian nhưng lại cho bạn đọc một cái nhìn mới mẻ lạ lẫm về thế giới xuyên qua thời gian, không gian. Chợt có chút gì đó gợi mở cho bạn đọc về cuộc sống, tưởng như không liên quan gì lắm chỉ là câu chuyện giải trí nhưng đồng thời cũng là một truyện gửi tới bài học riêng không lớn nhưng cũng nên để tâm chút ít.

Truyện kể về một người sinh viên tên Phương Tranh xuyên ngược không gian về thời cổ đại, tới thế giới cổ đại, linh hồn của Phương Tranh nhập vào người một gã thiếu gia còn nhà phú hào. Hắn không muốn thay đổi thế giới này, hắn thầm nghĩ cứ an nhàn làm một cái thiếu gia, nhất biểu nhân tài có khi cũng là một cái trọng tội. Thế giới này chính là bởi vì hắn đến đây, cho nên đã lặng lẽ thay đổi...

Mùa xuân năm 2009, tại một thành phố nhỏ phía Bắc, Trung Quốc. Trong đại sảnh nhà tang lễ…. Một hồi tang lễ truy điệu đang được cử hành hừng hực khí thế, bầu không khí trong phòng nặng nề mà trang nghiêm, nhạc tang vang lên, tiếng khóc rung trời. Tham gia lễ truy điệu đều là thân nhân trực hệ cùng bạn học của người chết, lúc này, một người trung niên nam tử thuận tay cầm tờ bản thảo, gằn từng tiếng đọc về cuộc đời của người đã khuất. Dưới chỗ ngồi, thì đang bàn tán xôn xao.

“ Ai, nói đi là đi, mới hai mươi mấy tuổi a, như thế nào lại nghĩ quẩn đến vậy.” Một người nam tử trẻ tuổi mang mắt kính, lắc đầu thở dài.

“ Ai, rốt cuộc, tại sao hắn lại chết?” Đám người chung quanh, sôi nổi hỏi ngược lại.

“ Nhỏ giọng một chút, nghe nói, là hắn tự sát, tự sát vì tình, trước lúc hắn chết trong tay cầm hai tấm ảnh nữ nhân…” Kính mắt nam tử nói như là hiểu rõ, bi tráng vô cùng.

“ Tại sao lại có thể như vậy? Ta thường xuyên uống rượu cùng hắn, mà chưa nghe thấy hắn nói thích nữ nhân nào a, lại còn hai ư?” Biểu tình trên mặt của đám người giống như không dám tin.

“ Ta cũng nghĩ không ra, hơn nữa, coi như là tự tử vì tình, ôm ảnh một cô nương rồi tự sát là được, nhưng không hiểu, hắn ôm hai tấm để làm cái gì nữa? Chẳng lẽ, hắn tự tử là vì hai cô nương kia?” Kính mắt nam nhân hơi tỏ ra thông minh, suy luận.

" Người ta như vậy được gọi là bác ái, không hiểu gì sao? Ai, ta nói cho các ngươi biết, nghe bên pháp y nói, hắn chết rất mãn nguyện."

SÁCH CÙNG CHUYÊN MỤC