Phương Tranh và Hàn Trúc ngồi trong tiền sảnh Lục Ấm Quán tâm tình. Lúc này Hàn Diệc Chân lại trốn sau bình phong bằng bạch ngọc len lén nhìn xung quanh.
Nghe được Phương Tranh tố khổ, đôi mày Hàn Diệc Chân không khỏi nhướng lên thành hai đường vòng cung duyên dáng, đôi môi đỏ mọng cũng hơi hướng về phía trước nhếch nhếch lên.
Hàn Trúc sau khi đến Dương Châu, đơn độc tìm nàng nói chuyện qua một lần, về việc đám hỏi cùng Phương gia. Dù thường ngày nàng vẫn luôn đa trí quả quyết, nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ nhi tuổi thanh xuân, nghe được phụ thân nói trắng ra việc hôn nhân của nàng, mà nam tử kia lại là đối tượng mà nàng ngưỡng mộ trong lòng, Hàn Diệc Chân mắc cỡ đỏ bừng mặt, cắn răng không dám nói nửa câu, Hàn Trúc lại không nghe được nữ nhi tỏ thái độ, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi dự tiệc, sau tiệc lại tìm thời gian rảnh rỗi đến tâm tình cùng Phương Tranh.
Hàn Diệc Chân trốn sau bình phong, lúc này nàng có chút khẩn trương, phương tâm lại loạn chàng như nai con. Nàng mơ hồ biết, hôm nay phụ thân khả năng sẽ nói chuyện gì với Phương Tranh, trọng tâm câu chuyện sẽ liên quan đến việc hôn nhân, Hàn Diệc Chân chăm chú nắm chặt tay, mũi thở gấp vì khẩn trương mà thấm ra một tầng mồ hôi thật mịn.
Rất muốn quay đầu đi, chuyện mắc cỡ chết người này không phải nữ nhi có thể nghe được, nhưng nàng thật sự rất chờ mong Phương Tranh làm sao trả lời phụ thân, hắn có thích mình hay không? Hắn có cự tuyệt hay không? Hắn làm sao giải thích với phu nhân trong nhà? Nghe nói chính thất của hắn là ngự muội của thánh thượng đương kim, chắc là lá ngọc cành vàng cao cao tại thượng? Nếu mình gả vào Phương gia, hắn đã có thê thϊế͙p͙ cả sảnh đường, trong lòng còn vị trí nhỏ nhoi nào dành cho mình?
Hàn Diệc Chân ở sau bình phong liên tục miên man suy nghĩ, bên trong tiền sảnh, Phương Tranh lại hồn nhiên không cảm giác trò chuyện với Hàn Trúc.
“ Lưu lại các vị gia chủ thế gia, tiểu chất đương nhiên là có nguyên nhân, Hàn thế bá muốn biết sao? Hắc hắc, muốn biết thì trả thù lao.”
Thấy Hàn Trúc gương mặt không chút biểu tình nhìn hắn, Phương Tranh khái khái nói: “ Không có tiền thì thôi, tiểu chất nguyện miễn phí nói cho ngài.”
Hàn Trúc cười khổ lắc đầu.
“ Nếu như tiểu chất suy đoán không sai, không ra ba ngày, tất có tin tức nơi ở của Thái Vương truyền đến, đến lúc đó tiểu chất phải phái binh bao vây tiễu trừ, các thế gia gia chủ lòng còn sơ định, để tránh cho phiền phức không cần thiết, hắc hắc, thỉnh bọn họ ở lại thành Dương Châu du ngoạn vài ngày cũng không tệ nha.”
Mày của Hàn Trúc nhảy lên: “ Tìm được nơi ở của Thái Vương rồi sao?”
Phương Tranh cười nói: “ Nhanh thôi, thủ hạ Ảnh Tử của ta cũng không phải chỉ ngồi không, trong vòng ba ngày sẽ có kết quả.”
Hàn Trúc vuốt râu suy tư một chút, sau đó cười nói: “ Cho nên ngươi lưu các gia chủ tại Dương Châu, thứ nhất không cho bọn họ tư địch thông đồng với địch, thứ hai là muốn để cho bọn họ tận mắt xem đại quân triều đình làm sao tiêu diệt Thái Vương, để cho bọn họ sinh ra lòng sợ hãi đối với triều đình, từ nay về sau chặt đứt tâm tư đối địch với triều đình, thứ ba, ha hả, Giang Nam thế gia gia chủ đều bị khâm sai đại nhân ngươi triệu tới Dương Châu, nếu Thái Vương đều biết thế gia đã đầu phục triều đình, trong tuyệt vọng sẽ ảnh hưởng quân tâm sĩ khí của hắn, hiền chất phái đại quân tiêu diệt Thái Vương càng đơn giản hiệu quả, mưu kế thật khéo tay khiến trên cây nở hoa, ha hả.”
Phương Tranh được Hàn Trúc khoa trương như thế, hắn vốn dự định điệu thấp, nhịn không được lòng như nở hoa, nét mặt lộ ra thần tình hớn hở, vừa rồi chút tia khiêm tốn rụt rè, từ lâu biến thành bụi mờ, bay tuốt ra khỏi chín tầng trời.
“ Đâu đâu, tiểu chất chỉ bất quá thông minh hơn người bình thường một chút, ha hả, chỉ là chút tài mọn, thực sự không vào được pháp nhãn của lão nhân gia.”
Phương Tranh khiêm tốn vài câu, sau lại thực sự nhịn không được sự đắc ý trong lòng, ngay sau đó lại chuyển, nói: “ Nhưng người thông minh giống như ta ở trên đời này, thực sự cũng không nhiều, một mũi tên bắn ba con chim, người bình thường khẳng định làm không được, đom đóm mặc kệ bay đến địa phương nào, vĩnh viễn cũng sáng ngời như vậy, xuất chúng…oa ha ha ha…”
Hàn Trúc vuốt râu, dáng dấp khí định thần nhàn, thấy Phương Tranh nói khoác đã đời, bỗng nhiên thình lình nói: “ Nhưng lão phu nghe nói kế sách này là do tiểu nữ đề ra.”
“ A? Ách…khái khái khái khái…” Tiếng cười đắc ý của Phương Tranh khựng lại, giống như một con gà trống bị người bóp ngay cổ, mãnh liệt ho khan lên.
Hàn Diệc Chân trốn phía sau bình phong tức giận đến âm thầm giậm chân. Trong lòng tức giận đối với phụ thân không ngớt, cha rốt cục là tới cầu hôn cho mình hay làm cho người ta khó chịu đây? Chỉ là một kế sách mà thôi, ai xuất ra cũng đều như nhau…
Phương Tranh khái đến mặt mày tím bầm, thật vất vả ngừng lại, phụng phịu nói: “ Hàn thế bá còn có việc sao? Tiểu chất vừa uống rượu quá nhiều, muốn đi nghỉ tạm, ngài cứ tự tiện.”
Hàn Trúc vuốt râu cười nói: “ Trước khi hiền chất nghỉ tạm, lão phu còn có việc cùng ngươi thương lượng.”
“ Chuyện gì?” Phương Tranh đảo cặp mắt trắng dã. Tử lão đầu! Có cần ngay mặt vạch trần ta sao? Nữ nhi ngươi ra chủ ý có gì đặc biệt hơn người? Lão tử chỉ là lười suy nghĩ mà thôi, chọc lão tử nổi lửa, đem nữ nhi ngươi trước gian rồi gian, gian rồi còn không phụ trách, nhìn ngươi làm sao bây giờ.
Hàn Trúc tất nhiên là không biết ý nghĩ xấu xa trong lòng Phương Tranh, vẫn cười nói: “ Thái Vương sắp bị diệt tới nơi, hiền chất mắt thấy cũng muốn quay về kinh báo cáo kết quả công tác, chẳng hay hiền chất làm sao an bài tiểu nữ?”
“ An bài?” Phương Tranh ngẩn người, sau đó kinh hãi, lắp bắp nói: “ Thế nào là an bài?”
Hàn Trúc trợn mắt: “ Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Tiểu nữ vô danh vô phận theo ngươi lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi cứ như thế mà đi, một câu nói cũng không lưu sao?”
Hàn Diệc Chân trốn sau bình phong chăm chú nắm góc áo, trong ánh mắt lộ ra vài phần lo sợ không yên, nàng muốn quay đầu bỏ đi, nàng sợ lưu lại sẽ nghe được đáp án mà nàng không muốn nghe, nhưng nàng luyến tiếc di động bước chân.
Lúc này trong lòng Phương Tranh cũng lo sợ bất an như Hàn Diệc Chân. Tử lão đầu nhi, cứ chờ cơ hội lại bức hôn. Không chút nào để ý đến cảm thụ của người khác, nếu ta đáp ứng ngươi, trở về kinh thành, Trường Bình còn không hủy cả xương cốt của ta sao? Không được, chuyện này nói gì cũng không thể đáp ứng! Ta và nữ nhi của hắn trong sạch, khái, đại khái đúng là trong sạch, căn bản không hề phát sinh quan hệ có tính thực chất, nghe giọng nói của Hàn lão đầu, dường như ta đem nữ nhi của hắn làm gì rồi không bằng, nhân phẩm chúng ta kém như vậy sao? Chỉ bất quá là có sờ soạng nàng ta vài cái mà thôi.
Phương Tranh cẩn cẩn thận thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Trúc, thử nói: “ Lưu lại câu gì, Diệc Chân muội muội khổ cực?”
Hàn Trúc nâng chén trà nhẹ nhàng uống một ngụm, chậm rãi nói: “ Hiền chất, sự tình như vậy nếu ngươi còn không nói thẳng, ngươi sẽ không làm một người phúc hậu nữa đâu!”
“ Tiểu chất thích chính là nam nhân.”
“ Ân?”
Mẹ nó! Lão đầu nhi không dễ lừa gạt.
Phương Tranh than thở nói: “ Hàn thế bá, đây không phải do tiểu chất không đáp ứng, lệnh thiên kim xuất thân thế gia…”
Hàn Diệc Chân trốn sau bình phong nghe Phương Tranh khen, gương mặt nhất thời đỏ bừng, trái tim vui vẻ giống như uống rượu ngon, cả người có chút ngây ngất.
Tên oan gia, cuối cùng cũng biết người ta tốt…
Nhưng ai biết Phương Tranh lại thay đổi lời, nói tiếp: “ Nguyên nhân chính là như vậy, ta mới không dám cưới nàng!”
Hàn Diệc Chân nghe vậy trái tim trầm xuống, gương mặt đỏ bừng cấp tốc trở nên tái nhợt không gì sánh được, một đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh gắt gao nắm lấy góc áo, hơi run.
Hàn Trúc nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: “ Vì sao không dám cưới nó?”
Phương Tranh thở dài nói: “ Nhà của ta đã có chính thê, lệnh thiên kim là nữ nhi thế gia, làm sao chịu ở dưới người? Hơn nữa chính thê của ta, ách, hành sự có chút…dũng cảm, lệnh thiên kim là người văn tĩnh, gả vào Phương gia chỉ sợ sẽ buồn bã không vui, tiểu chất làm sao nhẫn tâm hại nàng?”
Ánh mắt Hàn Trúc chớp động, chẳng biết suy nghĩ điều gì, trầm ngâm một lát, nói: “ Hiền chất, ngươi nói những chuyện này cũng không trọng yếu, lão phu chỉ hỏi ngươi một câu, có thích tiểu nữ hay không?”
Phương Tranh chần chờ một chút, sau đó gật đầu, nói: “ Lệnh thiên kim xinh đẹp thiên tiên, tính tình điềm tĩnh, tiểu chất đương nhiên là thích.”
Hàn Diệc Chân đứng sau bình phong nghe vậy, trái tim vừa trầm xuống nhất thời thẳng thượng mây xanh, tiểu thư khuê cát xuất thân thế gia, hôm nay lại bị Phương Tranh nói ba xạo mà trái tim nhảy lên vài lần, từ buồn tới vui, hoàn toàn không còn sự khôn khéo quả cảm của khoang lái Hàn gia ngày trước.
Phương Tranh dừng một chút, lập tức thần sắc trở nên nghiêm túc lên, nghiêm trang nói: “ Chính là bởi vì thích nàng mà không thể cưới nàng, cho nên tiểu chất chỉ có thể đứng rất xa mà nhìn, xem nàng như nữ thần trong lòng cao cao cung kính. Không dám đối với nàng có chút khinh nhờn, tiểu chất là một người có tác phong chính phái, luôn luôn nghiêm túc kiềm chế bản thân. Làm không được cử chỉ bạc nghĩa bội tình.”
Hàn Trúc bị lời nói hiên ngang lẫm liệt của Phương Tranh làm hai mắt đăm đăm, há to miệng thật lâu không nói nên lời.
Hàn Diệc Chân đứng sau bình phong xấu hổ chăm chú cắn cắn môi dưới, gương mặt lập tức nổi lên vài phần đỏ bừng, nhưng lần này là do bị tức giận.
Tên lưu manh chết tiệt! Lúc trước ở trong khách sạn tại Từ thị trấn, khinh bạc đối với ta như vậy, thân nữ nhi thuần khiết của ta bị người giở trò sờ soạng một lần, hôm nay ngươi lại giả ra dáng dấp chính nhân quân tử, cùng phụ thân ta nói cái gì mà “tác phong chính phái”, những hành động đó là “ tác phong chính phái” sao? Như vậy ngươi còn không phải là bội tình bạc nghĩa thì là cái gì?
“ Ngươi…ngươi nói dối!”
Hàn Diệc Chân cũng không còn nhịn được sự tức giận trong lòng, đi vòng ra khỏi bình phong, nước mắt liên liên chỉ vào Phương Tranh, tức giận nói: “ Ngươi…ngươi là tên hỗn đản vô sỉ! Ngươi…ngươi quả thực là cầm thú không bằng!”
Phương Tranh thấy Hàn Diệc Chân đột nhiên xuất hiện, không khỏi cả kinh, lại nghe nàng mắng mình là cầm thú không bằng, lông mày Phương Tranh dựng thẳng, liền muốn nổi giận. Sau lại vừa nghĩ, ở trong khách điếm tại Từ thị trấn sờ soạng thân thể nàng, nhưng vẫn không cùng nàng phát sinh bất luận quan hệ gì thực tế, nhưng cũng có thể bị cho là hành vi của hái hoa tặc bị hàng ngàn người khinh bỉ phỉ nhổ, quả nhiên là cầm thú cũng không bằng.
Nghĩ tới đây, Phương Tranh yếu ớt thở dài, cố nhiên cúi đầu, làm như rất hụt hơi.
Sớm biết như vậy, lúc trước nên trực tiếp làm luôn nàng ta mới phải, làm cầm thú so với làm thứ cả cầm thú không bằng tốt hơn rất nhiều nha.
Ta đối với nữ nhân thật quá rụt rè, giáo huấn!
Hàn Diệc Chân chỉ vào Phương Tranh anh anh khóc, Phương Tranh ở một bên ủ rũ, Hàn Trúc thấy tình trạng hai người dây dưa, không khỏi thất kinh, vội vàng đứng lên nói: “ Chân nhi, hắn…hắn đã làm chuyện cầm thú không bằng gì với con?”
Phương Tranh sợ đến cả người run run, nói lắp: “ Hàn thế…thế bá, ngài…ngài không được nói lung tung, sẽ chết người đó! Ta…ta và nữ nhi của ngài thuần khiết như đậu hũ trắng nha.”
“ Phải? Vậy vì sao nữ nhi của ta lại khóc thương tâm đến như vậy?” Bộ râu hoa râm của Hàn Trúc trầm xuống dưới, tản mát ra khí thế không giận mà uy.
“ Kỳ thực ta cũng muốn cùng nàng làm chuyện không rõ ràng, nhưng gần đây bận rộn quá, chưa kịp thôi…” Phương Tranh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hàn Diệc Chân ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ như hoa lê trong cơn mưa, chỉ vào Phương Tranh cả giận nói: “ Ngươi…ngươi còn nói! Ngươi…ngươi ở tại Từ thị trấn đối với ta…đối với ta khinh bạc như vậy, chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ nữa?”
Trong sự buồn bực, Hàn Diệc Chân bất chấp phụ thân đang ở bên, đem chuyện khó xử dễ khiến người gièm pha nói ra, vốn là một lòng thâm tình đối với hắn, nhưng tên hỗn đản này muốn bỏ qua như xem kịch vui, nữ tử nặng nhất danh tiết, có thể nào dung tha tên hỗn đản này bội tình bạc nghĩa? Vậy một thân nữ nhi trong sạch như nàng phải nên làm gì?
“ Khinh bạc?” Hàn Trúc hít sâu một hơi, giống như nhìn cừu nhân gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tranh.
Toàn bộ tiền sảnh rơi vào một mảnh lặng im như cõi chết.
Một lúc lâu.
Hàn Trúc giậm chân xoay người liền đi ra ngoài.
Phương Tranh lấy lại tinh thần, cả người run lên, vội vàng kéo lại tay Hàn Trúc, dùng thanh âm the thé nói: “ Hàn thế bá, ngài đi đâu?”
“ Còn có thể đi đâu? Lão phu đi viết thư cho phụ thân ngươi, nhanh làm xong chuyện này! Không thì tương lai ngoại tôn ta ra đời lại vô danh vô phận, Hàn gia ta chẳng phải là biến thành trò cười của Giang Nam thế gia?”
“ Ngoại tôn?” Phương Tranh ngẩn ngơ, sau đó gào khóc nói: “ Hàn thế bá! Ngài lãnh tĩnh a, sự tình không phải như ngài tưởng đâu! Ta còn chưa kịp làm gì cả, ngài ở đâu có ngoại tôn? Hàn thế bá, Hàn thế bá! Ngài đừng đi…”
“ Ta chỉ sờ soạng vài cái mà thôi, sờ vài cái cũng sờ không ra cháu ngoại đâu, lúc ngài rảnh rỗi tiểu chất bổ túc cho ngài một khóa tri thức sinh lý…”
Hàn Trúc mắt điếc tai ngơ, vội vã nhanh nhẹn đi xa.
Bên trong sơn cốc yên tĩnh. Thái Vương hai tay gối đầu, nằm trên một đống cỏ khô, nhìn bầu trời đầy sao ban đêm, ngơ ngác xuất thần.
Chung quanh côn trùng kêu vang, tiếng ếch kêu, còn có một nhóm đom đóm ảm đảm u quang đang bay lượn. Đây là sơn động trong Phục Ngưu sơn, là địa phương hắn dùng để giấu binh luyện binh, lúc này hắn nằm ngay cửa sơn động, thường ngày quần áo ngăn nắp, luôn chú ý dung nhan bên ngoài như hắn, lúc này đã lâu không còn lại dáng dấp nho nhã phong độ như trước đây, trái lại là một thân áo bào tro lôi thôi, không hề chú ý hình tượng nằm trên đống cỏ khô, giống như một tên ăn mày cùng đường mạt lộ.
Hắn thất bại, bị bại đầy bụi đất, thậm chí còn không sánh bằng tiền thái tử oanh oanh liệt liệt khởi binh mưu phản soán vị.
Chính mình rốt cục thua ở đâu? Thái Vương suy nghĩ hồi lâu, rốt cục tìm được đáp án.
Hắn thua ở quá mức tự tin, khi tự tin biến thành một loại cuồng vọng vượt lên trên năng lực thì, thất bại liền không thể tránh được.
Mắt nhìn tinh không, Thái Vương nở nụ cười tự giễu.
Bao nhiêu người từng nói, có thể xem thành bại luận anh hùng, hôm nay hắn ở tình cảnh này, những lời này tất do người thắng đứng trên chỗ cao, giọng mang sự kiêu căng và bố thí nói ra.
Bại hay thất bại, không lời nào để nói. Tám vạn tinh binh hắn khổ luyện nhiều năm, đánh một trận dưới thành Dương Châu, đã chết trận hơn sáu vạn, còn dư lại hơn một vạn người hoảng sợ không biết kết cục ra sao, hôm nay bên trong sơn động phía sau hắn chỉ còn lại năm ngàn thân quân, sĩ khí chán chường đang trốn trong sơn động nhìn thời gian tiêu hao.
Đây là tư vị thất bại, khổ sở khó nuốt, nhưng không thể không nuốt. Từ xưa được làm vua thua làm giặc, lúc này Phương Tranh cùng Phùng Cừu Đao, có lẽ còn đang ở trong thành Dương Châu trắng trợn chúc mừng thắng lợi đã thuộc về bọn họ đi?
Phương Tranh, ngàn tính vạn tính, ta đúng là còn coi thường ngươi.
Thái Vương hung hăng giật mạnh cọng cỏ đuôi chó, bỏ vào trong miệng cắn cắn, vị đạo chua chát từ lưỡi dần dần truyền tới toàn thân.
Đến nay trong lòng Thái Vương vẫn có nghi hoặc, vẫn quanh quẩn trong lòng, chưa từng được giải.
Phương Tranh vốn phải ở bên trong thành Dương Châu, lúc đó mình bốn mặt vây thành, Phương Tranh bỗng nhiên lại từ bên ngoài mặt đông thành mà đánh tới, hắn làm sao đi ra khỏi thành? Ra khỏi thành từ bao giờ?
Còn có viện quân, Long Vũ quân cùng Long Tương quân vẫn luôn đóng quân ở kinh thành ngoài sáu mươi dặm trong quân doanh, bọn họ thế nào khả năng ở một đêm có thể đi tới thành Dương Châu giải vây cho Phùng Cừu Đao? Kinh thành cách Dương Châu mấy trăm dặm đường đi, đại quân không có khả năng trong một đêm có thể chạy tới Dương Châu, trừ phi, có người trước đó hiểu được ý đồ của chính mình, trước thời gian đã điều binh đi tới Dương Châu, lúc này mới đúng dịp giải vây binh nguy cho Dương Châu, là ai có lực hiểu rõ khiến kẻ khác phải sợ run như thế? Phương Tranh? Không, không có khả năng là hắn!
Thở dài thật sâu, Thái Vương nhìn tinh không, lộ ra nụ cười nho nhã.
Hắn còn không có triệt để thất bại, hắn còn có cơ hội, cơ hội này sẽ khiến cho hắn trong một đêm có thể đảo ngược tình thế.
Phương Tranh, ngươi đắc ý quá sớm.
“ Điện hạ.” Hoàng Tông đi tới trước người Thái Vương, nhẹ giọng kêu.
“ Chuyện gì?”
“ Thám tử bên trong thành Dương Châu hồi báo, Phương Tranh ở tại Lục Ấm Quán bên trong thành đãi tiệc mời các gia chủ Giang Nam thế gia đến dự.”
Thái Vương hai mắt trợn to, hơi có chút kinh ngạc: “ Thế gia gia chủ đều đi sao?”
Hoàng Tông gật đầu nói: “ Đều đi, mấy ngày trước đây Phương Tranh đem Hàng Châu Diệp gia toàn tộc lưu vong ngàn dặm, các thế gia hoặc kinh hoặc sợ, Phương Tranh dựa vào dư uy đại thắng tại Dương Châu thành, các gia chủ không dám không đi.”
Con ngươi trong trẻo của Thái Vương chợt ảm đạm một chút, trầm giọng nói: “ Quả nhiên người đi trà lạnh, thế gia gia chủ mỗi người đều là tuấn kiệt thức thời.”
Dừng một chút, Thái Vương nhắm mắt lại, nói: “ Có lộ ra được Phương Tranh và các thế gia đã nói những gì?”
“ Lần này Phương Tranh là vì chiêu an thế gia, hắn đã ngay trong buổi tiệc đánh đập Hàng Châu Triệu gia đại công tử, lại hướng các gia chủ đồng ý, triều đình không hề làm ra hạn chế về việc làm quan của con cháu thế gia, còn hướng các gia chủ trắng trợn phong tước, ân uy cùng ra, các gia chủ đã đáp ứng thuần phục triều đình, lại đáp ứng phản chiến mà kích, cộng đồng đối phó điện hạ.”
Khuôn mặt tuấn tú của Thái Vương hiện lên vài phần sắc mặt giận dữ, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
“ Do bọn họ đi thôi, chiều hướng phát triển, lòng người không cách vãn hồi, chỉ đành thế thôi.”
Khóe miệng Thái vương dẫn ra một nụ cười mỉm lạnh lùng: “ Ta cần, chính là cả thiên hạ, chỉ là Giang Nam, lại há có thể vào mắt ta?”
“ Điện hạ, chúng ta nên làm sao ứng đối? Trong quân chỉ còn năm ngàn người, hơn nữa sĩ khí cực thấp. Tinh thần không phấn chấn, nếu còn ở trong sơn động này ngồi chờ chết, sợ rằng sẽ sinh nhiễu loạn.”
Nhắm mắt trầm tư một hồi, Thái Vương thấp giọng nói: “ Tình thế kinh thành làm sao?”
“ Bình tĩnh như lúc ban đầu, hoàng đế chuyên cần chính sự. Mỗi ngày vào triều chẳng bao giờ gián đoạn, hành động này được các đại thần tán thưởng, hoàng đế ở trong triều nội đã phát triển căn cơ ngày càng vững chắc.”
Thái Vương cười lạnh nói: “ Mỗi ngày vào triều liền có thể đem thiên hạ hôm nay thống trị được hay sao? Chuyên cần chính sự có ích lợi gì? Làm vua phải đích thân thể nghiệm và quan sát dân tình, cần mẫn chính sự sau đó mới là đạo lý, tứ đệ ta làm hoàng đế đúng là không đủ lực.”
Nhắm mắt lại, nhớ lại tình cảnh ngày còn thơ ấu cùng tứ đệ vui đùa ngoạn nhạc còn rõ ràng trước mắt, tiểu tử luôn ngại ngùng lại gầy yếu, như con nai con chỉ biết vĩnh viễn sợ hãi, hôm nay cũng đã thành đế vương chí tôn, được hưởng thụ vạn dân tứ bang triều bái, một mình nắm lấy sự nghiệp thống nhất đất nước.
Mà chính mình, chính mình thứ gì cũng mạnh mẽ hơn hắn, cái gì cũng siêu việt hơn hắn, tam hoàng huynh, cuối cùng lại lạc binh chạy trốn, lại có hạ tràng như giặc cỏ, dựa vào cái gì? Ông trời sao mà bất công!
“ Niểu Niểu hôm nay có phải vẫn ở trong đại nội hoàng cung phụng dưỡng hắn?”
“ Đúng vậy, đại tang tiên hoàng còn đang, hoàng đế không thể phong phi, Niểu Niểu mặc dù không có danh phận phi tử, nhưng luôn như hình với bóng với hoàng đế, từ khi thái tử mưu phản, hoàng đế có bất hòa với nàng, gần đây nàng lại lấy lại được sự sủng hạnh của hoàng đế, toàn bộ sự sủng ái đều tụ về một thân.”
Thái Vương nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi, khuôn mặt tuấn tú lơ đãng co quắp vài cái, thản nhiên nói: “ Rốt cục đã tới lúc dùng nàng. Hoàng Tông, truyền tin tức vào đại nội, nói cho nàng, ngày gần đây động thủ, không được làm lỡ.”
Nếu hoàng đế chết đi, thiên hạ vô chủ, Thọ Vương bị lưu đày, danh vọng long uy của ta vượt xa nhất, chẳng phải thành hoàng đế danh chính ngôn thuận? Đến lúc đó bổn vương đăng ngôi, dẫn đại quân nhập kinh thành nhϊế͙p͙ chính, quần thần ai dám không nghe?
Phương Tranh, chẳng lẽ ngươi cho rằng mưu kế rút củi dưới đáy nồi trong thiên hạ chỉ có ngươi biết dùng sao?