Ngày đầu Thành đến ngành của thụ, bị đám ma đồng nghiệp hù sợ té xỉu luôn. Thật bất ngờ là một người nhát gan như Thành lại không xin nghỉ việc, tiếp tục đi làm, và do đó bị cuốn vào một vụ án ma giết người (thụ và công gặp nhau). Thành thật sự rất nhát gan, khi cậu và anh công, một con mèo bị đám quỷ rượt trong bệnh viện, rõ ràng cậu rất sợ nhưng lại chạy hàng cuối cùng. Khi quỷ sắp rượt kịp, cậu vừa phát run khóc toáng lên vừa nói: mau chạy đi, tôi là cảnh sát, tôi sẽ bảo vệ anh!
Sau này Thành được thụ tặng cho một cây đèn pin, cậu càng sợ thì đèn bắn tia laser càng khủng bố, oách hơn cái đám đồng nghiệp không phải con người.
Một điểm kỳ lạ khác, Thành sợ hãi giao tiếp với con người, nhưng đối mặt đám đồng nghiệp ma, quỷ, yêu, ăn thịt sống uống máu, mặt mày khủng bố, không có chân …v..v.. thì kỳ diệu là . . . Thành lại bình tĩnh nói chuyện, dù có sợ nhưng không quá đáng.
Tuy sợ giao tiếp với người nhưng Thành lại làm rất nhiều việc tốt, gửi hết tiền đi quyên góp. Cậu làm một cách âm thầm không ai biết. Sau này anh công họ Sở hỏi Thành: trười sinh cậu có tướng mệnh khổ, làm nhiều công đức bao nhiêu thì cùng lắm là gặp may nho nhỏ, đáng sao?
Thành đã rất ngạc nhiên và khó hiểu, đối với cậu làm những việc giúp người đó là đương nhiên. Trong lòng Thành cảm thấy mình thật vô dụng, đầy tự ti, ai xỉ vả cậu, cậu chẳng thấy căm hận mà nghĩ cũng tại mình vô dụng, nên gặp trắc trở là đúng, phải cố gắng hơn. Khi có người cần, cậu tự nhiên giúp hết mình, không tuyên dương, cậu không nghĩ mình là người tốt, cậu chỉ cố gắng làm theo điều mình thấy là đúng.