Biểu hiện ngoài đường toàn cà lơ phất phơ, đi gây sự không thiếu ai ở Bộ An Toàn của Cục Dị Khống, nội tâm bên trong đại khái cũng thú vị. Thâm tình có, ôn nhu có, biến thái cũng có.
Thịnh Linh Uyên - Nhân Hoàng bệ hạ, cực kì lãnh khốc, cực kì lý trí, cực kì tàn nhẫn, cũng cực kì điên, miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Y có sự trầm ổn, lời nói lẫn nụ cười đều có thể mê hoặc nhân tâm. Nhưng thực chất bệ hạ không phải một tra thụ chút nào. Tình cảm dứt khoát, còn moe ngầm nữa. Đối với Tuyên Cơ vẫn là bao nhiêu ôn nhu, dung túng dùng không hết.
Ban đầu hai đứa chưa nhận ra nhau nên cứ ngấm ngầm gài bẫy đánh giết nhau. Giây trước vừa khách sáo trò chuyện hòa bình, giây sau lao vô chém giết nhau vui lắm. Một đứa bị ngáo, còn một đứa bị điên.
Sau rồi, Tuyên Cơ muốn dành hết tất cả những gì tốt đẹp cho Linh Uyên, dù nhà sạch bong nhưng vẫn tỉ mẩn dọn dẹp, muốn nấu thật nhiều món ngon cho người ấy ăn, muốn mỗi ngày tỉnh dậy nhìn thấy người ấy, đặt mua di dộng, muốn tay cầm tay dạy bệ hạ dùng như thế nào,….