“Nếu biết trăm năm là hữu hạn” là hành trình thay đổi theo nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau của bản thân và khiến cho đọc giả có như được quay về những nơi mà từ rất lâu rồi không được trở về. Vừa hoài niệm, sâu sắc, vừa giản dị, chân thành, vừa quá khứ, hiện tại.
“... Người ta gọi tuổi mới lớn là “tuổi biết buồn”.
“Biết buồn” tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của những khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó, hãy dành cho sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn.
Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng. để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm nỗi buồn nhưng cũng không bao giờ thiếu niềm vui ...”
Cuốn sách là sự kết hợp hài hòa, dung dị của ngôn từ và trải nghiệm thực tế để đưa người đọc đến nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau và chân thật nhất.
Sự kết hợp giữa cái nhìn trong trẻo, tinh tế, sắc sảo với sự từng trải, thương yêu và khoan dung làm cho những câu chuyện về cuộc đời của tác giả trở nên sâu lắng và đầy thú vị, không chỉ cho giới trẻ mà cho bất cứ ai, ở bất kỳ lứa tuổi nào.