Lâm Vĩnh Túc cô làm sao biết thế nào là hạnh phúc khi suốt cả năm chỉ nhìn mặt bố mẹ được ba lần, làm sao biết thế nào là hạnh phúc khi chứng kiến bố đánh mẹ vì mẹ có nam sủng ở bên ngoài, không những thế còn có một người phụ nữ lạ mắt đến van cầu bố cô nhận con. Thứ hạnh phúc mà người đời ca tụng đó phải chăng chỉ là giả tạo. Ngay cả Lâm Vĩnh Túc cũng không thể chấp nhận được sự thật đau lòng này.
Và thế là trong một giây phút bất mãn, bố có con riêng, mẹ nuôi nam sủng, Lâm Vĩnh Túc còn tha thiết gì nữa. Cô quyết định diễn cùng mọi người vở kịch giả tạo này, trước hết là đi tìm cho mình một kỹ nam!
Nhưng đây là lần đầu tiên của cô, nếu trao thì cũng phải trao cho một nam nhân không phải hạng tầm thường!