Trên hành lang bệnh viện A
Tiếng giày cao gót ưu nhã vang lên, trong không gian tịch mịch càng thêm to lớn kỳ dị
Khiên Thục Linh khoác trên mình bộ blu dài nhìn tựa một thiên thần trắng xinh đẹp, chỉ là uy khí toả ra từ người bà khiến kẻ khác có cảm giác uy nghiêm đáng sợ.
Đôi chân thon dài bước trên nền gạch hoa sáng bóng của bệnh viện, hướng toilet nữ đi tới.
Khiên Thục Linh đẩy cánh cửa toilet bước vào, hai tay chống trên thành bồn rửa tay, ngước mắt nhìn mình trong gương rồi thở hắt ra một hơi.
Tháo gọng kính vàng đặt xuống bên bồn rửa tay, day day huyệt thái dương.
Lâm Trạch ơi là Lâm Trạch, ông một đời trăng hoa, hết người ngày đến người khác đến tận cửa tìm thế này.
Vì Vĩnh Túc, vì muốn cho con gái một cuộc sống hạnh phúc nên tôi đã nhẫn nhịn đến tận ngày hôm nay, nhưng thế này thì quá lắm rồi.
Rốt cuộc ông muốn tôi nhịn đến thế nào nữa mới hả lòng hả dạ đây?
Khiên Thục Linh xoay người, hơi dựa lưng vào tường rút điện thoại ra, bấm phím 1 gọi, đầu bên kia vang lên tiếng tụt tụt...
Lâm Vĩnh Túc đang nằm dài trên giường bỗng có tiếng điện thoại, nghe tiếng chuông cũng biết là ai, liền uể oải vươn tay với lấy chiếc di động đầu giường.
"Alo...mẹ ạ." Lâm Vĩnh Túc vừa nghe vừa gật đầu, sau đó mới đáp lại: "Vâng, tài liệu trong ngăn kéo đúng không ạ? Con sẽ đem tới ngay cho mẹ."
Tắt máy, Lâm Vĩnh Túc nằm úp mặt xuống gối. Hốc mắt nóng ấm thấm ướt một mảnh gối.
Khiên Thục Linh, người phụ nữ thành công trên con đường sự nghiệp, người phụ nữ luôn hết mình vì gia đình, là người cô đã từng cực kỳ hâm mộ và kính trọng.
Nhưng ngày hôm đó...
Buổi tối hôm đó khi đang trên đường đến khu mua sắm Vaji, cô đã bắt gặp thấy mẹ cô đang ngồi trong quán cà phê với một chàng trai trẻ.
Hẳn cô sẽ chẳng nghĩ gì nếu như người con trai kia không nắm lấy tay mẹ mình như đang nài nỉ, rồi bà rút trong túi ra một xấp tiền giấy, sau đó hai người lại cùng lên xe, đi đâu...cô không biết.
Nhưng buổi tối hôm đó mẹ cô lại không về nhà.
Quá rõ rồi còn gì.
Lâm Vĩnh Túc không hiểu, cô không hiểu vì sao người phụ nữ cao ngạo như mẹ cô lại có thể làm chuyện đó.
Dụi dụi mặt vào gối để lau đi nước mắt, Lâm Vĩnh Túc đứng dậy bước vào phòng lấy tài liệu mà Khiên Thục Linh cần.
***___ ___
Cũng có thể tâm trạng mà Lâm Vĩnh Túc không đi xe mà đi bộ.
Trên con đường gần trung tâm thành phố, nhộn nhịp lẫn đông đúc quá mức cần thiết.
Lâm Vĩnh Túc đứng chờ đèn đỏ, một tay lau mồ hôi trên trán, một tay quạt quạt trước mặt, dường như làm như thế sẽ mát hơn vậy.
Có điều...nóng đến chết cô rồi
Hai má đỏ bừng vì nóng, đôi đồng tử đen nhíu lại vì ánh sáng mặt trời, làn da tuyết trắng dưới tia bức xạ của mặt trời lại càng thêm long lanh xinh đẹp.
Lâm Vĩnh Túc vẫn mặc trên mình bộ quần áo khi nãy định đi kiếm Trịnh Liệt.
Dưới ánh mặt trời như thiêu đốt, một thiếu nữ xinh đẹp đang không ngừng lấy tay quạt, tựa như hành động của một đứa trẻ đáng yêu lọt vào tầm mắt của một người đàn ông.
Người đó là tổng giám đốc của tập đoàn IE nổi tiếng trên thế giới với đa lĩnh vực, từ nhà đất, điện ảnh, y học, khai thác dầu hay cả chế tạo vũ khí ngầm...tất cả đều đứng nhất nhì trên thế giới, người người đều biết, nhà nhà đều hay.
Người đàn ông trẻ tuổi này tiếp nhận một IE muốn sụp đổ từ tay cha mình đã kéo nó dậy, không những là kéo dậy mà còn là bật dậy đến kinh ngạc.
Tất nhiên đi kèm với những điều trên thì truyền thuyết về một tổng giám đốc tài trí cơ mưu hơn người đã được dệt nên hàng ngàn hàng vạn câu chuyện.
Kẻ có vầng hào quang sáng chói, đứng trên bất cứ ai, có thể nói là hô mưa gọi gió trên thương trường mà không ai dám chống đối - Trịnh Liệt.
Hắn ngồi vắt chéo chân ở ghế sau chiếc Ferrari màu đen với số lượng sản xuất có hạn trên thế giới, bộ tây trang mang nhãn hiệy Italya ôm lấy thân hình hoàn mỹ của hắn, tựa lưng vào ghế, mắt ưng dài hẹp nheo lại lộ vẻ âm hiểm thâm sâu nhìn cô gái đang đứng chờ đèn đỏ kia, khóe miệng nở nụ cười hiếm hoi.
Đang định cho người kiếm em, hóa ra em ở trước mắt tôi đây rồi, tiểu bạch thỏ, tôi chưa cho phép mà em dám trốn khỏi tôi?
Thật to gan mà, để xem lần này tôi sẽ trừng phạt em thế nào.