“Cỏ Dại” là tập hồi ký đầu tay của nhà văn Tô Hoài. Khi tập hồi ký này, ông chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhưng từng mẩu chuyện, từng hồi ức được kể lại một cách rõ ràng, sống động với lời văn không lẫn vào đâu được của một nhà văn đỉnh cao của Việt Nam.
Câu chuyện kể về quãng thời gian đầy ắp những kỷ niệm của cậu bé mang tên Cu Bưởi sống trong ngôi nhà gạch ở vùng Nghĩa Đô ngoại ô Hà Nội. Cuốn sách miêu tả rõ nét đoạn đời tuổi thơ của chính nhà văn. Tuổi thơ đó có nghịch phá, có vui vẻ nhưng cũng có lạc lõng và u buồn. Những câu chuyện được ông kể lại một cách chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm một nét buồn. Đọc qua, đó có thể là những câu chuyện nhạt nhẽo, không mấy sâu đậm nhưng qua ngòi bút sâu sắc của Tô Hoài, ta như thấy được cả một thước phim sống động. Trong câu chuyện “cỏ dại” có nhiều nhân vật, có thầy u, có em Hồ, có dì Niêm... Mỗi con người có một số phận, một cuộc đời khác nhau.
Tuổi thơ của nhiều người là niềm vui, là sự trong trẻo, hồn nhiên. Nhưng tuổi thơ của Cu Bưởi trong “Cỏ Dại” lại man mác buồn đến lạ.