“Y như rằng, ông đang ngồi trên gốc đào quỳ. Cây đào uốn nghiêng như trăn trằn mình, toác vảy như làn da nhăn nhúm tróc mốc của ông”.
Ông có thể nói là một con người cổ hủ, quan điểm xưa cũ. Nhưng với Vũ, mỗi khi có chuyện gì buồn, anh đều tìm đến ông như một người bạn tri kỷ. Tuy là một con người của lịch sử, của những thứ trong quá khứ nhưng không thể nói ông là một người lạc hậu, bảo thủ được. Qua con mắt của ông, mọi chuyện đều trở nên vô cùng sâu sắc và ý nghĩa. Ông đã từng là đại đội trưởng pháo binh nên cũng không thể nói ông là một người kém học vấn. Đặc biệt, ông còn là con người của nghệ thuật và sách vở. Trải qua năm tháng, ông đã quên đi nhiều thứ nhưng những gì khắc cốt ghi tâm ông vẫn nhớ rất rõ.
Nhìn vẻ mặt tư lự của ông, Vũ không thể hiểu hết được con người ông. Nhưng có một điều chắc chắn, cây đào quỳ là do chính tay ông trồng… Đó là một cây đào được lấy ở Tân Cương Trung Quốc. Nó già như chính độ tuổi của ông vậy nhưng cũng bởi vậy mà đem lại cho con người ta một cảm giác hoài cổ, trầm lặng.