Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 616: Một giây cuối cùng (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi cứng đờ, lại nghe anh ta vững vàng bồi thêm một câu: “Sợ đột nhiên không thấy em…”

“Ừ…” Cô đáp lại một tiếng, lại nghe anh ta nói: “Chúng ta không thể lãng phí thời gian, thế sự vô thường, ai biết một giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì… Cũng có lẽ giờ phút này chính là một giây cuối cùng của sinh mạng chúng ta.”

Lăng Vi không biết nên nói gì.

Chỉ cảm thấy trong lòng đang cháy hừng hực, anh ta nhất định đã bị dọa sợ.

Hai cánh tay Diệp Đình ôm thật chặt cô, dùng hết sức lực ấn cô vào trong ngực mình: “Vi Vi, Vi Vi… tại sao anh lại yêu em nhiều đến vậy chứ?”

Cả người cô mềm nhũn. Anh ta ôm cô thật chặt vào trong ngực, hung hãn cắn cổ cô.

Anh ta vội vàng xé áo sơ mi ra, ném xuống đất thật nhanh.

Bàn tay anh ta dùng một chút lực, ôm cô lên bồn rửa tay, thô bạo hôn.



“Cốc cốc cốc… phu nhân phải đổi thuốc rồi.”

Y tá bên ngoài gõ cửa, Lăng Vi đã chuẩn bị xong bị dọa sợ hết hồn, nhưng Diệp Đình chẳng chút ngó ngàng đến, bá đạo hôn cô, lần này, nói thế nào anh ta cũng nhất định không buông cô ra.

Y tá gõ cửa ba lần, không nghe thấy thanh âm đáp lại liền xoay người rời đi.

Diệp Đình cắn lỗ tai của cô: “Anh đến…”

Anh ta hung mãnh tựa như là đêm hôm trước của ngày tận thế vậy.

Buổi sáng ngày hôm sau, sáu giờ chiều, anh ta tỉnh lại, bàn tay nhỏ bé của Lăng Vi đẩy anh ta ra.

“Khắc chế một chút đi được không? Lát nữa y tá sẽ đến đổi thuốc.” Cô lui về phía sau, nhưng lại bị bắt trở về. Trong phòng bệnh trở nên kiều diễm.

Ba ngày, Lăng Vi đổi thuốc cũng phải chọn thời điểm Diệp Đình ngừng chiến mới đổi.

Sau đó, anh ta ngại phiền toái, trực tiếp học được cách đổi thuốc, ở cửa treo bàng ‘Xin chớ quấy rầy’, không cần bác sĩ và y tá vào phòng bệnh nữa…

Ở trong bệnh viện ngây ngốc năm ngày, Lăng Vi sắp bị anh ta dày vò đến điên rồi.

Trong vườn hoa bệnh viện, cô đứng dưới bóng cây phong, nhặt lá cây.

Lúc này chính là mùa hoa rơi, lá phong đỏ rực như lửa.

Cô đặt một chiếc lá phong lên mặt giấy làm mẫu vẽ.

Đột nhiên cảm giác có một đôi mắt đang nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cô.

Cô ngước mắt liền nhìn thấy Diệp Đình đang đi đến.

Anh ta nhìn cô dùng lá cây vẽ tranh, là một chiếc quần ngắn bằng lá, một người đàn ông vô cùng xấu xí.

“…” Diệp Đình nhíu mày: “Ai đây?”

Lăng Vi cười nói: “Chồng em!”

Diệp Đình biểu tình không muốn thừa nhận!

Cô bụm mặt cười, ranh mãnh như một tiểu hồ ly vậy.

Anh ta nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ửng đỏ của cô. Hai tay cô bụm lấy mặt, hai má đỏ ửng như rặng mây chiều, thật đòi mạng mà… con ngươi cô sáng như sao tràn đầy nước, cặp mắt hoa đào giảo hoạt, qua kẽ ngón tay ngượng ngùng nhìn anh ta.

Anh ta bá đạo ôm cô lại, từng bước đưa cô đi trở về phòng bệnh.

Người trong bệnh viện cũng truyền đến điên rồi!

“Ông trời ơi, ngày ngày đều thật vui vẻ nha! Tổng tài thật quá mạnh mẽ! Động cơ vĩnh cửu nha!”

“Chớ nói càn, rõ ràng là phu nhân yêu cầu cao! Ta cảm giác cả người tổng tài đều bị hút khô rồi!”

Dưỡng thương ở bệnh viện đã mấy ngày, Lôi Tuấn hấp tấp nói: “Anh, đào được đồ Khanh Di lưu lại!”

Lăng Vi kinh ngạc, trước đó cô cũng chỉ là suy đoán lung tung, không nghĩ đến sẽ thật sự đào được đồ.

Diệp Đình cũng rất khiếp sợ, ba người vội vàng trở về trang viên biệt thự.

Cây liễu và lương đình bên cạnh cây cầu nhỏ đã bị phá bỏ.

Lăng Vi nhìn cảnh vật bên cạnh, cùng với câu thơ kia: “Mạch thượng hành vân nhàn kỷ xử, tiểu kiều y liễu đợi vãn trang.”

Quả nhiên là nơi này.

Lôi Đình nhìn thấy bọn họ quay về, chạy nhanh đến, cầm một bảng kim loại nhét vào trong tay Diệp Đình: “Anh, anh nhìn, phía trên có mật mã.”

“Ừ.” Diệp Đình nhận đồ nhìn lướt qua, trên đó có vài con số, trừ số 1 thì chính là số 0…

“Đây là ý gì?” Lôi Đình ngưng mi, không hiểu.