Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 615: Một giây cuối cùng (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hô hấp Diệp Đình có chút rối loạn.

Lăng Vi không phát hiện chút nào, lại cầm đũa gắp thức ăn cho anh ta, anh ta không có nửa điểm do dự, ngậm đũa của cô mút lấy, thật giống như đang hôn cái miệng nhỏ của cô vậy.

Trước kia cảm thấy tiếp nhận chuyện này thật khó khăn, tại sao bây giờ đột nhiên lại cảm thấy ngọt như mật vậy…

Hai người từng miếng từng miếng ăn xong đồ ăn vặt.

Ánh mắt Diệp Đình âm trầm, cơ hồ muốn say.

Cũng không biết tại sao… đối với mọi cử động của cô, anh ta đều vô cùng si mê.

Dáng vẻ bây giờ của cô thật sự… khó coi, nhiều vải xô như vậy bao lấy đầu bao lấy cánh tay bao lấy chân cô, rất mất hình tượng, nhưng anh ta lại thích nhìn.

Sau khi ăn no, Diệp Đình đỡ cô đi bộ một vòng, sau đó lại ôm cô đi tắm.

Thương thế của Lăng Vi thật sự không quá nghiêm trọng.

Chính là hiện trường bị đâm thật sự quá dọa người.

Nhưng thực ra… cánh tay bị rách một chút, ở mũi bị chảy một chút máu mũi.

Ngay cả một chút thương tổn ở bên trong cũng không có.

Bốn cái túi hơi kia, cũng không phải là để trưng bày.

Trong phòng tắm, Lăng Vi đẩy anh ta đi ra ngoài.

Cô ngẩng dầu nhìn chăm chú vào tròng mắt đen của anh ta nói: “Chính em có thể tự tắm! Thật sự, chỉ là cánh tay trái bị thương một chút, cánh tay phải cũng không sao.”

Diệp Đình không chịu, đen mặt nói: “Vợ… em có biết lần này thật sự hù dọa anh hay không?”

Anh ta vừa nói vừa cởi nút quần áo của cô.

“Vì sao sợ?” Lăng Vi vừa hỏi vừa giữ lấy cánh tay anh ta.

Diệp Đình tránh thoát khỏi tay cô, tiếp tục cởi, đột nhiên… con ngươi tối om của anh ta nhìn chằm chằm cô, thanh âm cũng thay đổi nói: “Anh cho rằng… sẽ không còn được gặp lại em. Em biết anh sợ biết bao nhiêu không?”

“Làm sao em biết chứ… em bị thương cũng không nặng.” Lăng Vi không đẩy anh ta nữa.

Mâu quang Diệp Đình thâm sâu ảm đạm nói: “Tình huống của em lúc đó rất dọa người.”

Sắc mặt anh ta tối đi mấy phần.

“A…” Lăng Vi suy nghĩ một chút tình cảnh khi xảy ra tai nạn, thật sự rất dọa người.

Trên mặt cô đều là máu… cho dù ai nhìn thấy cũng đều cho rằng cô xong rồi…

“Đại nạn không chết, về sau nhất định có phúc.” Lăng Vi tự khuyên giải chính mình, đột nhiên cười ha ha một tiếng: “Anh nói, bây giờ em đi mua vé số, không chừng có thể trúng một hai trăm triệu!”

Diệp Đình đột nhiên đưa tay sờ trán cô: “Có phải đụng trúng đầu nên phát ngốc rồi không?”

“Anh mới đụng trúng đầu phát ngốc! Em cơ trí nghĩ ra được cái này, chứng tỏ so với lúc trước em càng thông minh hơn.”

Diệp Đình đột nhiên vô cùng nghiêm túc nói: “Sinh hoạt phí cho ít đi …”

“Phụt…” đừng nhắc đến sinh hoạt phí… vốn là nửa tháng hai chục triệu, sau khi về nước đột nhiên tăng lên đến ba chục triệu, anh ta nói: “Chính sách quốc gia tốt lắm, tiền lương của mọi người cũng tăng.”



Diệp Đình thừa dịp cô đang ngớ người thuần thục cởi cúc áo cô ra, phát hiện bên trong vẫn mặc bộ áo lót nhỏ màu đen… “Sao lại mặc nhiều như vậy?” Anh ta không hài lòng.

Lăng Vi cởi áo bệnh nhân ra, cúi đầu nhìn áo lót nhỏ một cái, thật ra thì… cô có thể nói… mặc cái này so với không mặc càng kích thích tuyến thượng thận tiết ra hoocmon hơn! Nhìn vào ánh mắt của Diệp Đình liền biết…

Cô hiểu vóc người của mình… chỗ nào đẹp, chỗ nào nhô, cô đều rõ ràng!

Áo lót nhỏ này, thật sự, nửa che nửa hở, càng khiến cho người ta nuốt nước bọt a!

Bầu không khí lập tức nóng lên…

“Anh mau đi ra ngoài đi!” Lăng Vi lập tức che kín hai mắt anh ta.

Vậy mà cánh tay Diệp Đình chính xác không chút nhầm lẫn đè vào nơi mềm mại.

Lăng Vi theo bản lăng hít hơi một cái: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Đây là bệnh viện, có chút tiết tháo đi được không?”

Lồng ngực Diệp Đình lập tức căng cứng lên.

Diệp Đình kéo cô vào trong ngực, cúi đầu điên cuồng gặm lấy môi cô: “Vi Vi, em không biết anh sợ biết bao nhiêu.”