Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 180: Người nào cướp đoạt người phụ nữ của anh, anh liều mạng với người đó

Chỉ là việc nhỏ đơn giản như vậy thôi!


Phùng Thiên Long cười xấu xa nói: "Ai da, việc này rất khó nha, như vậy làm trái với quy tắc trò chơi của Hoàng Kim Ốc chúng tôi rồi." Khi nói chuyện, nhìn biểu cảm của Lâm Khiết Vy, thấy được biểu cảm lo lắng của cô như ý nguyện, anh ta mới tiếp tục nói: "Haizz, vì em, anh ngoại lệ một lần vậy. Nhìn xem, vào lúc quan trọng có thể nhìn ra được, anh yêu em cỡ nào?


Lâm Khiết Vy lập tức vui như nở hoa, gương mặt rạng rỡ: "Thật sự tốt quá rồi, tôi cảm ơn anh.”


"Nhưng mà!" Phùng Thiên Long đứng dậy, cơ thể cao lớn gần một mét chín chậm rãi tới gần Lâm Khiết Vy, vươn tay nâng cảm cô lên, cho cô một nụ hôn gió, dán sát vào cười hư hỏng nói: “Nhưng em phải đồng ý với điều kiện của anh.”


Lâm Khiết Vy không ngốc, chớp mắt nhanh chóng cướp lời: “Điều kiện làm bạn gái hoặc vợ anh gì đó, không được phép dẫn ra.” Phùng Thiên Long cười nói: "Vật nhỏ, em hiểu rất rõ tâm tư của anh đấy. Được rồi, không nói thì không nói.”


"Điều kiện gì, anh nói xem." Điều kiện quá đáng, cô sẽ không đồng ý.
"Một tuần phải hẹn với anh ba lần.”
Lâm Khiết Vy nhíu mày: “Ba lần sao? Nhiều lắm, tôi còn phải làm việc, một lần đi.”
"Hai lần! Không thể ít hơn nữa!”


"Được rồi. Nhưng phải có thời hạn đúng không?" “Hai tháng.” Anh ta tin, hai tháng thường xuyên hẹn gặp như vậy,
anh ta nhất định có được trái tim cô. Hai tháng sau anh ta sẽ nói với ông cụ nhà anh ta, anh ta sắp kết hôn, không biết ông cụ sẽ vui thành bộ dạng gì nữa. Ha ha, đúng là chờ mong.


"Hai tháng sao? Quá dài rồi! Một tháng”
Lần này Phùng Thiên Long rất kiên quyết: "Không được, chỉ có thể hai tháng, chuyện này em đừng bàn nữa. Nếu em không muốn, chuyện Hoàng Kim Ốc kia, ngoại trừ anh ra không có ai giúp được em đầu" www.p


Chương 180: Người nào cướp đoạt người phụ nữ của anh, anh liều mạng với người đó
Chỉ là việc nhỏ đơn giản như vậy thôi!


Phùng Thiên Long cười xấu xa nói: "Ai da, việc này rất khó nha, như vậy làm trái với quy tắc trò chơi của Hoàng Kim Ốc chúng tôi rồi." Khi nói chuyện, nhìn biểu cảm của Lâm Khiết Vy, thấy được biểu cảm lo lắng của cô như ý nguyện, anh ta mới tiếp tục nói: "Haizz, vì em, anh ngoại lệ một lần vậy. Nhìn xem, vào lúc quan trọng có thể nhìn ra được, anh yêu em cỡ nào."


Lâm Khiết Vy lập tức vui như nở hoa, gương mặt rạng rỡ: "Thật sự tốt quả rồi, tôi cảm ơn anh.”


"Nhưng mà!" Phùng Thiên Long đứng dậy, cơ thể cao lớn gần một mét chín chậm rãi tới gần Lâm Khiết Vy, vươn tay nâng cảm cô lên, cho cô một nụ hôn gió, dán sát vào cười hư hỏng nói: “Nhưng em phải đồng ý với điều kiện của anh."


Lâm Khiết Vy không ngốc, chớp mắt nhanh chóng cướp lời: “Điều kiện làm bạn gái hoặc vợ anh gì đó, không được phép dẫn ra” Phùng Thiên Long cười nói: "Vật nhỏ, em hiểu rất rõ tâm tư của anh đấy. Được rồi, không nói thì không nói"


"Điều kiện gì, anh nói xem” Điều kiện quá đáng, cô sẽ không đồng ý.
"Một tuần phải hẹn với anh ba lần.”
Lâm Khiết Vy nhíu mày: "Ba lần sao? Nhiều lắm, tôi còn phải làm việc, một lần đi.”
"Hai lần! Không thể it hơn nữa!”
"Được rồi. Nhưng phải có thời hạn đúng không?"


"Hai tháng." Anh ta tin, hai tháng thường xuyên hẹn gặp như vậy, anh ta nhất định có được trái tim cô. Hai tháng sau anh ta sẽ nói với ông cụ nhà anh ta, anh ta sắp kết hôn, không biết ông cụ sẽ vui thành bộ dạng gì nữa. Ha ha, đúng là chờ mong.
"Hai tháng sao? Quá dài rồi! Một tháng.


Lần này Phùng Thiên Long rất kiên quyết: “Không được, chỉ có thể hai tháng, chuyện này em đừng bàn nữa. Nếu em không muốn, chuyện Hoàng Kim Oc kia, ngoại trừ anh ra không có ai giúp được em đâu" Một tuần hẹn hai lần, hai tháng tám tuần, sẽ là mười sáu lần. Mười sáu lần hẹn có thể đổi lấy vòng ngọc một trăm linh năm tỷ, còn rất đáng!


"Được! Cứ nghe theo anh nói mà làm đi.”
Trong nháy mắt tâm trạng của Phùng Thiên Long tốt hơn, cảm giác cô nhóc trước mặt như đã thành vợ của mình, vui sướng hài lòng nói: "Hay là trưa hôm nay cùng ăn bữa cơm đi? Xem như lần hẹn đầu tiên?"


Phùng Thiên Long thấy sắc quên bạn lập tức ném cuộc hẹn với Mạc Lâm Kiêu ra sau đầu, lúc này ông trời đều vứt ra sau đầu, theo đuổi vợ mới là chính đạo.


Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng nhíu mày, lúc này giao tiếp với anh ta, cô đều đã mệt tới mức lao lực quá độ, trưa hôm nay lại hẹn với anh ta sao? Không phải là cô sẽ mệt chết à? Quan trọng nhất là Phùng Thiên Long như cá trạch, quá khó chơi rồi. Hơn nữa giữa trưa cô còn đồng ý đưa cơm cho Mạc Lâm Kiêu, ông chủ bao nuôi kia cô càng không đắc tội nổi.


"Hôm nay không được, tôi có chuyện, hôm nào lại nói" Lâm Khiết Vy lại nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, đồ tôi bán, có thể bị các anh bán đi rồi không?"


Phùng Thiên Long mỉm cười, vô cùng khí phách nói: "Em yên tâm đi, chuyện anh đồng ý với em, nhất định có thể làm được. Cho dù là đồ bán đi, Phùng Thiên Long anh nói muốn, không ai dám không đưa trở về. Lát nữa anh bảo người điều tra camera và ghi chép, đồ em bản sẽ được giữ lại, như vậy được chưa, tổ tông nhỏ của anh?"


Lâm Khiết Vy hài lòng gật đầu, trong lòng tính kế, bây giờ cô phải nhanh chóng nghĩ biện pháp kiếm tiền! Trong tay có ba trăm năm mươi triệu, lại kiếm thêm một tỷ không trăm năm mươi triệu nữa, có thể gom đủ một tỷ tư. Xem Phùng Thiên Long dễ nói chuyện như thế, đến lúc đó cầu xin anh ta đừng tăng giá, hắn là không có vấn đề gì lớn.


Khi Phùng Thiên Long rời khỏi bệnh viện Nhân Ái, cả người đều khẽ bay bay, xuân tâm nhộn nhạo. Nhất thời cao hứng, muốn tìm người chia sẻ, cho nên mới mười một giờ, anh ta đã đi thẳng tới tập đoàn Mạc Thiên, tiến vào văn phòng của Mạc Lâm Kiêu, mặt mày hớn hở khoe khoang với Mạc Lâm Kiêu.


Mạc Lâm Kiêu hiếm khi bỏ công việc uống trà, nói chuyện với bạn tốt, chủ yếu là vì nghĩ tới giữa trưa người nào đó sẽ mang cơm trưa tình yêu tới cho anh, cho nên chê thời gian chậm chạp quá, không làm công việc.


"Lâm Kiêu à, lúc này anh nhận ra được một chuyện, nhất định phải lấy cô ấy về nhà, khiến cô ấy thành chị dâu của cậu, ha ha.”


Phùng Thiên Long cười tít mắt uống một ngụm trà, cảm thấy tương lai vô cùng tuyệt vời. Mạc Lâm Kiêu cũng mim cười, hỏi: “Nhỡ đâu người ta không thích anh, thích người khác thì sao?"


Tươi cười trên mặt Phùng Thiên Long lập tức biển mất, tàn nhẫn nói: “Vậy thì đơn giản! Cô ấy thích người nào, tôi sẽ giết người đó! Mãi đến khi cô ấy thích anh! Cho dù là ai cướp người của anh, anh đều không từ bỏ ý đồ, ông đây liều mạng với người đó!”


“Ngày nào đó để em gặp chị dâu tương lai đi?"
“Hắn là rất nhanh có thể gặp được, đợi ngày nào anh hẹn cô ấy, gọi cậu đi cùng, mọi người làm quen với nhau. Đúng rồi, Lâm Kiêu, gần đây người phụ nữ của cậu thế nào, yên tĩnh không?”


Lần trước còn dám trộm vòng ngọc của Lâm Kiêu, không biết gần đây làm chuyện xấu gì. Nói đến Lâm Khiết Vy, Mạc Lâm Kiêu không nhịn được lộ ra nụ
cười nhạt, bàn tay thanh tú linh hoạt nâng chén trà: “Cô ấy sao... Tuy không bớt lo, nhưng mà rất thú vị.


Có thêm người phụ nữ ở nhà, cuộc sống phong phú hơn. Biệt thự rộng lớn đó cũng không còn trống trải nữa, giống như giọng nói của cô, hơi thở của cô, có thể nhồi đầy tòa nhà.


Phùng Thiên Long cười như con hồ ly, đánh giá Mạc Lâm Kiêu nói: "Này này này, sao anh có cảm giác, hai người như đang yêu nhau? Không phải là cậu hãm sâu vào rồi đấy chứ?"
"Đừng quậy. Chỉ là người hầu ngủ mà thôi."


Phùng Thiên Long âm thầm không tin. Nếu chỉ là người hầu ngủ, với hiểu biết của anh ta đối với Mạc Lâm Kiêu, anh sẽ khinh thường nhắc tới người phụ nữ kia. Mà bây giờ Mạc Lâm Kiêu nhắc tới người phụ nữ kia... Mang theo chút ngọt ngào.


"Anh vẫn luôn tò mò rốt cuộc cậu nhìn trúng người phụ nữ nào, có lẽ không cần nói, chắc chắn là bộ dạng khuynh quốc khuynh thành đúng không?”


Mạc Lâm Kiêu uống trả, nhếch miệng cười: “Đó là đương nhiên, người phụ nữ của em, chắc chắn chim sa cá lặn." Suy nghĩ một lát, lại bổ sung một câu: "Chắc chắn xinh đẹp hơn người phụ nữ anh nhìn trúng”


"Ha ha! Lời này anh không thích nghe rồi!” Phùng Thiên Long không phục trợn to mắt: “Anh không nói khoác, vợ của anh là giai nhân tuyệt thế, đẹp như thiên tiên, nhất định hơn cô gái của cậu!” Lâm Khiết Vy không nói điểm khác, chỉ riêng dung mạo dáng người, tuyệt đối là tuyệt sắc hiểm có thể gian, Mạc Lâm Kiêu tuyệt đối


tin tưởng điểm này. "Đợi cô ấy tới đưa cơm trưa, đúng lúc anh có thể gặp rồi. Mạc Lâm Kiều bình tĩnh nói, biểu cảm nắm quyền thực sự vả bôm bốp mặt anh ta". Phùng Thiên Long hưng phấn: “Ô! Thật sao? Hai người dính nhau như thế à? Buổi tối ở chung rồi, giữa trưa còn thêm lớp? Tới đây đưa cơm, là tặng người đúng không?"


Mạc Lâm Kiêu từ chối cho ý kiến, chỉ hơi mim cười, trong mất là đắc ý và chờ đợi.
Trong lúc này, hai người đàn ông kiêu ngạo cao quý, vậy mà bắt đầu triển khai tranh giành một người phụ nữ mà không biết.


Còn chưa tới mười hai giờ, Lâm Khiết Vy đã nhận được cuộc gọi của bác Trần, nói với cô đầu bếp đã chuẩn bị xong cơm trưa cho anh Kiêu, đợi phái người đưa tới bệnh viện, bảo cô tan làm đi thẳng ra ngoài lên xe là được.